(*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục)
Trở lại Long Đình thế gia có diện tích còn lớn hơn công viên bảo hộ cấp một của quốc gia, Long Kiểu Nguyệt sâu sắc bị hào khí của giới thổ hào* thời cổ đại chấn thương.
(*thổ hào: kẻ có tiền có quyền có thế ở địa phương)
Không hổ là Long Đình thế gia – đứng đầu huyền môn đạo gia mà. Nghe cái tên "thế gia", Long Kiểu Nguyệt liền biết đây là quý tộc trong giới thổ hào, là cỗ máy chiến đấu trong giới quý tộc!
Long Kiểu Nguyệt đang hưởng thụ cách ăn mặc và đồ dùng xoa hoa lãng phí đẹp đẽ của giới quý tộc cũng không quên quay qua một thị tì thoạt nhìn đặc biệt dễ bắt nạt đặt câu hỏi.
Long Kiểu Nguyệt mới đầu thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của nàng ta liền biết ngay đây là một kẻ nhát gan. Nhát gan tốt, nhát gan rất tuyệt, chỉ cần nhát gan, Tần Cúc Cự hỏi xong nghiêm mặt nheo mắt quát mấy cái là đảm bảo nàng ta không nói hai lời liền sợ tới mức lập tức quên mất những lời chủ tử đã hỏi.
Thì ra người cha nghe được Long Kiểu Nguyệt hô một tiếng "cha" kia sau, khuôn mặt giống như động kinh, thần sắc đầy vui mừng là vì thiếu nữ phản nghịch Long Kiểu Nguyệt này đã rất nhiều năm rồi không hề gọi một tiếng "cha".
Long Kiểu Nguyệt vừa cảm thán "Long Kiểu Nguyệt" kia thật không hổ là thiếu nữ ở thời kỳ phản kịch cao nhất, nàng vừa bưng chén trà Tuyết Sơn Mao, không chút để ý hỏi: "Ta đây trước kia gọi cha ta là gì?"
Nói là trà, hương vị lại rất nhạt, coca vẫn tốt hơn, cái thứ này dù uống một năm cũng không nếm ra được cái vị gì.
Tỳ nữ kia đáng thương hề hề ngẩng đầu, thật lâu sau mới sợ hãi rụt rè nói: "Nô tỳ không dám nói."
Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt ôn hoà dịu dọng nói: "Cứ nói đừng ngại."
Tỳ nữ kia thế này mới dám cổ vũ lá gan, nhỏ giọng nói: "Ta nghe hạ nhân trong phủ trước kia nói, từ sau khi phu nhân mất, khi tiểu thư gọi tông chủ thì luôn kêu là 'lão thất phu'."
Đệch!
Tuy rằng thanh âm tiểu tỳ nữ ngày càng nhỏ, nhưng mấy chữ "lão thất phu" thì nàng vẫn nghe được.
Long Kiểu Nguyệt phun trà trong miệng ra, tiểu tỳ nữ lập tức bị doạ đến nước mắt như mưa, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng!"
Long Kiểu Nguyệt vẫy tay cho lui tiểu tỳ nữ bị mình doạ khóc, không ngờ Long Kiểu Nguyệt xuất thân cao quý tính tình ngạo kiều dưới ngòi bút của mình thật đúng là vô pháp vô thiên, ngay cả cha nàng cũng bị chính thân nữ nhi của mình gọi "lão thất phu" mấy năm trời lại cũng không rút gân lột da tên hùng hài tử này.
Trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], tuy định nghĩa về Long Kiểu Nguyệt chính là kẻ từ nhỏ ngậm vàng ngọc sinh ra, cao ngạo hoàn khố*, không coi ai ra gì, nhưng thời thơ ấu cũng không tránh khỏi quá phóng túng. Nàng quen thói tranh cường háo thắng như vậy, khó trách ngày sau biết nam chủ thích nữ chủ Hạ Nhược Hoa rồi liền toàn tâm toàn ý muốn đẩy Hạ Nhược Hoa và chỗ chết.
