Đã lâu rồi Phó Thừa Lâm không đăng nhập QQ (*).
(*): một phần mềm nhắn tin, giải trí phổ biến ở Trung Quốc được phát triển bởi Tencent.
Thời còn là học sinh, anh gần như ngày nào cũng online. Về sau tốt nghiệp đại học, rồi xuất ngoại, QQ không còn là phương thức liên lạc chính nữa, anh dần dần quên đi mạng xã hội được sử dụng rộng rãi này.
Đến tận hôm nay, anh muốn liên lạc với Khương Cẩm Niên.
QQ vậy mà lại trở thành cầu nối nhanh nhất giữa hai người bọn họ.
Anh không tốn mấy công sức để tìm lại tài khoản cũ. Trong danh sách bạn tốt, avatar của Khương Cẩm Niên vẫn nằm yên ở đó.
Phó Thừa Lâm liền gửi cho cô một tin nhắn: "Dây chuyền của cậu rơi ở nhà tôi."
Khương Cẩm Niên online, nhưng lại không trả lời.
Phó Thừa Lâm lại nhắn: "Bạn học Khương, cậu cho tôi địa chỉ đi. Buổi tối ra ngoài tản bộ, tôi nhân tiện mang dây chuyền đưa cho cậu."
Một lát sau, anh lại bổ sung một câu: "Trên mặt dây khắc tên của cậu, Khương Cẩm Niên."
So sánh với ngày tháng đó, ngữ khí của anh lúc nói chuyện gần như một điểm cũng không thay đổi.
Nhưng anh của ngày trước dường như tinh nghịch hơn một chút, anh thích nói giỡn, nửa thật nửa giả thế nên... Anh có thể cùng tất cả những cô gái từng tỏ tình với mình giữ khoảng cách an toàn, không làm tổn thương người ta, cũng chẳng cho người ta hi vọng. Ngoại lệ duy nhát chỉ xảy ra trên người Khương Cẩm Niên.
Vì vậy đầu óc Khương Cẩm Niên như bị úng nước, thật sự cho rằng anh có chút xíu tâm tư mập mờ với bản thân.
Càng về sau, khi cô đã va chạm nhiều với xã hội mới hiểu rõ lí do cho sự ưu ái của anh khi đó xuất phát từ đâu - là thông cảm, thân thiện và lịch sự.
Đáng tiếc Khương Cẩm Niên lại không có phúc hưởng thụ.
Cô cầm di động ngẩn người.
Giờ phút này, Khương Cẩm Niên đang cùng bạn cùng phòng Hứa Tinh Thần ăn cơm.
Hứa Tinh Thần tự mình xuống bếp, làm trứng cuộn tôm, thịt gà kho, cá hấp, còn nấu một nồi canh bí ninh xương sườn, vô cùng phong phú.
Hứa Tinh Thần vừa gắp thức ăn, vừa an ủi Khương Cẩm Niên: "Cậu vẫn đang nghĩ đến Kỷ Chu Hành à? Vị thế của Kỷ Chu Hành cao hơn cậu mấy bậc, cậu té ngã, đây là chuyện bình thường. Chỉ có những cô gái không chìm đắm vào tình yêu mới có thể dễ dàng phân biệt được đâu là những tên cặn bã. Tra nam không ngu, không hề ngu, lại biết diễn kịch, am hiểu lòng người. Từ trước đến giờ, đếm sao xuể có bao nhiêu cô gái rơi vào cạm bẫy của cao thủ tình trường chứ."
Thấy Khương Cẩm Niên có vẻ câu nệ, Hứa Tinh Thần lập tức múc cho cô một bát canh: "Rơi vào cạm bẫy không đáng sợ, đáng sợ là bất chấp mê muội không muốn tỉnh ngộ. Tớ có một chị gái họ hàng xa, ba mươi tuổi, vẫn còn trẻ đã mắc bệnh trầm cảm nặng... Chồng chạy theo tiểu tam, bỏ rơi chị ấy, đến phí nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng không đưa."
Khương Cẩm Niên uống một ngụm canh, tiếp lời: "Đàn ông toàn thói hư tật xấu."
"Không không không! Bảo bối, cậu phải nghe tớ, tuyệt đối không được nghĩ như vậy," Hứa Tinh Thần ôm Khương Cẩm Niên, ân cần truyền đạt, "đàn ông tốt nhất định vẫn còn tồn tại, vấn đề ở chỗ, không biết tới lúc nào chúng ta mới tìm được người đàn ông như vậy thôi."
