Chờ tới buổi trưa, Thiên Y mới hồi phục tinh thần mở cửa đi ra, khi hắn vừa mở cửa đã thấy một cái bé gái chừng năm tuổi đang cầm một cái giỏ cơm trong tay tươi cười nhìn hắn.
“Tới.” Thiên Y nhìn nàng trong tay giỏ cơm ánh mắt không tự chủ được nhu hòa vẫy tay nàng đi vào phòng.
Huyền U nha đầu này hiển nhiên là đem cơm tới cho hắn, còn nhỏ nhưng đã biết quan tâm người, thật khiến người yêu thích mà.
Đi vào phòng sau, Huyền U lấy mấy món ăn trong giỏ cơm rồi đặt lên bàn, sau đó nàng tò mò nhìn hắn: “ Thiên Y đại ca làm sao hôm nay dậy muộn như vậy, lúc sáng ta tới nhưng còn thấy ngươi nghỉ ngơi.”
Thiên Y cười không trả lời, hắn nhìn nàng một cái rồi nhéo đôi má đáng yêu của nàng nói: “U Nhi thật đáng yêu, sau này ai lấy được muội hẳn là kiếp trước làm việc thiện suốt đời đi.”
Nhìn nàng hắn không tự chủ được nghĩ tới muội muội của mình, năm đó cái kia khi hắn giả chết nhìn thấy nàng ánh mắt, trong đó có thất vọng, tuyệt vọng, hận ý, cùng với một tia không muốn xa rồi, hắn nhớ, khi nhìn nàng đôi mắt đó hắn lòng như đứt từng khúc.
Chỉ là, hắn cuối cùng vẫn phải vì mình, vì nàng, vì thân nhân, bằng hữu mà phấn đấu, cho nên hắn không thể không nhẫn tâm ngã xuống trước mặt nàng để giúp nàng thức tỉnh cái kia vẫn ẩn sâu trong linh hồn nàng!
Cũng không biết, năm đó hắn ngã xuống sau, nàng có hay không thương tâm?
“U Nhi sau này chỉ làm vợ của Thiên Y đại ca mà thôi.” Huyền U cũng không bài xích hắn nhéo má mình mà tươi cười giảo hoạt nhìn hắn.
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa.” Thiên Y buồn cười nhìn nàng rồi gõ đầu nàng một phát.
Nha đầu này thật không khiến người bớt lo, luôn luôn muốn hố người khác, cũng không biết Huyền Băng nghe được lời nàng nói có hay không cho nàng một trận.
“Thiên Y đại ca sợ sao, ta nghe nương nói bên ngoài mấy đại thúc thường rất thích tiểu nữ hài.” Huyền Băng giả vờ ngây thơ nhìn hắn tò mò hỏi.
Thiên Y suýt chút sặc vì lời nàng nói, hắn tuy rằng cũng gặp rất nhiều tên biến thái đối với tiểu thí hài có ý đồ, nhưng trong này không có hắn đi.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn Huyền U, ngực còn chưa nở, chiều cao chỉ mới tới hông hắn, làm thế nào đều không thể hiện lên biến thái dòng suy nghĩ à!
“Sau này không được trêu đùa đại ca nghe chưa.” Vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, Thiên Y trách cứ nhìn nàng nói.
Nha đầu này, nhỏ nhưng luôn nói những lời giết người!
“Khanh khách, Thiên Y đại ca sẽ không sợ nương trách cứ ngươi đi.” Huyền U cũng không trêu đùa hắn nữa mà cười khanh khách nhìn hắn nói, giọng cười của nàng là như vậy tinh nghịch cùng linh khí, nghe vào càng khiến lòng người vui vẻ.
Thiên Y mặc kệ nàng, lấy ra bát đũa rồi bắt đầu ăn, nếm thử vài món có hương vị khá ngon sau, hắn tò mò nhìn Huyền U hỏi: “Bình thường là ai nấu ăn vậy?”
