Lâm Tinh quả thật là một đứa nhỏ tài giỏi, Lưu Vũ Hiên nghĩ như vậy, lại có chút không đành lòng sa thải cậu. Nhưng không còn cách nào khác, gần đây Lâm Tinh không chịu tập trung vào công việc, đã vài lần order sai đồ ăn cho khách, đây là một vi phạm nghiêm trọng đối với quy tắc của khách sạn.
Lưu Vũ Hiên là sếp không thể mặc kệ được. Nhưng Lâm Tinh rất giỏi, một mình cậu ta cũng có thể phục vụ ba người, hơn nữa ăn cũng ít, có thể tiết kiệm cho anh không ít tiền, nghĩ đến đây
Lưu Vũ lại do dự.
Cuối cùng anh gọi Lâm Tinh vào văn phòng, hỏi cậu sao gần đây đột nhiên thái độ lại khác thường không tập trung.
“Anh đã quên rồi sao, năm đó tôi ở đây ăn không trả tiền, bị người của anh đánh đến chết, gần đây tôi mới nhớ ra trước đây tôi còn làm cho anh ở đây lâu như vậy.” Lâm Tinh nói xong liền cởi mũ xuống, não còn nứt toác nhỏ giọt chảy trên mũ.
Lâm Vũ Hiên cực kỳ sợ hãi, Lâm Tinh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao chỉ vì một chút cơm mà thôi, anh có cần phải đánh chết tôi không?”
Lâm Vũ Hiên rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cho nên vì lý do này mà cả ngày cậu buồn bực không yên à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy cậu nói xem vì sao trước khi chết còn muốn bỏ thuốc chuột vào trong bát của tôi, khiến cho tôi cũng chết theo cậu chứ?” Lâm Vũ Hiên nói xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt lồi lên, lưỡi thè dài ra.
Lâm Tinh gục đầu xuống, cũng không biết nên nói gì.
“Đây là âm phủ, nơi này cũng có quy tắc!” Lâm Vũ Hiên nói.
Lâm Tinh cũng cảm thấy là mình làm sai, một lần nữa ở lại trong nhà ăn giống như khi còn nhau.
【 Âm thanh lạ 】
Ba giờ chiều, Cao Minh đến làm MRI, anh có chút sợ hãi, dù sao trước kia anh từng nghe đồn rằng chụp MRI* không tốt.
(*Chụp cộng hưởng từ (còn gọi nôm na là chụp em-rai theo viết tắt tiếng Anh MRI của Magnetic Resonance Imaging) là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân.)
Nghe nói bên trong có âm thanh lộn xộn, anh còn nghe đồn là từng có người sợ đến chết ở bên trong, một khi đi vào nhất định không được mở mắt nếu không sẽ nhìn thấy thứ rất kinh khủng!
Cao Minh tưởng tượng đến mấy tin đồn đó chỉ sợ phải chết, nhưng vì bệnh tình của anh phải đi chụp MRI, Cao Minh vô cùng hoang mang.
Sau khi bị đẩy vào máy MRI anh liền nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt, giống như một khi mở mắt sẽ nhìn thấy một ma nữ xõa tóc nằm trên người anh. Tưởng tượng đến đây anh run lên vì sợ hãi.
Không bao lâu, bên tai vang lên tạp âm, hình như còn kèm theo tiếng phụ nữ khóc, Cao Minh giật mình, trán đổ đầy mồ hôi. Anh vừa mới nhớ tới khi vào bệnh viện, y tá ở phòng khám thảo luận, không lâu trước từng có một người phụ nữ không cẩn thận bị nhốt trong máy MRI chết vì đói. Khi máy MRI được mở ra, một người phát hiện hai mắt cô ta nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.
Dường như anh cảm nhận được có sợi tóc mát lạnh phủ lên trán, cảm giác như có người thổi hơi lạnh vào cổ mình, lại cảm giác được bên tai có tiếng nữ quỷ đang khóc huhu.
Cao Minh cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò của mình, anh mở mắt ra mới phát hiện khuôn mặt đầy máu của nữ quỷ nham hiểm cười ghé vào vai anh, miệng hé ra, một ngụm máu lớn chảy ra.
Cao Minh sợ suýt phát khóc, anh dùng sức đánh vào trong vách tường của máy, phát ra âm thanh “ầm ầm”. Anh muốn hét lớn kêu cứu, nhưng anh phát hiện cổ họng mình không thể phát ra được âm thanh nào, giọng nói anh nghẹn ngào, cầu cứu về phía cửa nhưng không có một người phát hiện ra anh.
Từ bên trong máy MRI phát ra tiếng đập, mấy y tá tuần tra bị dọa chảy mồ hôi lạnh. Đây đã là lần thứ mấy bên trong máy MRI vô duyên vô cớ phát ra tiếng gõ kỳ lạ.
Mấy hộ sĩ vừa bàn tán vừa đi về phía trạm y tá, các cô lắc đầu, gần đây máy MRI gặp trục trặc, từ khi bác sĩ Cao Minh khiến một người phụ nữ bị nhốt trong máy nhưng lại nghênh ngang như không có gì xảy ra, hầu như ba giờ chiều nào cũng sẽ phát ra âm thanh lạ, cũng không biết sao lại có chuyện ma quái này, tóm lại máy MRI nên sửa rồi.