(*mấy kẻ cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng)
Tuy rằng lại tiến thêm một bước có thêm hiểu biết đối với Long Kiểu Nguyệt được nuông chiều từ bé, nhưng nay Tần Cúc Cự đã ở trong thân xác này, nàng phải tiếp tục diễn vai Long Kiểu Nguyệt hoàn khố bốc đồng.
Buổi tối, Long tông chủ sai người đến thỉnh Long Kiểu Nguyệt tới hồ Thanh Ngô dự dạ yến. Hạ nhân báo lại vẻ mặt vui sướng, nói là lần này tiểu thư trốn nhà đi chịu khổ, cho nên mở tiệc để tiểu thư đón gió tẩy trần này nọ. Xem ra vị phụ thân này được kêu một tiếng "cha", vui quá choáng đầu, ngay cả nỗi buồn bực khi bị Long Kiểu Nguyệt gọi "lão thất phu" mấy năm, rồi trốn đi đem Long Đình thế gia huyên náo đến gà bay chó sủa cũng nháy mắt bỏ qua, tức khắc trông mong muốn được hưởng "thiên luân chi nhạc".
(*niềm vui thú của gia đình)
Long Kiểu Nguyệt là loại người nào? Làm sao có thể giống như con lừa, có thể thật sự xuống nước? Mà quan trọng hơn là! Kêu một tiếng "cha" kia chỉ là do không rõ tình hình, nay nếu tuỳ tiện đi, nói hai câu không nên nói, không chừng ngay cả mạng nhỏ cũng mất!
Long Kiểu Nguyệt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt vui sướng của người hầu ở trước mặt, thử thăm dò bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, phất tay nói: "Không đi, cút!"
Người hầu kia thầm kinh ngạc trong lòng, dĩ vãng bình thường tiểu thư đều trực tiếp nhấc chân đá hắn ra, nay thế nhưng còn có thể uyển chuyển nói một câu "cút", xem ra những gì mọi người trong phủ nói là thật, từ sau khi trốn nhà rời đi một phen, tiểu thư thật sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
Sau khi người hầu đi rồi, Long Kiểu Nguyệt ngồi trước đài trang điểm, nhìn một cây roi bằng hàn thiết treo bên cạnh. Không cần nói, nhìn là biết khẳng định đây là pháp bảo mà Long tông chủ cha Long Kiểu Nguyệt tìm cho nàng để tiêu khiển. Nhìn một lúc, Long Kiểu Nguyệt đứng lên, vươn tay cầm cán roi, lấy nó từ trên giá xuống.
Hàn thiết chạm vào có cảm giác mát lạnh, do mấy trăm hình thoi màu bạc xếp san sát liên tiếp thành, mỗi một đoạn roi đều làm từ hàn thiết, nhìn qua hết sức xinh đẹp. Nàng thử vung một chút, chiếc roi kia như tự có linh tính, "vút" một cái vung xuống, nhất thời đem tấm thảm thật dày dệt bằng tơ vàng trải dưới đất xé rách thành vô số mảnh nhỏ.
Tấm thảm nhung tơ vàng này nhưng là cống phẩm do dị tộc tiến cống, chất lượng bảo đảm, nhưng vừa bị một roi liền nát. Ha ha, thật là một cái roi lợi hại, thứ này lấy đi đánh người khẳng định không tệ.
Long Kiểu Nguyệt nhìn đầy đất vô số mảnh nhỏ của tấm thảm nhung, có chút đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì đây đều là gia nghiệp của Long tông chủ, nàng lập tức sẽ phải lao tới Trường Lưu làm đệ nhất mỹ nữ trong số đệ tử của môn phái, nàng đau lòng cái rắm.
Long Kiểu Nguyệt cầm roi, muốn ra cửa tìm chỗ không người, tốt nhất là hoa viên gì đó để luyện roi.
Trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], vũ khí của nữ nhị Long Kiểu Nguyệt hẳn là một thanh Bích Thuỷ kiếm lam quang loè loè, nhưng luyện roi cũng không sao.
Long Kiểu Nguyệt vừa muốn xuất môn, trước mặt liền xuất hiện một hài tử tầm ba bốn tuổi, đang cắn khăn tay, rụt rè sợ sệt nhìn vào phòng trong.
Ôi chao, tiểu nha đầu, ngươi là ai?
