Thủ phạm thực sự của “Vụ án cướp của giết người 2.07 ở Tô Thành” đã sa lưới, lãnh đạo Tô Thành cùng các cán bộ Trung Ương một lần nữa chú ý đến khu nhà tập thể trong cái nhà máy quạt điện nho nhỏ này. Sau khi cân nhắc, lãnh đạo nhà máy quyết định tạm thời không phá dỡ nữa, mà dời sang tháng chín.
Phí bồi thường của Liên Hề đã có trong tháng bảy.
Sáng sớm thức dậy, Liên Hề vừa đánh răng vừa nhấn mở điện thoại, bỗng nhiên một cái tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng hiện ra:
[Ngân Hàng Công Thương]: Tài khoản của quý khách có số cuối là 8816 vào lúc 08:32 ngày 17 tháng 07 nhận được 1.363.000.00 NDT (hơn 4 tỷ rưỡi VNĐ) từ ngân hàng Công Thương, số dư còn lại 1381534.00 NDT. Lý do: Phí bồi thường phá dỡ tiểu khu Khang Bình, khu Ngô Nam, Tô Thành.
“!!!”
Đậu má!!!
“Khụ khụ khụ…” Quá mức vui mừng, Liên Hề ho dữ dội, suýt chút nữa đã sặc cả bọt kem đánh răng.
Phí bồi thường phá dỡ vừa mới được gửi đến, nửa giờ sau Liên Hề đã nhận được điện thoại của Tổ Dân Phố.
“Alo, Liên Hề phòng 302 căn số 2 phải không? Đã nhận được phí bồi thường phá dỡ rồi chứ?”
“Vâng, vừa nhận được.”
“Được rồi, bên chúng tôi cũng đã có thư phản hồi bên ngân hàng, buổi chiều cậu tới Tổ Dân Phố một chuyến để ký tên xác nhận đã nhận được phí bồi thường phá dỡ nhé?”
Liên Hề đồng ý ngay: “Được!”
Chờ cúp máy xong thì Liên Hề mới nhớ, cậu quên chưa hỏi cụ thể mấy giờ đi nữa. Chẳng qua cậu cũng không gọi điện hỏi lại, vừa hay có thể về nhà cũ một chuyến để thu dọn chút đồ đạc.
Giữa trưa, Liên Hề ngồi xe buýt đi tới tiểu khu Khang Bình.
Tiểu khu Khang Bình là khu chung cư cũ ở những năm 80 của thế kỷ trước, nằm trong khu Ngô Nam hẻo lánh, chung quanh không có phương tiện công cộng nào. Từ trạm xe buýt đi vào tiểu khu, còn phải lội bộ thêm hai mươi phút nữa.
Liên Hề vừa mới xuống xe buýt, phía sau chợt truyền đến một giọng nói đầy phấn chấn: “Tiểu Liên?!”
Cậu quay đầu lại nhìn: “Chú Lý!”
Chỉ thấy chú Lý xách theo hai chiếc túi da rắn, vừa bước xuống từ chiếc xe buýt phía sau.
Chú Lý đi tới, cười hỏi: “Còn biết đường trở về hả?”
Liên Hề cười lễ phép gật đầu, không biết nên nói gì mới tốt.
Mấy năm sau khi ông nội mất, trong nhà không còn ai thân thích, chỉ có mình chú Lý thỉnh thoảng đến cô nhi viện thăm cậu. Nhà chú Lý còn phải nuôi hai đứa con trai, cũng không thể tận tâm chăm sóc một người hàng xóm như cậu được. Nhưng tấm lòng của ông, Liên Hề vẫn luôn trân trọng, chỉ là lâu rồi không gặp mà Liên Hề lại là đứa kiệm lời, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chú Lý nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Vẫn giống y như lúc nhỏ, cứ không thích nói chuyện! Bộ dạng chẳng khác gì mẹ cháu. Đi thôi, cùng nhau về nhà nào.”