Khương Cẩm Niên bảo: "Nằm mơ, tìm ở trong mơ."
Hứa Tinh Thần dẩu môi: "Thật là, suy nghĩ của cậu vừa tiêu cực vừa bi quan."
Cô ấy thở dài một tiếng: "Khương Cẩm Niên, cậu có mặt đẹp dáng ngon, lại tốt nghiệp trường danh tiếng, giờ là chuyên viên nghiên cứu thị trường. Cứ coi như là bị đàn ông bỏ rơi thì sao, tương lai của cậu vẫn sáng chói lọi."
Càng nói càng kích động, Hứa Tinh Thần cầm đũa gõ vào bát cơm một tiếng thật vang.
Cứ nói xong một câu là lại gõ một tiếng, âm vang mạnh mẽ.
Khương Cẩm Niên gãi đầu.
Cô có tật xấu là không quen với việc người khác khen mình, bất kể là ngoại hình, đạo đức, năng lực hay là phương diện nào khác.
Có lẽ là do cô sống trong sự tự ti đã quá lâu nên không thể kiêu ngạo nổi. Cô thiên ngôn vạn ngữ, miệng lưỡi sắc bén nhưng lại bị dễ khuất phục bởi những tình cảm chân thành, người ta gọi là "Nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hũ."
Vậy là Khương Cẩm Niên khen ngược lại Hứa Tinh Thần: "Cậu đáng yêu như vậy, tính tình lại tốt, còn biết nấu ăn... Cậu so với mấy tên cặn bã ngoài kia còn đáng tin hơn nhiều."
Kiểu khen ngợi này, Hứa Tinh Thần nghe rất lọt tai.
Cô ấy vui mừng tự đắc: "Hoa ven đường là hoa dại, sao có thể sánh với hoa thơm là tớ đây được."
Vừa dứt lời, điện thoại của Khương Cẩm Niên lại rung lên lần nữa.
Khương Cẩm Niên vốn cho rằng là Phó Thừa Lâm liền mở ra xem, nhưng không ngờ người gửi tin nhắn lại là Kỷ Chu Hành. Cô dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, chặn mọi phương thức liên lạc của Kỷ Chu Hành - từ QQ đến Wechat, từ Zhihu đến Weibo, chỉ cần anh ta có đăng kí tài khoản cô đều thẳng tay xóa bỏ.
(*) QQ, Wechat, Zhihu, Weibo: các mạng xã hội của Trung Quốc
Xong xuôi mọi chuyện, Khương Cẩm Niên liền nghĩ tới Phó Thừa Lâm.
Cô mở QQ, phản hồi lại Phó Thừa Lâm: "Cảm ơn bạn học Phó, sợi dây chuyền rơi ở nhà cậu đó tôi vứt đi, tùy cậu xử lý."
Kèm theo đó là một dòng chuyển khoản được đặt tên là: Tiền xe, phí ăn ở tối qua.
Phó Thừa Lâm cảm thấy buồn cười.
Cô rõ ràng muốn cùng anh vạch định giới hạn.
Phó Thừa Lâm bỏ điện thoại xuống, không nhận khoản tiền kia.
Ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ, bậu cửa sổ rực rỡ nắng vàng, làn gió thoảng mang theo hương hoa đầu hạ, khuấy động hồ nước dưới sân.
Phó Thừa Lâm cầm một tách trà, đứng trên ban công ngắm cảnh. Thật ra hôm nay anh bộn bề công việc. Một giờ chiều có một buổi báo cáo, ba giờ cùng ngày hẹn đối tác thảo luận, sáu giờ chiều tối họp video...
Dù là thế, anh vẫn nhớ lại dáng vẻ của Khương Cẩm Niên tối qua.
Lúc anh kéo Khương Cẩm Niên vào cửa, cô liền bắt lấy tay áo anh: "Tôi, Khương Cẩm Niên, một người từng trải, sẽ nói cho cậu biết một bài học xương máu. Trong chuyện tình cảm không được quá chân thành, nếu không nhất định sẽ bị người ta đùa giỡn."
Cô giống như nhân vật nữ chính của "Roman Holiday" (*), sau khi uống say bắt đầu liên tục đọc mấy câu danh ngôn nổi tiếng.