Tiểu cô nương kia mới ba bốn tuổi, mặc đồ sắc vàng và bạc, mái tóc đen mềm mại bị búi thành hai cuộn tròn đáng yêu trên đầu, mỗi bên búi tóc đều có một con ngân hồ điệp được trạm khắc tinh xảo khác nhau, trên cánh trạm rỗng còn được khảm bảo thạch nho nhỏ màu lam, theo cái đầu nho nhỏ của nàng đung đưa trái phải, cánh bướm màu bạc mỏng như cánh ve hơi rung động, nhìn qua tựa hồ giương cánh muốn bay, tuỳ thời đều có thể sống lại bay đi.
Nàng nghiêng đầu, cắn chiếc khăn trên bàn tay nhỏ bé, trên khuôn mặt phúng phính tròn như trứng thiên nga là đôi mắt hạnh tròn vo, đôi mắt đen nhánh nhìn Long Kiểu Nguyệt không chớp.
Nhìn xiêm y mà nha đầu kia mặc trên người, tuyệt đối là một vị tiểu thư quý tộc xuất thân không thua gì Long Đình thế gia. Long Kiểu Nguyệt ngồi xổm xuống, nhéo nhéo hai má mềm mại nhiều thịt của nàng, híp mắt cười hỏi: "Tiểu gia hoả, cưng đến đây làm gì thế?"
Xúc cảm tốt quá, xúc cảm rất tuyệt.
Vị phu nhân trẻ tuổi ban ngày kêu cha gọi mẹ kia là mẹ kế của Long Kiểu Nguyệt, cũng chính là Lam phu nhân mà mấy năm trước Long tông chủ tái giá sau khi nguyên phối Long phu nhân qua đời. Nghe nói Long Kiểu Nguyệt phi thường bất mãn với người mẹ kế này, lúc trước cũng vì Long tông chủ cưới Lam phu nhân nên mới dỗi mà suốt nhiều năm kêu hắn là "lão thất phu."
Nghe nói bụng Lam phu nhân không chịu thua kém, sau còn sinh ra một nhi tử một nữ nhi. Lúc này vừa mới nhất thời nửa khắc, tiểu nha đầu này không phải chính là nữ nhi của Lam phu nhân đấy chứ?
Tiểu nha đầu kia chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, như đang đánh giá thứ gì mới lạ, nửa tò mò nửa sợ hãi nhìn nàng, thật lâu sau mới thanh thuý hô: "Tỷ tỷ."
Nghe chất giọng non nớt chưa hết nét trả con kêu "tỷ tỷ", cõi lòng Tần Cúc Cự ngọt đến sắp hoà tan.
Tiểu nha đầu gọi "tỷ tỷ" rồi, lại ngây thơ vươn tay ôm cổ Long Kiểu Nguyệt, ngọt ngào cọ cọ. Long Kiểu Nguyệt sướng muốn chết, ôm lấy tiểu nữ hài như ôm tâm can bảo bối, cảm thấy Lam di nương thật sự lợi hại, có thể sinh ra một tiểu nha đầu xinh đẹp thế này. Thanh thanh thuý thuý kêu "tỷ tỷ" như vậy, làm cho lão nhân gia Long Kiểu Nguyệt trong lòng ngọt như ăn mật, từ lòng bàn chân sinh ra một cỗ cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tử, suýt nữa ngay đến mình tên gì cũng quên mất.
Long Kiểu Nguyệt ôm lấy tiểu nha đầu, trong tay còn cầm thiết liên hàn quang loè loè, bỏ lung tung không được, chỉ đành nhét vào thắt lưng mình. May mà hàn thiết nhìn qua vừa nặng vừa dày, nhưng bên ngoài được khảm phong bảo thạch, cầm trong tay cũng nhẹ nhàng.
Vẻ mặt Long Kiểu Nguyệt cũng học theo hài tử, vui vẻ sung sướng ôm tiểu nha đầu, miệng còn ân cần chân chó nịnh nọt hỏi: "Tiểu bảo bối, muốn ăn gì không? Tỷ tỷ đi gọi người lấy cho ngươi ~"
Tiểu nha đầu kia cũng không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt to đen bóng nhìn nàng, tươi cười ngọt ngào như mật, trên gương mặt căng tròn đến muốn nhéo ra nước còn ẩn ẩn hai lúm đồng tiền. Trong lòng Long Kiểu Nguyệt ngọt đến sắp tan chảy, ôm nữ hài kia, liên tục hô "tiểu bảo bối, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn."