【 Truyền máu 】
“Y tá,cô phải truyền máu cho tôi không!” Người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh lớn tiếng quát: “Tôi từ vụ tai nạn xe đến bệnh viện đó! Chân của tôi chảy rất nhiều máu, tôi là bệnh nhân nghiêm trọng nhất, mấy người phải truyền máu cho tôi!”
“Rất xin lỗi.” Trên mặt y tá đầy vẻ xin lỗi: “Bệnh viện không có nhóm máu thích hợp cho anh, phiền anh đợi một chút được không?”
“Từ lúc tôi nằm viện đến giờ đã đợi bao nhiêu lâu rồi?” Người đàn ông rống lớn nói: “Tôi mặc kệ, tôi phải truyền máu, đây là trách nhiệm của bệnh viện các cô.”
Y tá thấy không lay chuyển được người đàn ông, chỉ đành đồng ý đi ra khỏi phòng bệnh. Vài ngày sau, trên mặt cô mang quầng thâm cầm mấy túi máu đi đến.
“Máu của anh muốn đây, tôi tặng cho anh.” Y tá nói, bệnh nhân quấn dây cắm vào mạch máu, bắt đầu truyền máu.
Người đàn ông hài lòng gật đầu, xem ra nóng nảy nhiều chút vẫn tốt, chỉ vài tiếng mà đã dọa được y tá, gã còn dương dương tự đắc nghĩ.
Y tá càng ngày càng thường xuyên đi vào phòng bệnh của người bệnh, hơn nữa mỗi ngày đều mang theo túi máu truyền máu cho bệnh nhân.
Nhìn thấy sắc mặt y tá càng ngày càng tái nhợt, quầng thâm càng ngày càng nghiêm trọng, người đàn ông bỗng nhiên có chút không đành lòng. Có lẽ gã thúc giục quá đáng, kỳ thật mình không thiếu nhiều máu như vậy. Thậm chí gã còn đoán rằng có phải mỗi đêm y tá đã rút máu của mình để chuyền máu cho gã không. Nếu thật sự như vậy, gã thật sự quá có lỗi với cô y tá này quá.
Người đàn ông nghĩ vậy, quyết định xuống giường đi cảm ơn y tá. Khi vén chăn lên, phát hiện cho dù thế nào cũng không thể nhấc chân lên được nữa! Hơn nữa một cái ống cắm vào dưới chân của mình, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy vào túi truyền máu cho anh.
“Đây là chuyện gì vậy?” Gã trợn mắt lên trừng cô.
“Thật sự xin lỗi.” Y tá nhỏ giọng nói: “Bởi vì kho máu thật sự không có nhiều máu như vậy, cho nên tạm thời chúng tôi dùng của anh.”
【 Anh có thể nhìn thấy tôi sao? 】
Tính tình của Lý Hải Dương từ nhỏ đã không tốt, hàng xóm xung quanh đều vô cùng ghét gã, tính tình của gã cũng vô cùng kỳ quặc, luôn thích bày trò đùa dai với người bên cạnh mình, thậm chí cả cha mẹ họ hàng cũng không buông tha.
Dần dần không ai dám đến nhà gã làm khách nữa, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng đều ngăn cản con mình không cho tụi nó đến nhà Lý Hải Dương chơi.
Cha mẹ gã vô cùng thất vọng với Lý Hải Dương, gã vừa không thích đến trường cũng không thích làm việc, vì thế họ đành phải để gã nằm ở nhà, dù sao bọn họ còn có thể nuôi gã thêm vài năm nữa.
Lý Hải Dương bình thường thích xem những chuyện ma quỷ nhất là 《 Phố khách* 》, gã luôn ảo tưởng mình là quỷ, con quỷ vô lo vô nghĩ, đến lúc đó gã có thể muốn làm gì thì làm!
Cho nên nhiều khi Lý Hải Dương cũng thích ở trong nhà nghiên cứu phương pháp làm sao khiến mình trở thành quỷ.
Cuối cùng Lý Hải Dương trong sách miêu tả một loại vu thuật thời xưa. Nghe nói loại vu thuật này có thể khiến người thoát khỏi trói buộc của sinh mệnh trở thành một con quỷ tự do, không ai có thể thấy được nó! Lý Hải Dương tự mình thực hiện phép thuật được miêu tả trong sách sau đó mê man chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đầu của gã còn rất đau, gã rời giường chạy vào phòng bếp đi dạo một chút, phát hiện cha mẹ gã biết gã không tồn tại. Lý Hải Dương đếm đếm, tổng cộng chỉ có cơm của hai người, xem ra gã đã thành công trở thành quỷ rồi.
Gã chạy đến sân, xung quanh không có người nào nhìn thấy gã, tất cả đều vội làm chuyện của mình, sau đó họ lướt qua người Lý Hải Dương.
Gã vui vẻ đạp xe đạp ra ngoài chơi, bỗng nhiên nhìn thấy một ông chút hoảng sợ phất tay về phía gã. Gã đắc ý cười, nhất định ông chú này nhìn thấy xe đạp tự nhiên tự mình đạp, sợ hãi lại cuống cuồng đi.
Bỗng nhiên trong lúc đó một đống gạch lớn rơi ầm ầm, đập thật mạnh vào đầu gã. Câu nói cuối cùng mà Lý Hải Dương nghe được là giọng nói thở dài của ông chú: “Rõ ràng phía trước là công trường thi công, không có người khác đi vào, vì sao cậu không nghe chỉ thị vậy.”
Khoảnh khắc đó, gã bắt đầu thấy hối hận vì đã không coi mình là một con người.