(*) Roman Holiday: một bộ phim hài lãng mạn năm 1953. Nữ chính của phim là huyền thoại điện ảnh Audrey Hepburn. Bà đã giành tượng vàng Oscar cho vai diễn công chúa Ann trong phim này.
Câu cuối cùng của "lời khuyên từ một người từng trải" của cô bắt nguồn từ tiểu thuyết "Đời nhẹ khôn kham" của Milan Kundera (*): "Điều tôi ghét nhất, không phải là thế giới này quá xấu xí, mà là ở đây luôn cố đeo lên một cái mặt nạ xinh đẹp để giấu diếm sự thật đó."
(*) "Đời nhẹ khôn kham" là tiểu thuyết của nhà văn Milan Kundera viết năm 1982 và xuất bản lần đầu tiên năm 1984 tại Pháp.
Phó Thừa Lâm trả lời cô: "Tích cực lên, thế giới này ít nhất vẫn có một mặt tốt đẹp."
Có vẻ Khương Cẩm Niên nghe lọt tai.
Cô bật cười khúc khích, giống như đang chế nhạo.
Phó Thừa Lâm đã quá quen với biểu cảm này của cô.
Nếu là bình thường, điều này có nghĩa với việc cô chuẩn bị bắt đầu bắn súng liên thanh, thao thao bất tuyệt tận lực phản bác anh. Nhưng đêm nay, kinh nghiệm của anh đã không còn chính xác nữa.
Đêm khuya thanh tĩnh, bên cửa sổ lấp ló ánh trăng vàng, Khương Cẩm Niên ôm lấy cổ anh, tựa như đang cùng anh thân mật: "Nếu như hoàn cảnh của tôi và cậu giống nhau, có lẽ tôi cũng sẽ lạc quan như cậu..."
Ngón tay lạnh như băng của cô chọc chọc vào cổ áo anh: "Nếu như cậu từng trải qua quá khứ của tôi, cậu mới có thể hiểu được."
Phó Thừa Lâm vòng tay qua eo bế cô đến một gian phòng ngủ: "Đợi cậu tỉnh táo, cậu sẽ phát hiện ra, toàn bộ chặng đường ấy, chỉ có tôi mới biết cậu đã trải qua những gì. Khương Cẩm Niên, cậu sẽ không bao giờ tìm được người thứ hai."
Anh không đợi được sự phản biện từ Khương Cẩm Niên.
Cô dựa vào người anh ngủ rất ngon.
Thật ra dáng vẻ cô lúc ấy vô cùng chật vật, đầu ngoẹo sang một bên, tóc dài lòa xòa che cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm thon. Phó Thừa Lâm từ lâu đã biết cô có khuôn mặt khả ái, tinh tế, có chút giống với một tiểu hồ ly.
Anh lần nữa đánh giá, thực sự rất mê hoặc lòng người.
Anh không kìm được vén tóc cô, nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ bên tai trái.
Rất nhiều năm về trước, Phó Thừa Lâm thức đêm viết báo cáo, lười biếng gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi. Trong ánh sáng mờ mờ, anh đưa mắt nhìn qua khuỷu tay, thấy Khương Cẩm Niên đang ngồi bên cạnh. Cô giống như thư kí của anh, lặng lẽ giúp anh tiết kiệm thời gian, vẽ, chỉnh sửa biểu đồ, sắp xếp câu từ cho chính xác.
Chính mình còn chưa viết xong đã chạy tới giúp anh, cô gái ngốc quá, anh nghĩ.
Anh còn nhớ rõ trên đầu cô còn cài một chiếc kẹp tóc, tai trái có một nốt ruồi nhỏ, khi ngáp liền cúi đầu xuống, thấy ánh mắt của anh thì giật nảy mình.
Anh cứ vậy miên man nhớ lại từng sự việc trong hồi ức, nửa người ngồi dựa vào đầu giường.
Khương Cẩm Niên vẫn dựa lên vai anh. Nhưng cô càng lúc càng say, không giữ được trọng tâm, trượt xuống bên cạnh người anh. Chỉ mấy giây sau, anh đã cảm nhận được sự mềm mại cùng nhiệt độ cơ thể cô.
Mỹ nhân ở trong lòng, thế nhưng Phó Thừa Lâm lại thả tay ra.
