➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vài giọt nước trong suốt từ giữa cành lá rơi xuống, nhỏ trên tóc cô, gió mát cuốn theo hơi lạnh lướt qua gò má cô.
Tim cô đập mãnh liệt, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Cứu mạng với!
Khí tức âm lãnh đêm qua và cảnh tượng trong ác mộng kia cũng không phải ảo giác của cô, thậm chí khi đó, Thích Ngô Yến có thể đã đứng cạnh cô, lạnh lùng nhìn cô sợ hãi, luống cuống.
Cố Nam Vãn mí mắt run rẩy.
Trong cốt truyện, Thích Ngô Yến thoạt nhìn như vô dục vô cầu, một lòng từ bi, kì thực bên trong vô cùng độc ác, tính tình âm tình bất định, cực kỳ mang thù, từng có một chưởng môn dùng danh tính của mình nói xấu hắn trước mặt một đám trưởng lão, tin tức kia truyền đến tai hắn, Thích Ngô Yến trên mặt không lộ ra biểu cảm, sau lưng lại đuổi theo, suốt đêm ám sát hắn, chém chết dưới kiếm.
Hắn chính là một kẻ điên không hơn không kém.
Đối với người khác tàn nhẫn, đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn.
Cố Nam Vãn nhìn đoạn xương trắng kia, da đầu có chút tê dại.
Xương trắng kia so với xương ngón tay người thô hơn một chút, cô cơ hồ không dám nghĩ, đây là loại xương gì.
Cô thề, nếu cho cô thêm một cơ hội, cho dù cô có bị Vong Hoan Tán kia tra tấn giày vò khiến kinh mạch nghịch lưu, bạo thể mà chết thì cô cũng không dám đụng vào một sợi tóc của Thích Ngô Yến.
Cố Nam Vãn có chút bất đắc dĩ ôm má, đệ tử Tầm Hoan Tông một khi nhập môn sẽ tu luyện một loại công pháp độc đáo, công pháp này có thể tu luyện cùng với các công pháp khác, hỗ trợ lẫn nhau, đây chính là thuật âm dương thải bổ trong miệng những người đó.
Một khi cùng người "vui vẻ", công pháp này có thể tự mình hấp thu tu vi của đối phương, hóa thành của riêng mình.
Với tính tình kiệt ngạo mắt cao hơn đầu của Thích Ngô Yến, hiện tại lại bị một tiểu đệ tử Tầm Hoan Tông mà hắn khinh thường thải bổ, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là nhục nhã cực lớn, cũng khó trách hắn nổi điên tại trận.
Cố Nam Vãn xoa cái trán trướng lên, cô chỉ cảm thấy hiện tại tựa như có thanh lợi kiếm treo ở trên ót cô, tùy thời chém xuống.
Cô giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, trốn không thoát.
Cùng lúc đó, một nữ tu ngồi đối diện cô rùng mình một cái, nàng nhíu nhíu mày, bỗng nhiên lập tức mở mắt.
Trong tích tắc, Cố Nam Vãn theo bản năng nhanh chóng nhét đoạn xương kia vào trong tay áo, xương trắng lộ ra hơi lạnh thấu xương, một cỗ lạnh lẽo trong nháy mắt theo đầu ngón tay bò lên sống lưng cô.
Cố Nam Vãn rùng mình một cái.
"Các ngươi có thấy đêm qua rất lạnh không?" Nữ tu kia rụt cổ lại, tu vi của nàng đã là luyện khí đại viên mãn, vốn nên là nóng lạnh bất xâm, đêm qua nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên thấy một trận lãnh ý lướt qua sống lưng nàng, trong nháy mắt kia, nàng dường như bị hung thú thượng cổ nào đó nhìn chằm chằm, sau lưng lạnh lẽo, loại cảm giác quỷ dị này làm cho nàng một đêm cũng không dám nhắm mắt lại lần nữa.
"Ngươi có lầm không, đêm qua làm gì có gió, chẳng lẽ là ngươi tẩu hỏa nhập ma" Nữ tu bên cạnh nhìn nàng một cái, nàng ta đứng lên, "Mau thu thập một chút đi, đợi lát nữa phải đi rồi."
Nữ tu kia có chút nghi hoặc móc móc đầu ngón tay, mắt thấy những người khác đều không có gì khác thường, nàng cũng không nhiều lời nữa, vội vàng đứng lên đi theo.