Vào trong tiểu khu Khang Bình, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xe vận tải của công ty chuyển nhà. Hiện tại đã có phân nửa người dân chuyển đi chỗ khác, số còn lại qua mấy hôm cũng sẽ dọn đi luôn.
Trong tiểu khu có rất nhiều người thu mua phế phẩm, bọn họ ngồi bên bồn hoa, từng cặp mắt khôn khéo nhìn chằm chằm công việc buôn bán sắp tới tay. Chỉ cần vừa có người hét to “thu phế phẩm”, là bọn họ lập tức chen chúc nhau chạy lên.
Những người thu mua phế phẩm thích nhất chính là loại tiểu khu đang phá dỡ này. Nhóm chủ hộ đột nhiên nhận được phí bồi thường khổng lồ, phất lên trong một đêm nên ai cũng lâng lâng như thể bước trên mây, dáng vẻ vui mừng hớn hở. Chuyển nhà chắc chắn sẽ có đồ phế thải, đặc biệt là những vật dụng cũ, không có tiền đành thôi nhưng có tiền rồi thì nhìn đâu cũng không vừa mắt. Lúc này nhóm chủ hộ sẽ kêu bọn họ đến thu mua phế phẩm, cả bọn chỉ cần hâm mộ xuýt xoa vài câu kiểu: “Ôi chao! Chị thiệt là có phước, nhận quá trời tiền bồi thường nha!” Thông thường đều có thể mua lại với giá thấp sát đất.
Nếu gặp phải người hào phóng, còn trực tiếp cho bọn họ đồ dùng gia đình hay đồ điện cũ luôn.
Hai người đang đi đường, đột nhiên có một người thu mua phế phẩm tiến tới: “Anh đẹp trai này, chúc mừng phát tài nhá. Trong nhà có đồ phế thải gì cần thu gom không?”
Chú Lý: “Bán xong hết rồi!”
Vẻ mặt người thu mua phế phẩm cực kỳ thất vọng bỏ đi.
Chú Lý nói với Liên Hề: “Đừng để ý tới đám người đó, tụi nó trả giá thấp lắm. Chú có quen người bạn, đợi chút nữa gọi điện cho ổng đến giúp cháu thu mua phế phẩm ha. À quên chưa hỏi, Tiểu Liên, mấy cái đồ dùng trong nhà cháu còn cần nữa không?”
Liên Hề: “Dạ không cần nữa ạ, cảm ơn chú Lý.”
“Hầy, đều là hàng xóm cũ với nhau, ơn nghĩa cái gì.”
Về đến nhà.
Vừa mở cửa ra, mùi bụi bặm từ trong căn phòng đã lâu không được thông gió lập tức xộc thẳng vào khoang mũi.
Liên Hề ho khan hai tiếng, nhìn đống đồ nội thất sớm đã được bọc kín bằng vải trắng.
Chú Lý có chìa khóa nhà Liên Hề, thỉnh thoảng cũng qua giúp đỡ dọn dẹp một chút, nhưng từ khi có quyết định phải phá dỡ tiểu khu thì việc trong nhà ông còn lo không hết, càng khỏi nói đến giúp nhà Liên Hề dọn dẹp vệ sinh. Hai tháng trôi qua, trên mặt đất đã phủ kín bụi bặm.
Liên Hề mở cửa sổ thông gió.
Cậu dọn dẹp chút đồ đạc trong phòng. Đồ gia dụng, đồ điện cũ chắc chắn phải bỏ rồi, còn một số sách cũ thì cậu sẽ chọn lấy vài cuốn mang đi.
Vừa nãy cậu đã hỏi chú Lý, hai giờ chiều phải đến Tổ Dân Phố để ký tên, hiện tại còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa. Bên chỗ chú Lý cũng đã thu dọn gần xong nên không cần Liên Hề qua hỗ trợ. Cảm thấy có hơi chán, sau khi nghịch điện thoại một hồi, Liên Hề mở một cuốn sách cũ ra tùy tiện đọc.
Đây là quyển <Hồng Lâu Mộng> được xuất bản năm 82.
Liên Hề nhớ rõ lúc ông nội còn sống luôn thích ngồi trên ban công, đeo kính lão lật đi lật lại cuốn sách này.