Trong lòng anh lên xuống chập trùng như sóng nước, khác hoàn toàn với sự bình tĩnh lúc mới bước vào cửa, có lẽ là do bản thân đã uống quá nhiều. Mặc dù không đến mức giống Khương Cẩm Niên xiêu vẹo ngã xuống giường, không có chút phong độ nào, nhưng cũng không thể ra vẻ mình không vấn đề gì.
Anh đứng dậy đóng cửa phòng, tới một gian phòng khác ngủ.
Một đêm cứ thế bình thản không có gì khác thường trôi qua.
Thế nhưng, Khương Cẩm Niên không thể nhớ rõ mình đã làm nhưng gì trong nhà PhóThừa Lâm. Trong thâm tâm cô nghĩ mình vừa vào tới cửa đã lăn lên giường, ngủ một giấc thẳng tới khi trời sáng.
Thế nên cô không có quá nhiều gánh nặng trong lòng.
Phó Thừa Lâm chậm chạm không trả lời tin nhắn QQ, không nhận tiền chuyển khoản, Khương Cẩm Niên cũng chẳng có phản ứng gì.
*
Mấy ngày sau sóng yên biển lặng, mọi việc lại quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Khương Cẩm Niên rời giường lúc 6 rưỡi sáng, 7 rưỡi đến văn phòng chuẩn bị cho cuộc họp đầu ngày.
Họp đầu ngày là thông lệ hàng ngày, chỉ diễn ra trong 30 phút, nhưng cấp trên La Hạm của Khương Cẩm Niên là một người phụ nữ sấm rền gió cuộn, mọi phương diện đều yêu cầu rất cao.
La Hạm năm nay 43 tuổi, tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, vừa chín chắn lại thướt tha, khí chất phi thường.
Nhưng cô ấy hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, không lập gia đình, không có đối tượng kết giao, lại làm chức vụ có lương cao ngất ngưởng nên chuyện sinh hoạt cá nhân thường bị người ta đem ra làm câu chuyện bàn tán.
Khương Cẩm Niên là một ngoại lệ.
Cô chẳng bao giờ quan tâm đến mấy câu chuyện trăng gió giữa La Hạm với mấy chàng trai trẻ, cô chỉ chú ý tới La Hạm trên bảng xếp hạng "đại gia mới". Trong mắt cô, vị cấp trên này là người quyết đoán, giao tiếp rộng rãi, là một chiến lược gia và nhà đầu tư có trình độ.
Bởi vì thành tích nổi trội, La Hạm được người trong ngành gọi là "Kim La Hán" (*).
(*): Kim La Hán là một nhân vật trong "Long Hổ Môn", "Tân tác Long Hổ Môn", là một trong tứ đại hộ pháp của, sau này theo làm chức Nhật Thánh Sứ.
Biệt danh "Kim La Hán" này vừa nam tính, vừa kịch tính lại có chút siêu thực, La Hạm thực sự rất thích.
Trên bàn làm việc của cô ấy còn có một pho tượng Kim La Hán nhỏ. Lúc Khương Cẩm Niên đẩy cửa bước vào, La Hạm đang dùng khăn tay lau nó. Ánh đèn trong phòng trải dài, sóng sánh như nước, Khương Cẩm Niên tựa hồ cảm thấy ánh mắt mình cũng dao động.
La Hạm phát hiện Khương Cẩm Niên đang nhìn chăm chú, lập tức cầm pho tượng nhỏ kia lên giới thiệu: "168 tệ mua trên Taobao, không phải là vàng thật, chỉ là thấy rất đẹp mắt."
Khương Cẩm Niên phụ họa: "Lau qua vẫn thấy sáng thêm."
La Hạm khẽ gật đầu: "Mấy thứ này có phải vàng thật hay không đều không quan trọng, chỉ cần thành tâm thành ý... hương hoa đầy đủ, cầu duyên cầu phận."
Cô ấy gập gối ngồi xuống ghế, bỗng dưng cười nói: "Tôi thường xuyên ở trước mặt người ta bảo duyên phận không thể cưỡng cầu mà có. Làm gì có ai có thể dự đoán được chính xác thị trường chứng khoán mỗi ngày tăng trưởng hay giảm mạnh? Cô đã đọc qua không ít sách vĩ mô, báo cáo nghiên cứu cũng không thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyên gì đúng không?"