Cố Nam Vãn cũng trầm mặc đứng lên, xương trắng kia rõ ràng rất nhẹ, giờ phút này cô lại cảm thấy toàn bộ tay áo nặng trịch, đè ép cô gần như thở không nổi.
Những đệ tử kia cũng nhao nhao tỉnh lại, giờ phút này tụm năm tụm ba chuẩn bị xuất phát, bọn họ đều là tiểu đội đã sớm an bài tốt, một đội tổng cộng có tám người.
Các đệ tử còn lại đã sớm chuẩn bị tốt, giờ phút này đang canh giữ một bên, Lục Thiểu Thiểu ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, bên cạnh nàng có một con hạc giấy màu đỏ, thanh âm ôn nhu của Lục mẫu từ trong đó truyền đến, "Lần này con đừng xúc động, chúng ta cũng không mong được thứ bậc gì, chỉ cần con khỏe mạnh là tốt rồi."
Lục Thiểu Thiểu nghe vậy bĩu môi, nàng nũng nịu nói, "Vậy cũng không được, con đã đáp ứng sư phụ biểu hiện thật tốt, con nhất định sẽ mang bảo bối trở về."
"Con đó, hồ nháo"
"Lần này trong bí cảnh còn không biết có yêu ma quỷ quái gì vào, những đệ tử ma đạo kia cũng tới đó, con đừng có hồ nháo." Còn chưa dứt lời, Lục Thiểu Thiểu ngẩn ra, nàng ngơ ngác nhìn con hạc giấy kia, đệ tử ma đạo sẽ đến, vậy Trầm Dương thì sao, vừa nghĩ đến người nọ, Lục Thiểu Thiểu liền cảm thấy đáy lòng một trận đau đớn.
Con hạc giấy kia trong nháy mắt im lặng lại, Lục mẫu tự biết đã nói sai, bà trầm mặc một lát, lập tức chuyển đề tài, "Muội muội con đâu, con gọi nó tới, ta có chuyện muốn nói với nó."
Lục Thiểu Thiểu dường như lúc này mới chú ý tới Cố Nam Vãn ở một bên, nàng lộ ra nụ cười tái nhợt, "Đúng rồi, Vãn Vãn, muội có gì muốn nói với nương không?"
Cố Nam vãn nhìn con hạc giấy lấp lánh kia, cô mở miệng, lại không biết nên nói gì, giữa nàng và Lục mẫu, đại đa số đều là Lục mẫu nói, mình nghe mà thôi.
Không đợi cô nói chuyện, đầu bên kia đã truyền đến giọng của Lục mẫu, "Vãn Vãn, lần này trong bí cảnh, con phải chiếu cố tỷ tỷ con cho tốt, đừng để con bé hồ nháo, con cũng phải cẩn thận một chút, đừng để tỷ tỷ con lo lắng, tỷ tỷ con thân thể không tốt!"
Cố Nam kéo mặt không chút thay đổi nhìn hạc giấy, những lời này cô sớm đã nghe không biết bao nhiêu lần, cô gần như có thể đọc thuộc làu làu, lần này trong lòng lại có chút buồn cười. Truyện Tiên Hiệp
Cô lấy cái gì để chiếu cố Lục Thiểu Thiểu linh bảo phòng thân đầy người, cô chỉ có linh khí bản mệnh vô dụng kia, còn có một thanh kiếm rách ngay cả con gà cũng không giết được.
Cô trầm mặc nhìn hạc giấy.
Lúc trước Lục Thiểu Thiểu thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng, trên dưới Lục gia đều vui mừng, không biết là ai nói một câu Cố Nam Vãn, Lục mẫu từ đó liền mỗi ngày nhìn chằm chằm cô, hiếm khi có được đút cho cô một đống linh đan.
Không nghĩ tới, Cố Nam Vãn thật đúng là vào cuối tháng kia thức tỉnh linh khí bản mệnh.
Ngày đó, bầu trời phía trên Lục gia đều bị nhuộm thành màu tối, linh thú trong sơn mạch chung quanh đều có chút bất an xao động, phong vân biến sắc, tiếng sấm ầm vang.
Thế trận to lớn như vậy, Cố Nam Vãn cơ hồ cho rằng mình thức tỉnh thần binh tuyệt thế gì đó.