Cậu bình tĩnh lật sách, lật đến trang giữa thì bỗng nhiên có một tấm ảnh rớt ra ngoài.
Là một tấm ảnh cưới.
Người đàn ông tóc ngắn mặc tây trang màu nâu, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc sườn xám màu đỏ, tóc uốn xoăn thời thượng nhất lúc bấy giờ. Hai người hào hứng nhìn vào máy ảnh, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
… Là ảnh cưới của ba mẹ cậu.
Không ngờ lại phát hiện ra tấm ảnh này ở đây, Liên Hề cầm lấy ảnh chụp nhìn thật lâu.
“Mình giống mẹ lắm sao?”
Nhưng nhìn có giống miếng nào đâu?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cầu thang ngoài cửa truyền đến hai tiếng bước chân chậm rì rì.
Liên Hề ngồi ở cạnh cửa lật sách, mùi bụi bặm trong phòng quá nồng khiến cậu phải ngồi ngoài cửa mới có thể thoải mái hơn chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cùng một thai phụ trẻ tuổi.
Thai phụ kia phe phẩy chiếc quạt nhỏ có in hình quảng cáo bên trên, oán giận nói: “Mẹ này, chúng ta tới đây chi vậy, nóng muốn chết. Mẹ để Trương Hạo đến ký tên được rồi, sao còn bắt cả con tới nữa?”
Người phụ nữ trung niên: “Vớ vẩn! Chị thì biết cái gì? Đây là phòng của chúng ta, chị để Trương Hạo đến ký thì căn phòng đó là của chị hay của nó?”
“Không phải tiền đã chuyển vào thẻ ngân hàng của con rồi sao?”
“Nhưng mà con cũng phải đến ký! Nếu lỡ sau này ngân hàng giở chứng, nói phòng là Trương Hạo ký tên, thì phòng đó thuộc về Trương Hạo, vậy mẹ con chúng ta phải làm sao đây?”
“Mẹ à!” Thai phụ trợn trắng mắt nhìn người mẹ đang đỡ mình, cảm thấy cạn lời, cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt vừa vặn đối diện với Liên Hề.
Thai phụ ngẩn người, dừng bước.
Người phụ nữ trung niên cũng nhìn theo tầm mắt của cô: “Cậu ở… 302, cậu là Liên Hề?”
Liên Hề im lặng một lát, gật đầu.
Bỗng nhiên nét mặt người phụ nữ trung niên hết xanh lại trắng, giọng điệu không vui nói: “Cậu về rồi à?”
Thai phụ tò mò nhìn Liên Hề vài cái, hỏi: “Mẹ, anh ta là ai thế, mẹ biết à?”
Người phụ nữ trung niên sáp lại gần tai cô: “Chính là nhà lão Liên ở bên dưới nhà chúng ta, nó là cháu trai nhà bọn họ. Lúc nhỏ con còn chơi với nó đó.”
“Thật hay giả vậy? Sao con chẳng có chút ấn tượng gì hết.”
“Ba mẹ nó đều bị nó khắc chết, về sau lão Liên cũng bị nó khắc luôn, người trong nhà chết sạch, cho nên nó được gửi đến cô nhi viện. Khi đó con còn nhỏ xíu, tất nhiên là không nhớ.”
Thai phụ lẩm bẩm một câu: “Vậy có lẽ hồi bé anh ta xấu xí lắm, nếu giống như bây giờ con chắc chắn sẽ nhớ rất kỹ.”
Hai người nói chuyện thanh âm không lớn không nhỏ, Liên Hề đại khái cũng nghe được một nửa.
Mặc dù không nghe được hết, nhưng cũng đoán ra bọn họ đang nói gì.
Người phụ nữ trung niên giơ hai tay che trước bụng thai phụ, không cho cô đi tiếp. Bà ta cười giả dối, hỏi: “Liên Hề à, sao cháu không ngồi vào trong một chút, ngồi ở bên ngoài làm gì thế?”