“ Thiên Y đại ca đoán xem.” Huyền U như nghĩ tới cái gì thú vị sự tình, mũi ngọc khịt khịt nhìn hắn cười hỏi.
Tại Tử Nguyệt Đỉnh bên trên, chỉ có hai cái nữ tử cùng một nữ hài, Huyền U làm cơm sao? hay là quên đi, như vậy còn lại chỉ là hai cái nữ tử kia rồi.
Trong đầu không tự chủ được suy nghĩ tới cái viễn cảnh Huyền Băng một mặt lạnh lùng vào nhà bếp, lập tức lắc đầu, cái kia nữ nhân quá lạnh, e sợ đồ ăn bị nàng chạm vào cũng bị đóng băng chứ đừng nói gì tới nấu ăn.
Còn Nguyệt Vô Song, nhớ tới nàng luôn là một bộ cao cao tại thương, trong mắt chúng sinh đều là giun dế, cũng là một trận lắc đầu, con bé kia nếu xuống bếp làm cơm thì e rằng mặt trời hôm nay sẽ không mọc mất.
Thiên Y nhìn nàng không nói, bảo hắn trả lời cái vấn đề khác thì có lẽ hắn còn nói được, nhưng bảo hắn suy tư cái này vấn đề thì quả thật là làm khó hắn rồi.
“Tất nhiên là bản tiểu thư xuống bếp rồi, trên đời này ai có thể nấu ăn ngon như ta chứ.” Huyền U nhìn hắn phản ứng lập tức ngạo kiều ngẩng đầu nhỏ lên gật gù đắc ý nói. Một bộ ta rất tài giỏi dáng vẻ, quả thật là tiểu thí hài tâm tính, vừa làm được chút chuyện đã đắc ý quên mình.
“U Nhi thật tài giỏi.” Thiên Y có chút buồn cười nhìn nàng, trong tay đôi đũa gắp một miếng thịt rồi nhét vào miệng nàng không cho nàng nói tiếp, hắn thật sợ nàng nói tiếp, nha đầu này nhưng một khi đã chém gió thì dù là hắn cũng bị nàng chém nằm phần.
Một bữa cơm tầm thường nhưng lại mang theo từng tiếng cười ngây thơ cứ như vậy vang lên, không gian trong phòng theo đó một mảnh hân hoan!
Bữa cơm xong xuôi, Thiên Y đem Huyền U đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn lên trên đám mây cao, trên mặt hiếm thấy hiện lên một tia nhu hòa, cả cuộc đời của hắn trước đó, luôn là sống trong áp lực, có vài người được hắn xem là bằng hữu nhưng vì thân phận cùng có nhiều việc đặc thù cho nên rất ít gặp gỡ.
Hôm nay, khi đi tới cái này thế giới hơn một tháng, hắn tuy rằng có chút không thích ứng nhưng cũng phản cảm.
“À, Huyền U, phụ thân của muội là ai vậy?” Đi dạo trên đường, Thiên Y như nghĩ tới cái gì đó rồi thuận miệng hỏi. Từ lúc đi tới cái này Tử Nguyệt Đỉnh hắn còn chưa từng gặp phụ thân của nàng nha, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
“Phụ thân?, phụ thân là cái gì?” Huyền U đôi mắt trong veo có chút nghi ngờ nhìn hắn, nàng từ khi sinh ra chưa từng nghe cái từ ngữ này bao giờ, cho nên cũng không hiểu ý hắn.
Nghe nàng nói Thiên Y ánh mắt bôi qua ba động, nhìn nàng cái kia tinh khiết đôi mắt, hắn biết nàng không hiểu từ phụ thân là như thế nào.
Nhưng tại sao có thể, Huyền Băng bề ngoài tuy rằng một bộ lạnh lùng, bất cận nhân tình dáng vẻ, nhưng đối với Huyền U bình thường vẫn rất quan tâm, như vậy làm sao không giáo dục nàng kiến thức cơ bản.