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: La Hạm luôn có cách kéo cô từ một cuộc hội thoại không liên quan vào vấn đề mà cô ấy muốn nói tới.
Khương Cẩm Niên vừa chuẩn bị mở miệng, La Hạm đã ngắt lời cô: "Hôm trước Anna đã chính thức từ chức rồi, bên cạnh tôi đang thiếu người..."
La Hạm chỉ nói tới đây là ngừng lại, không bổ sung thêm điều gì khác.
Chuyện Anna từ chức tất cả mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói ra. Anna vốn là trợ lý của La Hạm, nhưng đã chuyển sang làm việc tại một công ty đầu tư chứng khoán riêng lẻ lớn (*), khiến những ai biết chuyện đều cảm thấy hâm mộ - nghe nói những năm gần đây ai có bản lĩnh đều sẽ lấn sân sang đầu tư chứng khoán (*).
(*) Từ gốc là 私募: Phương thức đầu tư chứng khoán chỉ giới hạn trong một số cơ cấu tài chính đặc định, hay còn gọi là "phát hành riêng lẻ" - một vòng tài trợ chứng khoán được bán không thông qua chào bán công khai, mà thông qua chào bán riêng, chủ yếu cho một số ít nhà đầu tư được chọn.
Khương Cẩm Niên vốn cho rằng sự việc này không liên quan tới mình.
Thế nhưng La Hạm lại ném cho cô một cành olive.
Khương Cẩm Niên mơ hồ đoán được mình sắp được thăng chức, tiền lương sẽ dày thêm một chút.
Thật ra nghề này của bọn họ cũng không phải là tốt. Bộ phận quản lý đầu tư trong thời gian giao dịch nhất định phải nộp điện thoại, các thiết bị giao dịch trong văn phòng được ghi âm lại 24/24, khắp ngóc ngách đều được lắp đặt camera giám sát HD, quay 360 độ không góc chết.
Vậy nhưng Khương Cẩm Niên vẫn theo đuổi.
Thời điểm rời khỏi văn phòng của La Hạm, Khương Cẩm Niên thuận tay đóng cửa, đứng ở cửa trục xoay.
Một đồng nghiệp hỏi cô: "Khương Cẩm Niên, tâm trạng của cậu tốt thật đấy, có phải sắp kết hôn rồi không?"
Khương Cẩm Niên khẽ cười: "Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Kết hôn thì có gì hay mà phải vui vẻ."
Đồng nghiệp kia trêu ghẹo cô: "Nghe chẳng lọt tai chút nào. Dạo trước bọn tôi gặp Kỷ Chu Hành, anh ta bảo không lâu nữa sẽ phát thiệp cưới."
Bên tai tựa như ong một tiếng, nhắc nhở cô rằng hai bên vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Khương Cẩm Niên mờ mịt nhớ lại thiết kế thiệp cưới, thiệp hồng nhạt chữ mạ vàng có in họa tiết hoa bách hợp. Thế nhưng đâu còn ý nghĩa gì nữa? Cái gì nên bỏ đi thì không nên giữ lại, lúc nghĩ lại về Kỷ Chu Hành, trong lòng cô chỉ toàn sự lạnh lẽo.
Không chỉ là sự phẫn nộ vì bị phản bội, mà còn có cả sự thất vọng: "À, anh ta quả nhiên chỉ là nhất thời xúc động mới không thể quản nổi thân dưới của mình mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ảnh hưởng tiêu cực của người đàn ông này, trong một khoảng thời gian ngắn khó mà có thể loại bỏ.
Thời gian nghỉ trưa, Khương Cẩm Niên không cùng những đồng nghiệp khác đi ăn cơm chung.
Cô một mình đứng bên ngoài hành lang, mắt nhìn về phía cửa sổ, gọi điện thoại cho bố mẹ. Mặc dù cô biết, chuyện này nhất định sẽ khiến cho mọi người thất vọng. Người trong nhà từ lâu đã thúc giục, ngày ngày mong ngóng cô mau chóng kết hôn với Kỷ Chu Hành.
Điện thoại vừa kết nối, Khương Cẩm Niên đã vào chuyện chính: "Bố mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người... Không phải chuyện gì tốt đẹp cả, mọi người phải chuẩn bị tâm lý."