Liên Hề ngẩng đầu, mắt nhìn khung cửa, nhàn nhạt nói: “Cháu đang ngồi trong cửa.”
“Lui vào trong một chút nữa đi.”
“…”
Kéo chiếc ghế đẩu, nét mặt Liên Hề không chút biểu cảm, trực tiếp ngồi ra cửa cầu thang trước cửa nhà mình.
Người phụ nữ trung niên lập tức bùng nổ: “Đầu óc mày bị hỏng rồi à? Con gái tao vừa mới có thai mà mày lại chắn ở đây, muốn khắc chết cháu cưng của tao hả?”
Chú Lý nghe thấy tiếng kêu la, vội vã chạy ra: “Sao thế? Làm sao rồi? Đây không phải là thím Vương à, còn có Tiểu Lệ nữa. Xảy ra chuyện gì?”
Thím Vương trợn đôi mắt hí sắc bén: “Chuyện gì là chuyện gì? Ông coi cái thằng sao Tang Môn này đi, nó cứ cản đường chúng tôi lên lầu!”
Liên Hề lẳng lặng nói: “Tôi không chặn cầu thang, tôi chỉ đang ngồi trước cửa nhà mình thôi.”
Vương thẩm: “Ê, mày đã chiếm dụng không gian công cộng lại còn lý sự à?”
Thai phụ đứng một bên ngại mất thể diện, giữ chặt lấy bà ta: “Được rồi mẹ, người ta cũng đâu có chặn đường mình, chúng ta đi lên là được rồi.”
Thím Vương: “Nó khắc chết cả nhà nó, chị không sợ nó khắc luôn con trai chị à?”
“Mẹ đừng mê tín như vậy được không?!”
“Chị thì hiểu cái lông gì! Ê thằng quỷ, tránh ra, về nhà của mày đi!”
Liên Hề liếc bà ta một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Thím Vương vô cùng tức giận, lại bắt đầu chửi đổng lên.
Chú Lý cực kỳ đau đầu, không biết nên can ngăn thế nào.
Mắt thấy tiếng mắng chửi của thím Vương sắp lôi kéo những người hàng xóm ở xung quanh lại đây, con gái bà ta cũng hết chịu nổi.
“Mẹ có thấy mất mặt không?!”
Vừa nói vừa túm lấy cánh tay mẹ mình, kéo bà ta lên lầu. Lúc hai người đi qua Liên Hề, cậu nâng mắt nhìn bọn họ một cái, bỗng nhiên yên lặng kéo chiếc ghế đẩu ngồi vào bên trong cánh cửa. Lúc này cậu thậm chí còn lùi sâu vào trong hơn cả ban đầu, cách hai mẹ con nhà kia một khoảng rất xa.
Mẹ con thím Vương đang cãi nhau, cũng không chú ý tới động tác của cậu.
Chờ bọn họ đi mất, chú Lý mới lại gần, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Liên à, sao cháu chui vào trong đó chi?”
Liên Hề khép lại cuốn <Hồng Lâu Mộng>.
Từ đầu đến cuối cậu chẳng đọc được bao nhiêu, cứ lật đi lật lại hồi thứ nhất, để lộ ra một hàng chữ.
“Lời hoang đường chật giấy, những dòng lệ xót xa.”
Liên Hề: “Không có gì, cháu sợ khắc chết bọn họ.”
Lý đại thúc: “Hời ơi, cái thằng này, nói tầm bậy gì đó?”
Liên Hề cười: “Không đâu, cháu nói thật mà.”
Chú Lý nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của người thanh niên, muốn nói lại thôi, cuối cùng hoá thành tiếng thở dài nặng nề.
Hai giờ chiều, Liên Hề cùng chú Lý đến Tổ Dân Phố xếp hàng ký tên, lại đụng phải đôi mẹ con kia. Hai người hình như không cãi nhau nữa, thai phụ đeo kính râm, sốt ruột tự quạt mát cho mình. Thím Vương ở bên cạnh đưa nước cho cô ta. Vừa ngẩng đầu thì phát hiện Liên Hề với chú Lý đang nhìn mình.
