Ánh mặt trời dịu dàng rọi vào căn phòng nhỏ, tấm rèm màu hồng phấn nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, chậu bỉ ngạn bên cửa sổ cũng bắt đầu trổ hoa, đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, bất chợt một mùi hương thoang thoảng làm Tiểu Thất bừng tỉnh giấc
" Bỉ Ngạn, bỉ ngạn của ta đã nở hoa.... haha"
Đập vào mắt nàng là màu đỏ tươi đầy quyến rũ, chậu hoa ngàn năm trước mẫu thân để lại cho nàng bây giờ đã nở, ôm chặt hoa vào trong ngực, một giọt lệ từ khóe mắt nàng lặng lẽ rơi xuống.
Cánh cửa mở ra, một đôi mắt nhỏ nhắn chăm chú nhìn nàng, hàng lông mi dày chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ, gương mặt non nớt, sỗng mũi cao cao, đôi môi nhỏ nhắn trông thập phần đáng yêu. Dù tuổi còn nhỏ bất quá không đến 10 nhưng lại có gương mặt yêu nghiệt như thế, lớn lên không biết sẽ làm đau lòng bao nhiêu cô nương nhà lành đây. Tiểu Thất đắm chìm trong suy nghĩ của mình bất chợt liền nhớ ra, tên tiểu tử này chính là kẻ phá hoại vườn hoa của nàng nha, lửa giận lại lần nữa được khơi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu hài tử
" Ngươi là ai? Sao có thể bước chân vào nơi đây, lại còn dám to gan phá hoại vườn hoa của ta?"
Nghe nàng chất vấn, tiểu nam hài lắc đầu một cái, rõ ràng là không liên quan đến mình, phá hoại hoa là do những thi thể hôm qua làm mà
" Ngươi không hiểu ta nói gì à? Còn không mau trả lời"
Liên tục hết lắc đầu, lại gật đầu, Tiểu Thất tức giận phất tay áo, tiểu hài tử bị một chưởng bất ngờ đánh văng ra xa, cả thân thể bắt đầu lăn xuống phía dưới cầu thang... bất động.
Một khắc trôi qua, nhìn người phía dưới không hề động đậy, tia bất an nổi lên trong lòng nàng, nhẹ nhàng phi thân đến bên cạnh y, dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ trên trán làm nàng kinh sợ. Nàng ra tay quá nặng rồi sao? Thở dài một hơi, ôm ngang y dậy, đưa vào bên trong nhà.
Dạ Vô Thần nặng nề mở mắt, đầu đau như búa bổ, thân thể cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh. Một căn phòng nhỏ được bày trí đơn giản, trên cửa sổ đặt một chậu hoa bỉ ngạn cực kì chói mắt, mùi hương thoang thoảng của bỉ ngạn làm tinh thần Dạ Vô Thần càng thêm thoải mái.
" Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi à?"
Trước mặt y là một nữ nhân cực kì xinh đẹp, có thể nói từ khi lúc biết chuyện đến bây giờ, bản thân chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp đến thế. Nàng vận một bộ bạch y, mái tóc xõa dài, gương nhan tuy không chút phấn son nhưng lại kinh diễm lòng người
" Tỷ tỷ"
" Hửm, ngươi biết nói chuyện à? Làm ta cứ tưởng ngươi bị câm. Chắc đói rồi đúng không, mau lại ăn chút hoa quả."
Thật ra Tiểu Thất nấu ăn rất ngon, nhưng bản chất nàng quá lười nên quanh năm chỉ ăn trái cây để no bụng, tên tiểu tử này bị thương không nhẹ, nàng lại không muốn xuống bếp, ra ngoài thuận tay hái một vài trái táo. Dù sao ăn táo cũng sẽ no đi.
Dạ Vô Thần liếc nhìn những quả táo trên tay nàng, đầu cúi thấp xuống, giọng nói e dè vang lên
" Tỷ tỷ... đệ có... thể ăn cơm được không a?"
Tiểu Thất ngặm ngon lành quả táo trong miệng, nghe lời y nói mà xém chút sặc chết, còn dám bảo nàng nấu cơm, nằm mơ đi. Ngay cả bản thân nàng còn không nấu nữ cơ mà, tên tiểu tử này là ai chứ, dám sai bảo nàng.
" Khụ...khụ... ăn cơm? Ta không biết nấu"
" Đệ...đệ có thể nấu cơm"
" Ngươi.... ngươi mới nói cái gì? Lập lại lần nữa"
Hắn nói có thể nấu cơm, nàng nghe thật không lầm
" Đệ nói, đệ có thể nấu cơm."
"Thế có biết dọn nhà không?"
Dạ Vô Thần gật đầu liên tục
" Tưới hoa?"
" Biết"
Tiểu Thất vui vẻ hẳn lên, lần này đã có kẻ để nàng sai bảo, không cần động tay động chân làm việc, nghĩ đến đó thôi nàng đã cảm thấy thật hạnh phúc.
Nguyệt mâu nhìn tiểu hài tử, cũng không thể gọi không mãi được, dù sao cũng là người nấu cơm cho nàng ăn, lau dọn nhà cửa, còn giúp nàng chăm sóc đồng hoa.
" Ngươi tên là gì?"
Nghe nhắc đến tên, tiểu hài tử hai mắt lóe sáng, tươi cười nhanh chóng đáp lời nàng
" Dạ Vô Thần, tên đệ là Dạ Vô Thần"
" Vô Thần, Tiểu Thần Thần. Hảo, từ nay tỷ tỷ sẽ gọi ngươi là Tiểu Thần Thần"
Dạ Vô Thần mặt mày xám xịt, hắn tên là Dạ Vô Thần a, cớ sao lại thành Tiểu Thần Thần, cái tên thật xấu xí. Nếu không phải nàng là tỷ tỷ xinh đẹp hắn nhất định sẽ nhào đến đấu một trận sống chết với nàng.
" Thôi được rồi, mau mau ăn táo rồi đi nấu cơm. Tỷ tỷ ta đã đói bụng lắm rồi".
Cầm lấy quả táo trên tay nàng, Dạ Vô Thần cắn một cách ngấu nghiến, hai chân lủi thủi bước theo sau Tiểu Thất, bắt đầu cuộc sống của một tiểu " Thần Thần".
##Phongtinh