Càng quan trọng hơn, từ Huyền U nói tới, tựa hồ Huyền U cũng chưa từng gặp qua phụ thân.
Ánh mắt theo đó chuyển trở nên thâm thúy nhìn vào huyết mạch sâu trong cơ thể nàng.
Tại trong đó, hắn chỉ thấy đó là một mảnh hàn âm chi khí, cái kia khí tức dù là nhìn vào thôi nhưng giống như là có thể đông lại linh hồn bất kỳ ai nhìn thấy nó, mười phần khủng bố!
Đè xuống cái ý lạnh đang muốn lan tràn vào linh hồn hắn, Thiên Y thu hồi ánh mắt, một lần nữa trở nên suy tư.
Vừa rồi nhìn Huyền U thân thể tình huống, hắn đã biết Huyền Băng tại sao không nhắc tới phụ thân việc cho nàng, bởi vì nàng vốn không có phụ thân.
Nếu như hắn đoán không sai, nàng lúc trước là do một tồn tại vô địch ngã xuống mà hình thành một đoàn Hàn Âm Cửu Khí, sau đó trải qua một thời gian hấp thu thiên địa tinh hoa mà hình thành linh tính.
Mà trong quá trình đó, Huyền Băng vì thể chất có chút khác biệt người thường, mà trong cơ duyên xảo hợp đã đi qua chỗ Hàn Âm Cửu Khí, cho nên cái này Hàn Âm Cửu Khí hình thành linh tính tiến vào thân thể nàng rồi dưỡng dực ra thai nhi, mà cái này thai nhi nhưng là Huyền U.
Nếu là như vậy thật, thì Huyền U quả thật không có phụ thân, điều đó còn có thể giải thích tại sao Huyền U trong cơ thể chỉ có âm khí mà không có một tia dương khí nào.
Là sinh linh, trong thân thể luôn có âm dương nhị khí, Huyền U vì trường hợp đặc biệt nên không có cũng không phải là không thể.
Dù sao, trên đời này ai quy định không đầy đủ âm dương nhị khí là không thể sinh tồn được đâu, Thiên Địa pháp tắc trong cũng không có cái này “trật tự quy luật”.
“Phụ thân là gì sau này muội sẽ hiểu.” Thiên Y mỉm cười nhu hòa vuốt ve đầu nhỏ của nàng không trả lời, hắn thật không muốn tổn thương nàng chút nào, chờ vài năm nữa nàng lớn lên rồi để Huyền Băng nói với nàng cũng không muộn.
Trong lòng cũng là có chút kinh nghi, bởi vì hắn không tiện kiểm tra thân thể nàng cho nên không dám chắc cái kia linh hồn của “người đã chết rồi hóa thành Hàn Âm Cửu Khí rồi hóa thành nàng” có hay không thức tỉnh kiếp trước trí nhớ, chỉ là có thức tỉnh hay không thì hắn cũng không thể ngăn cản, bởi vì đây là vấn đề tới từ linh hồn chỗ sâu của nàng, không ai có thể ngăn cản.
Hơn nữa, từ sâu trong linh hồn nàng hắn lại cảm giác như đã từng quen, tựa hồ kiếp trước hắn từng gặp nàng vậy, nhưng mà Thiên Y nhưng lại không thể nhớ nổi là ai.
“Đáng ghét, không cho sờ đầu ta, làm như vậy sẽ không thể lớn lên.” Huyền Băng thấy hắn không trả lời cũng không hỏi tiếp mà một mặt khó chịu vung tay hắn ra nói.
“Ha ha.” Thiên Y cười không nói thu tay về, hắn cúi người xuống ôm lấy nàng rồi đi tiếp.
Thiên Y đại ca, huynh không ở trong phòng tu luyện sao, tại sao ta chưa bao giờ thấy huynh tu luyện vậy.” Đi dạo trên đường, Huyền U như nghĩ tới cái gì đó, một mặt nghi ngờ nhìn hắn.