Bố cô vẫn tươi cười hớn hở: "Bố cùng mẹ con, gió to sóng lớn nào còn chưa trải qua."
"Vậy con nói luôn," Khương Cẩm Niên thông báo, "con với Kỷ Chu Hành đã chia tay rồi."
Cô giấu giếm sự tình, chỉ qua loa nói: "Kỷ Chu Hành có công việc và cuộc sống riêng, anh ta bộn bề trăm việc..."
Bố cô lại bảo: "Giờ làm gì còn người đàn ông nào rảnh rỗi? Bận rộn là biểu thị rằng cậu ta có chí tiến thủ, đáng tin cậy, lấy sự nghiệp làm trọng. Nhà cậu ta làm ăn, nhiều tiền nên nhiều việc, nhiều phiền muộn. Con làm vợ thì phải biết quan tâm thông cảm, không thể cả ngày như tổ tông mà đợi người ta tới hầu hạ..."
Khương Cẩm Niên cầm di động đặt trên bậu cửa sổ.
Cô cơ bản không cần nghe cũng hiểu được dụng ý của bố: Ông khuyên cô một chút, để cô tới xin lỗi Kỷ Chu Hành.
Khương Cẩm Niên không nhịn được lớn giọng hỏi: "Kỷ Chu Hành trăng hoa ở bên ngoài, con còn phải tiếp tục với anh ta sao?"
Bố cô trầm mặc vài giây, hỏi lại: "Con gái, con còn có thể tìm được người tốt hơn thế sao?"
Khương Cẩm Niên tức cười: "Hóa ra bố không hề lo con rể ở ngoài ăn chơi lêu lổng, bố nghĩ đấy gọi là kết hôn à, đó là bán con gái? Đưa điện thoại cho mẹ con, con không muốn nói chuyện với bố nữa."
Kỷ Chu Hành thỉnh thoảng sẽ tới thăm nhà bố mẹ Khương Cẩm Niên, mỗi lần tới đều biểu hiện vô cùng xuất sắc, luôn miệng nói bản thân không thể xa rời Khương Cẩm Niên, cảm ơn bố mẹ vợ đã nuôi dưỡng được một cô con gái ưu tú,...
Có lẽ bởi vì Kỷ Chu Hành đã xây dựng hình tượng khá chắc chắn, nên bố Khương Cẩm Niên vẫn khăng khăng: "Thế hệ các con vừa có chút bất đồng liền bình không mẻ đã sợ vỡ. Nghe bố đi con, đừng hành động theo cảm tính! Con nên đi hỏi người ta có đúng là như vậy hay không, xem cậu ta có thực sự thay lòng đổi dạ?"
Khương Cẩm Niên ngắt lời: "Bố, trông cậy vào người khác không bằng tự dựa vào chính mình. Dựa núi núi đổ, dựa người người đi... Đàn ông mà đáng tin thì con heo cũng biết trèo cây."
Bố cô nghe xong những lời này, im lặng không nói gì.
Khương Cẩm Niên lại cười: "Con chỉ nhắm vào Kỷ Chu Hành. Không có ý gì cả."
Bố liền hỏi cô: "Con cũng đã trưởng thành, năm nay 26 tuổi rồi, hiện tại như vậy, thế còn tương lai thì làm sao bây giờ?"
Khương Cẩm Niên siết chặt lan can, nhìn về phía xa xăm: "Làm sao là làm sao? Con cũng không phải là ký sinh trùng hút máu trên người Kỷ Chu Hành, không có anh ta là không sống được."
Cô hạ giọng, nói cho bố, cũng tựa như nói cho chính mình nghe: "Cho con vài năm nữa, con sẽ nhất định trở thành một giám đốc đầu tư thực thụ."
Hết chương 4
Tác giả có lời muốn nói:
Spoil: Tự hỏi bậc đế vương có biết đến tương tư sầu khổ, tay ôm hoa hồng tặng giai nhân.
Editor dài dòng:
Quyển này tác giả viết về ngành tài chính khá là chất lượng, từ ngữ chuyên ngành cũng hòm hòm, đáng tiếc đây không phải chuyên ngành của mình nên (đối với mình) việc tìm kiếm từ ngữ khó như đề giải tích trường mình vậy =))
Nhắc đến mới nhớ, ngày mai mình có deadline môn chuyên ngành đầu tiên nhưng... Thôi mọi người tự hiểu vậy =)))