Trên mặt Lục mẫu lại càng không che giấu được mừng như điên, bà tràn đầy chờ mong nhìn về phía ánh sáng màu tối phía sau cô, đợi linh quang kia tản đi, Lục mẫu lại ngẩn ra. Chỉ thấy linh khí bản mệnh của Cố Nam Vãn là một khối đen như mực.
Bọn họ cơ hồ chưa từng thấy qua linh khí như vậy, Lục mẫu cùng Lục phụ quan sát nửa ngày, sau đó vẻ mặt hít thở không thông phát hiện, thứ kia lại là quan tài, hai vợ chồng kêu xui xẻo, suýt nữa tức đến ngất đi.
Bọn họ nghiêm khắc ra lệnh cho Cố Nam Vãn không được ở trước mặt người ngoài tiết lộ chuyện này, đối với bên ngoài tuyệt đối không được nói chuyện này, mấy trưởng lão Lục gia biết được việc này lại trực tiếp nói cô là tai tinh giáng thế, nhắc tới linh khí bản mệnh kia, Cố Nam Vãn ngược lại không có phản cảm quá lớn, chỉ là có chút bất đắc dĩ, trong trí nhớ khi đó, cho đến khi chết, cô cũng chưa từng biết quan tài kia có tác dụng gì.
Lục mẫu cùng cô nói mấy câu, thậm chí không đợi cô nói gì, đã dặn dò Lục Thiểu Thiểu cẩn thận làm việc, sau đó lập tức không chút lưu luyến bóp nát hạc giấy.
Hạc giấy đang bay ngẩn ra, lập tức hóa thành tro đen tiêu tán trong hư không.
Lục Thiểu Thiểu có chút thất hồn lạc phách đứng lên, nàng đối với các đệ tử còn lại lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Thật ngại quá, chậm trễ các ngươi."
Mấy đệ tử kia lắc đầu, an ủi nói, "Không có việc gì, không cần gấp gáp."
Mấy người bọn họ vừa nói vừa cười đi đằng trước, đáy mắt Lục Thiểu Thiểu dần nhuộm lên thần thái, Cố Nam Vãn thì tụt lại phía sau một bước, dư quang cô đảo qua bốn phía rừng rậm, trong lòng có chút sợ hãi, đệ tử ven đường gặp được càng lúc càng ít, rừng rậm chung quanh cũng càng thêm yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến một vài tiếng gầm nhẹ của linh thú.
Cố Nam Vãn có chút khẩn trương nhéo túi trữ vật, nơi đó cất giấu toàn bộ tài sản của cô, mấy trăm viên linh thạch hạ phẩm, cùng với lệnh bài bí cảnh lần này, lệnh bài kia một khi bị cướp đi, bọn họ sẽ tự động bị đào thải ra ngoài.
Mà lần này đội ngũ thu được nhiều lệnh bài, bắt được nhiều linh thú nhất, sẽ có cơ hội đạt được chí bảo trong bí cảnh lần này.
Cố Nam Vãn hít sâu một hơi, mục tiêu lần này của cô, chính là trước khi bị đào thải, ở trong bí cảnh tìm được chút linh thảo linh quả, đến lúc đó trực tiếp bán đổi linh thạch chuẩn bị chạy trốn.
Mấy cái chuyện chết tiệt này cô không thể trêu vào còn không trốn nổi sao.
Khi Cố Nam Vãn đánh giá bốn phía, một vài ánh mắt cũng không dấu vết đánh giá cô. Đêm qua La Tư Phần phát hiện sau khi Cố Nam Vãn mất tích liền có chút không thích hợp, hôm nay, tia khác thường kia càng thêm rõ ràng.
Mấy người bọn họ và Lục Thiểu Thiểu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất tốt, lúc trước đã nghe nói muội muội nhà quê của nàng cao ngạo ương ngạnh, cả ngày nhăn mặt với Lục Thiểu Thiểu, châm chọc khiêu khích, hại Lục Thiểu Thiểu thường xuyên yên lặng rơi nước mắt, thậm chí còn phải chịu ủy khuất tiếp tục sống chung với phế vật này.
Từng chuyện từng chuyện, bọn họ đối với Cố Nam Vãn tự nhiên không có sắc mặt tốt, thậm chí khắp nơi làm khó dễ cô.
Trước kia, Cố Nam Vãn luôn trầm mặc đối diện với trào phúng của bọn họ, rồi sau đó dè dặt, ra vẻ vô tội cố gắng dung nhập với bọn họ, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, hôm nay, hắn lại có thể nhận ra, cô đang cố ý vô tình tránh né bọn họ.