Thím Vương cười lạnh, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Thằng quỷ!”
Thế nhưng bà ta không phát hiện, thật ra Liên Hề không có nhìn bà mà là cô con gái đang đứng bên cạnh.
Hoặc là nói, nhìn chiếc bụng hơi nhô lên kia của con gái bà ta.
Chú Lý: “Tiểu Liên, nhìn cái gì đó?”
Liên Hề lấy lại tinh thần: “Chú Lý, con gái thím Vương mang thai bao lâu rồi?”
Chú Lý: “Để chú nhớ coi… Hình như là hai, ba tháng gì đó? Không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là chuyện trước khi phá dỡ di dời.”
Hai, ba tháng…
Liên Hề cân nhắc hồi lâu, cậu móc điện thoại ra tra thử thời gian mà phụ nữ có thai dễ xảy ra chuyện nhất
[Ba tháng đầu chính là thời điểm nguy hiểm nhất của thai kỳ.]
Ngẩng đầu, lại nhìn về phía bụng của thai phụ.
Liên Hề thấy một sợi khí đen như có như không quấn quanh bụng cô ta, nhất thời đăm chiêu.
Vừa rồi đôi mẹ con này lên lầu, thím Vương vẫn luôn che chở con gái không cho Liên Hề tới gần, càng miễn bàn đến việc thấy rõ bụng cô. Cậu không biết sợi khí đen này rốt cuộc đã có ngay từ đầu, hay là vừa mới xuất hiện.
Loại khí đen này rất hiếm gặp, Liên Hề chỉ nhìn thấy ở thai phụ bị sẩy thai hoặc thai chết mà thôi. Hầu hết con của những thai phụ đó đều không thể giữ được, chưa từng có ngoại lệ.
Nếu như nó vừa mới xuất hiện…
Chẳng lẽ thật sự giống như lời thím Vương nói, cậu đúng là sao Tang Môn à?
“Căn số 2! Mời chủ căn số 2 đến xếp hàng ký tên!”
Chen chúc đi qua một đám người.
Ký tên xong, Liên Hề cùng chú Lý đi đến trạm xe buýt.
“Tiểu Liên à, lấy được phí bồi thường rồi cháu dự định dùng làm gì?”
“Còn chưa nghĩ ra ạ, chú thì sao?”
“Ha ha, chú nghĩ kỹ rồi. Hai thằng con trai nhà chú sống trong nội thành cũng ổn lắm, chúng nó tự biết chăm sóc lẫn nhau, không cần chú phải nhọc lòng nữa. Chú lấy tiền này về quê xây cái biệt thự ba tầng! Chú thật lòng khuyên cháu một câu, hơn một trăm vạn nhìn thì nhiều thiệt, nhưng ở Tô Thành chẳng mua nổi ngôi nhà tốt nào đâu, cháu đừng thấy bản thân có tiền mà xài phung phí đó, nghe không?”
“Cháu hiểu ạ, cảm ơn chú Lý.”
“Được rồi, vậy chú đi trước đây.”
Đi đến trạm thì vừa lúc xe buýt cũng tới nơi, chú Lý bước lên xe: “Về sau thường xuyên liên lạc nha!”
Liên Hề vẫy tay: “Vâng!”
Tất nhiên Liên Hề cũng không nghĩ đến việc mua nhà. Giá nhà ở Tô Thành mỗi ngày đều tăng cao, đám người môi giới bất động sản Tô Thành ngày nào cũng nói: “Mau mau mua nhà, ngày mai lại tăng giá!”
Nhà thì ai chẳng muốn mua, vấn đề là có mua nổi hay không?!
Hơn một trăm vạn, nhiều nhất chỉ có thể mua được một căn hộ thương mại ở Tô Thành, chính là loại một tầng có hơn hai mươi hộ gia đình đó, bên bán yêu cầu nộp 40% thuế, điện nước tính riêng.
Cậu đã sớm tìm được phòng ở trên app thuê nhà rồi.
Vẫn là nhà ma!