Từ khi Thiên Y tới đây, nàng nhưng chưa từng thấy hắn tu luyện, như vậy làm sao lại có cảnh giới cao được đây.
“Ta không cần phải tu luyện cảnh giới cũng sẽ tăng lên.” Thiên Y buồn cười nhìn nàng trêu trọc trả lời.
Hắn không phải là không muốn tu luyện mà là đang chờ đợi một thứ năm đó hắn mưu đồ đạt được, nó bây giờ vẫn đang trong quá trình dung hợp với thân thể hắn.
Từ khi hắn tỉnh lại sau, thứ kia đã dung hợp với hắn được một phần, cho nên hắn mới có thể miễn cưỡng tu luyện tới Tiên Thiên đỉnh phong, bây giờ nếu muốn tu luyện cao hơn nữa cũng không phải là không được, chẳng qua hắn muốn chờ một hai ngày nữa, khi thứ đó dung hợp hoàn toàn với hắn thì mới tu luyện.
Dù sao Hậu Thiên cùng Tiên Thiên chỉ là cảnh giới tầm thường rèn luyện thân thể mà thôi, cảnh giới sau đó hắn không thể cứ như trước mạnh mẽ tu luyện.
“Gạt người, huynh nghĩ ta thật là tiểu thí hài năm tuổi sao.” Huyền U một mặt không tin dáng vẻ, trên đời này có ai không tu luyện nhưng có thể tăng lên cảnh giới chứ, thật xem nàng là năm tuổi tiểu thí hài không thành.
Chỉ là nàng dường như quên nàng chỉ mới năm tuổi thì phải!
Thiên Y cười cười nhìn nàng tiếp tục trêu đùa nói: “Ta có thể lừa bất kỳ ai nhưng làm sao có thể lừa đáng yêu nhất, dễ thương nhất Huyền U nhà ta chứ.”
“Hừ.” Huyền U nghe hắn nói lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng rất tán đồng lời hắn nói, khóe miện cũng là không nhịn được giật giật, giống như muốn cười nhưng lại giả trang người lớn nên cố gắng không phát ra tiếng.
Nhìn nàng phản ứng, Thiên Y cười khẽ, trẻ con vẫn là trẻ con nha, chỉ cần hống nàng khai tâm thì mọi chuyện luôn là dễ nói.
Năm đó hắn mà được như nàng phần này vô tư thì có lẽ cuộc đời của hắn sẽ càng vô tư hơn đi.
Chỉ tiếc, hắn thân phận, hắn thiên phú khi sinh ra có được đã chú định hắn không thể sống giống như bình thường, hắn cuộc đời gánh vác sao mà nhiều lắm!
Thiên Y đang dẫn Huyền U đi dạo trong vườn hoa thì bỗng nhiên ngẩng đầu về hướng Huyền Băng căn nhà gỗ.
Hắn cảnh giới tuy rằng đã mất, nhưng ngũ cảm, giác quan gì đó vẫn luôn rất nhạy cảm, cho nên ở khi đột phá tới Tiên Thiên thì chúng đang dần dần khôi phục, bây giờ đối với bất kỳ ai không có ý định ẩn dấu khí tức mà nói thì tại trong vòng vạn trượng hắn đều có thể cảm nhận được.
Tại nơi đó, hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức, một mạnh một yếu vừa mới giáng lâm tại đó, trong lòng âm thầm nghi hoặc nhưng cảm nhận được hai cỗ khí đó không có ác ý nên cũng không để ý, hẳn là bằng hữu tới thăm Hyền Băng đi, Thiên Y âm thầm nghĩ.
“Làm sao vậy.” Đang nhảy nhảy bắt con bướm ở từng đóa hoa Huyền U thấy hắn nhìn về phía xa không khỏi tò mò hỏi.
“Mẹ ngươi có khách tới thăm.” Thiên Y không thèm để ý nói.
“Không lẽ là tên kia.” Huyền U nghe hắn nói đôi mắt hiện lên phiền muộn, hiển nhiên nàng cũng đoán được người tới là ai.