Cũng không biết người này lại đang làm trò gì, ánh mắt La Tư Phần đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nam Vãn, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá rơi vào trên mặt cô, làn da của cô cơ hồ lộ ra một loại trắng nõn như ngọc, giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp kia lướt qua rừng rậm chung quanh, giống như là một con linh thú non không rành thế sự sống trong rừng rậm, thật cẩn thận đánh giá thế giới xa lạ.
Chỉ nhìn bề ngoài, không nhìn ra nội tâm của cô lại ác độc như vậy.
Con ngươi La Tư Phần tối sầm lại, thần sắc khó hiểu.
Đã thấy Cố Nam Vãn dừng bước, sau đó khom lưng xuống, tiện tay hái một viên linh quả màu tím nhạt, nhét vào trong túi trữ vật.
Dọc đường đi này, hắn trơ mắt nhìn Cố Nam Vãn vui vẻ không biết mệt nhặt một đống linh thảo linh quả, rốt cục, sau khi Cố Nam Vãn lại tiện tay hái một gốc Bích Căn Thảo, thì phía trước truyền đến một tiếng kinh hô, nhận thấy Cố Nam Vãn ngẩng đầu, La Tư Phần vội vàng thu lại tầm mắt.
Cố Nam Vãn nhìn về phía trước, chỉ thấy Lục Thiểu Thiểu đang trốn sau một cái cây, thật cẩn thận nhìn một gốc đại thụ ở xa xa, dưới tàng cây kia treo một tổ ong rất lớn, gần như trong nháy mắt, Cố Nam Vãn hiểu được tâm tư của nàng.
Ánh mắt Lục Thiểu Thiểu lấp lánh nhìn về phía tổ ong, nàng xoa xoa tay, ''Tổ ong này khẳng định được rất nhiều điểm."
Mấy người còn lại nhìn tổ ong kia, cũng có chút động tâm, nhưng mà nhìn thấy linh ong chi chít xoay quanh tổ ong, bọn họ chần chờ một lát, "Trong tổ ong kia thoạt nhìn có không ít linh ong, không dễ đối phó."
"Không sao cả, những linh ong kia sợ lửa nhất, ta và La đại ca đều là hỏa linh căn, chúng ta còn có nhiều người như vậy, khẳng định có thể"
"Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng chưa lấy được điểm tích luỹ nào cả, hiện tại không ra tay, về sau cũng không còn cơ hội" Lục Thiểu Thiểu cười hì hì hai tiếng, ánh mắt của nàng rơi trên tổ ong kia, bất chấp những người khác khuyên can, nhịn không được đến gần một chút.
Lần này nàng nhất định phải lấy thành tích tốt trở về cho sư phụ xem.
Có hai nữ tu vẫn còn đang do dự, tổ ong này tuy rằng đáng giá không ít điểm tích lũy, nhưng những linh ong này cũng không phải dễ đối phó, những linh ong này bọn họ tiện tay đã có thể bóp chết một mảnh, nhưng mà kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, linh ong thành đàn thậm chí đủ khiến cao thủ Kim Đan kỳ ngã xuống, cho dù là linh thú cao cấp, cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc những linh ong kia.
Cố Nam Vãn nhìn tổ ong kia, nhận thấy linh lực dao động trong đó, trong lòng cô mơ hồ có dự cảm không tốt, "Khí tức trong này rất mạnh, vẫn nên đi tìm cái khác đi."
Theo cô dứt lời, nữ tu lúc trước liếc cô một cái, mắt lộ ra khinh thường, "Đối với ngươi mà nói thì có cái gì không mạnh, ngươi thành thật ở lại, đừng làm phiền."
Nói xong, nữ tu kia lại không chút khách khí nói, "Ngươi sợ thì rời khỏi đây đi, đừng có nói chuyện không may."
Lục Thiểu Thiểu cũng không ngờ Cố Nam Vãn lại ngăn cản nàng vào lúc này, nàng nhíu mày, ý niệm vốn hơi lui lại dâng lên, không biết vì sao, nàng gần như là lập tức nói, "Vãn Vãn, đợi bọn ta dẫn dụ những linh ong kia đi, muội đi hái tổ ong kia nhé."
Cố Nam Vãn, "......"
Cô hít sâu một hơi, chợt có chút đau đầu.