Sáng sớm hôm sau, Liên Hề liên hệ với bên công ty chuyển nhà, bận việc cả một ngày rốt cuộc cũng thu dọn sạch sẽ.
Người môi giới phòng mặc tây trang, cũng giúp đỡ cậu thu dọn nửa ngày.
Liên Hề lấy cho cô chai nước: “Làm môi giới bất động sản các cô đều sẽ giúp người ta chuyển nhà à?”
Người môi giới là một cô gái trẻ mới đi làm chưa lâu tên là Tiểu Lưu, cô nàng nhận nước nói cảm ơn, hơi khó xử trả lời: “Không phải đâu. Đồng nghiệp của tôi chưa bao giờ giúp người khác chuyển nhà, trước kia tôi cũng không có làm. Thế nhưng anh…” Cô lắp bắp nửa ngày trời, mới nói tiếp: “Anh thật sự muốn thuê căn phòng này à?” Dứt lời, chính cô cũng phải bật cười: “Quên mất, nhà đã dọn xong khẳng định là muốn thuê rồi. Chỉ là phí môi giới…”
Liên Hề ngẫm nghĩ: “Cô giúp tôi chuyển nhà là vì phí môi giới?”
Tiểu Lưu cũng không khách sáo nữa, vuốt mái tóc ngắn nói thẳng: “Cho thuê loại phòng này chỉ cầu được thanh thản, nên tôi giúp anh dọn nhà. Bằng không tôi thu phí môi giới, trong lòng cũng không yên ổn! Chỉ có điều tiền phí anh đưa 500 là đủ rồi, chỉ 500 thôi.”
Liên Hề: “Tiền thuê nhà là 1600, theo quy tắc thì nên thu một nửa, 800.”
Tiểu Lưu: “Không sao, căn phòng này ngoại trừ anh thì hai năm nay đừng nói đến thuê, ngay cả người đến xem cũng không có! Thôi thì 500 đi.”
Liên Hề nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán cô nàng, không nói chuyện, lặng lẽ chuyển 500 qua.
Sau khi cô nàng rời đi, cậu lại dùng Alipay gửi thêm 300 nữa.
Tiểu Lưu lập tức gọi điện đến: “Tôi không thể nhận 300 này được!”
“Không sao, đây là quy tắc môi giới bất động sản của các cô, tôi đã từng thuê phòng rồi, tôi biết.”
“Thôi…, tôi thật sự không thể nhận được mà.”
“Tôi có chút việc, cúp trước đây.”
“Ôi này anh…”
Liên Hề vội vàng cúp điện thoại.
Cậu nhẹ nhàng thở ra.
Giao lưu với người khác thật sự quá phiền toái!
Liên Hề đang cảm thấy bản thân vừa tránh được một kiếp, đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên, cậu cúi đầu nhìn xuống, vẫn là Tiểu Lưu!
Nhanh chóng tắt máy!
Liên tiếp cúp ba cuộc điện thoại mà tiểu Lưu vẫn không ngừng gọi đến. Liên Hề chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng nhận cuộc gọi thứ tư: “Chỉ có 300 tệ thôi, thật sự không sao cả, cô giúp tôi chuyển nhà cũng rất vất vả rồi, tôi cảm thấy không có việc gì hết. Cô đừng gọi đến nữa, tôi cúp máy đây!”
“Chờ đã!”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng nhanh nhảu, ngón tay đang định cúp điện thoại của Liên Hề bỗng chốc dừng lại.
Cậu nhìn vào màn hình di động.
Cuộc gọi lạ?
Người đàn ông trong điện thoại cười ha ha nói: “Xin hỏi là streamer “Liên Thành” ở Douya sao? Chào cậu, tôi là quản lý cấp cao của Bang hội Đá Quý, ID của tôi là Lưu Lãng. Bây giờ cậu có thể đăng nhập vào Douya xem một chút, tôi vừa mới dùng tài khoản quản lý gửi tin nhắn cho cậu đó. Tôi không phải là kẻ lừa đảo đâu.”HẾT CHƯƠNG THỨ TƯ