Mới ra khỏi Thính Vũ đình viện, đột nhiên có hai người đi về phía này. Long Kiểu Nguyệt ôm tiểu nha đầu, hai người trước mặt đều mặc thanh sam của quản gia, vẻ mặt đầy lo lắng, vừa nhìn thấy Long Kiểu Nguyệt ôm tiểu hài tử đi ra, đầu tiên là giật mình, sau đó thình lình khựng lại, cuối cùng là đại kinh thất sắc: "Tiểu! Tiểu thư!"
"Công! Công Chúa!"
Tần Cúc Cự nhìn nhãn tình linh động đáng yêu của tiểu nha đầu, trực tiếp giống như người si, không chớp mắt nhìn tiểu nữ hài ngây ngô cười, nghe được hai tiếng la như tiếng sấm nổ kia, trong lòng còn đang vui tươi hớn hở nghĩ, ai là tiểu thư, ai là Công Chúa? Nhưng chỉ trong nháy mắt, Long Kiểu Nguyệt phản ứng lại, trái tim đầy ý chí chiến đấu trực tiếp chìm xuống đáy biển lạnh lẽo.
Trong toàn bộ [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], Tần Cúc Cự vì muốn biểu hiện sự độc nhất vô nhị của nữ chủ Hạ Nhược Hoa Công chúa, vì làm nổi bật thuộc tính Bạch Liên Hoa của Hạ Nhược Hoa Công chúa dù được nuôi dưỡng ở thâm cung nhận hết sủng ái lại vẫn khiêm tốn thiện lương, cho nên trong toàn văn từ đầu tới duôi hơn trăm vạn chữ, ít nhất có ba lần nhắc tới, trên dưới toàn bộ hoàng cung, khi Đức Nhân đế còn tại vị, dưới gối chỉ có, chỉ có một vị Công Chúa!
Chỉ một thoáng, trời đất quay cuồng. Long Kiểu Nguyệt vẫn trấn định, như giãy dụa, cứng ngắc xoay qua hài hoà mỉm cười hỏi hai vị quản gia kia: "Ngươi vừa mới gọi nàng là gì?"
Quản gia kia cũng nóng ruột, không biết tiểu thư luôn chán ghét tiểu hài tử như thế nào lại ôm tiểu Công Chúa từ trong cung đường xa đến chơi, nhìn qua có vẻ còn rất cao hứng. Hắn mở miệng, kiềm chế tâm tình cấp bách, cung kính nói: "Tiểu thư, người đang ôm chính là vị Bạch Lộ Công Chúa từ trong cung tới."
Bạch Lộ, Bạch Lộ, hạ nhật bạch lộ, xán nhược sinh hoa. Bạch Lộ thật sự là phong hào của Hạ Nhược Hoa Công chúa.
Long Kiểu Nguyệt tay run rẩy, tiểu nha đầu kia suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng gắt gao ôm cổ Long Kiểu Nguyệt, vô cùng thân thiết mà ngây thơ cọ cọ mặt nàng, mềm mềm kêu: "Tỷ tỷ ~"
Long Kiểu Nguyệt mặt mày co giật hai cái, thả tiểu Công Chúa vẻ mặt không tình nguyện xuống, rồi mắt rưng rưng, hai chân bỏ chạy. Quản gia ở phía sau thấy nàng như gặp quỷ cuống quýt bỏ chạy, không rõ tình huống liền đại kinh thất sắc. Tiếng đồng âm thanh thuý của tiểu Công Chúa còn vang lên phía sau như muốn đòi mạng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~"
Trời ạ! Cái mặt già này! Ta có còn cái mặt già này nữa không đây!
Buông tha ta đi, tiểu oan gia của ta!
Hết chương 4
---------------------------------
Bách Linh: Và thế là duyên phận éo le của đôi ta bắt đầu tứ đấy.... :))
Danh Sách Chương: