Ngày hôm đó, ta ăn uống no say, nằm trên ghế nhìn đồ đệ đáng yêu thu thập chén bát, một bên ta cầm cọng cỏ đuôi chó, cảm thấy mỹ mãn liền ‘ợ’ một cái.
“Thật không biết xấu hổ” Đột nhiên một âm thanh truyền đến sau lưng ta, ta lười biếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Cừ Cừ đang định đi ra ngoài, toàn thân một màu trắng thật có cốt cách của thần tiên.
“Hắc hắc, ngày mai Hàn Thực (tiết Thanh Minh đó), không được ăn ngon, cho nên hôm nay phải ăn cho đã”
Cừ Cử đem quẻ bói đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Không phải ngươi nói muốn đến thôn Lý bói cho Trần Nhị sao, sao lại về nhanh thế?”
“Trên đường may mắn gặp người trong nhà Trần Nhị, nói Trần Nhị qua trấn trên có người thân sinh con, cho nên hắn chạy tới trấn Vụ Liễu, chờ hắn trở về rồi bói sau”
Ta ‘ân’ một tiếng rồi không nói gì nữa, Cừ Cử nhìn cây cối trong viện liền nhíu nhíu mày, ta co rúm, rụt cổ lại.
Cái lều tranh là do Cừ Cử làm, hắn nói như thế khi trời mưa ta cũng không cần gấp gáp mang thảo dược vào phong, chỉ cần mang đến để trong lều cũng được. Mà hôm qua, khi Cừ Cử gieo quẻ, tiểu Toàn hỏi một chút chuyện, ta nhất thời không tìm thấy bó củi nhóm lửa, vì thế ta liền chặt đi một cây cột. Hiện giờ, cái lều mất một cột, nghiêng nghiêng, trên đất có một cái lỗ lớn, tựa như một người bệnh vô tội, ánh mắt cầu cứu nhìn chúng ta.
Ta xấu hổ cười hai tiếng “Cái này, hôm qua gió thật lớn. . . . .”
Cừ Cử nhìn ta chằm chằm, khoanh hai tay dựa vào cây cột.
Trên thế giới này, trừ bỏ lão nhân gia của ta, chỉ sợ Cừ Cử là người hiểu ta nhất, ta nói dối một cách vụng về như thế, hắn, hắn chỉ cần nhìn là biết ngay.
“A. . . . Gió to, các ngươi lại không có ở đây, ta vừa lạnh vừa đói . . . . .Vậy mà, trong nhà lại không có củi . .. .”
“Cho nên người liền dỡ một cây cột ra mà nhóm lửa?” Cừ Cử nhếch khóe miệng cười cười, rất là quyến rũ, nhưng trong lòng ta rất sợ hãi.
Đúng lúc này, một phụ nhân đẩy cửa bước vào
“Mật nhi, tiểu bảo bối trong nhà ta bị nóng, ta vội tới đây lấy một ít thảo dược cho bảo bối”
“A, được được. . . .” Ta giãy lên như con cá, đứng bật dậy khỏi ghế, cũng không kịp mang giày cho tử tế liền kéo bà đi vào trong phòng, bà ấy sửng sốt, hiển nhiên là bị sự nhiệt tình của ta làm cho bất ngờ.
Năm ấy lúc ta tới Ngưu gia trang, tiểu bảo bối của bà còn nằm trong bụng, khi đó lão bà của Nhị Trụ còn mang cái bụng bầu thiệt bự tới khai trương Phấn Đại, hiện giờ, tiểu bảo bối đã chui ra khỏi bụng của mẫu thân, hơn nữa cũng đã bi ba bi bô gọi cha, gọi nương.
Ta hướng tới bà ấy nỏ nụ cười, từ trong hộc tủ lấy ra một ít kim ngân, liên kiều và rễ bản lam (là các loại thuốc đông y)
“Về nhà sắc hai canh giờ, sau đó tranh thủ lúc còn nóng cho bảo bối uống, đắp kín chăn cho bảo bối để ra mồ hôi”
Bà ấy đưa tay cầm lấy thuốc, trong miệng tràn đầy sự cảm kích “Thật ngại quá, mỗi lần đến đây đều lấy không thuốc của ngươi…..”
Người dân trong Ngưu gia trang rất chất phác, mỗi lần bọn họ lấy không thuốc của ta liền cảm thấy cảm kích và áy náy, nhưng, ta nghĩ vẫn muốn nói với bọn họ, kỳ thật chẳng có gì to tát cả, bọn họ lấy không thuốc của ta, ngược lại ta ăn uống nhà bọn họ không trả tiền cũng giống nhau mà thôi . . . ..
Thời điểm bà ấy đi ra, ta liền nghe thấy bà ấy nói lời chào với Cừ Cử, trong chốc lát liền vang lên tiếng “Binh binh bàng bàng”, ta tự hỏi trong lòng, rồi sau đó lén lút đi tới cửa sổ nhìn.
Trong sân, Cừ Cử xắn tay áo trắng lên, chăm chú sửa chữa cây cột, lót thêm cỏ cho cái lều. Lúc này trời đã về chiều, trên người hắn nhuộm một màu vàng nhạt, ta đột nhiên nhớ tới một câu nói kinh điển của Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu đã nói “Lao động là vinh quang”
Đúng, ta cảm thấy Cừ Cử nghiễm nhiên trở thành một nam tử phong hoa tuyệt đại trong mắt ta.
Ánh mắt Cừ Cử vô tình lướt qua nơi này, ta vọi vàng trốn sau cánh cửa sổ .Trong sân, Cừ Cử đang lớn tiếng gọi tiểu Toàn.
Ta chỉ biết ăn, biết uống, biết khám bệnh chứ chẳng làm được gì cả. Cừ Cử cũng đã nhắc nhở ta vài lần, ta đột nhiên cảm thấy trí tuệ của hắn có thể đấu một trận với Nhị Cẩu.
Lúc Cừ Cử chỉnh sửa xong thì cũng đã tối, hắn về phòng tắm rửa sạch sẽ, khi đi ra thấy ta bưng một mâm đồ ăn từ bếp ra liền kinh ngạc không thôi. Ta vui mừng đem bánh ‘hoan hỉ’ đưa lên trước mặt hắn.
Cừ Cử có điểm rất tốt, rất nhiều chuyện hắn hiểu rõ nhưng cũng không nói, ví dụ như đơn thuốc ta cứu Tam Ngưu, ví dụ như ta làm bánh ‘hoan hỉ’ cho hắn. . . . .
Ta nhìn hắn cầm lấy một khối bánh, rất vui mừng. Đây là lần thứ hai ta làm bánh này, lần đầu làm cho gia gia nhưng người không ăn, lúc này đây, Cừ Cử cũng không cô phụ tấm lòng của ta .
Nhưng trên thực tế, có một số việc luôn ngoài dự kiến của mình, Cừ Cử đưa miếng bánh lên miệng rồi thả xuống. Đưa mắt nhìn ta, ánh mắt có chút ảm đạm, hoàn toàn mất đi thần thái thường ngày. Ta đột nhiên nhớ tới bộ dạng chần chờ của hắn lúc mới bước ra khỏi phòng. Ta cầm lấy một khối bánh, đưa lên nhét vào miệng mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai hắn, khò khè nói:
“Có chuyện gì, ngươi nói đi, làm gì mà ấp úng hoài vậy?”
Cừ Cử trầm mặc, thấp giọng nói “Mật nhi, nếu, ta nói là nếu trong đầu ta có tồn tại hình bóng một nữ nhân khác, ngươi sẽ như thế nào?”
Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó ta cười ha ha “Có thể thế nào, thích thì thích. Sau đó thú vào (thú: cưới), ta không để ý đâu”
Cừ Cử sửng sốt, sau đó mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu ta “Nha đầu ngốc! Ta no rồi, ta đi ngủ trước, ngươi cũng ngủ sớm đi”
Ta giả vờ cười ha hả, gật đầu, nhìn Cừ Cử trở về phòng.
Bóng đêm lạnh lẽo, gió đêm nhè nhẹ thổi vào người. Ta chậm rãi kéo tay hắn lại:
“Cừ Cử, ngươi cái gì cũng chưa ăn, làm sao mà no được?” Ta nhẹ giọng nỉ non “Ngươi sao lại gạt ta? TRong lòng có người khác là nói xạo đúng không? Tốt nhất là như thế, nếu không, nếu không. . . .”
Nếu không một hồi lâu, ta rốt cục vẫn không nói được. Ta nghĩ sẽ đem tình địch của ta đánh tám lần, cho dù không được thì ít nhất cũng cho vài bạt tai lên mặt, nhưng, ta không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng ghen tị xấu xí của ta.
Cho nên, Cừ Cử, nếu như ngươi thật sự thích người khác, như vậy, ta sẽ đem hình bóng của ta trong lòng ngươi nhổ tận gốc, như vậy, cho dù không thể có được ngươi, nhưng ít nhất ta cũng có thể giữ lại kỷ niệm đẹp về ngươi. . . .
Tiết Hàn Thực, Cừ Cử nói muốn đi tới Liễu gia trang gieo quẻ, có thể đi ba ngày. Ta mĩm cười tiễn hắn đi, đứng đó nhìn cho đến lúc thân ảnh của hắn mờ dần.
Đi rồi, rốt cục trên mặt ta cũng không thể giữ được nụ cười giả tạo kia nữa.
Tiểu Toàn nhìn thấy. . . .liền hỏi ta và Cừ Cử có chuyện gì, ta liền cầm một bó thuốc gõ lên đầu hắn:
“Không phải chuyện của ngươi, muốn làm thần y thì mau mau chép ba mươi lần “Bản thảo cương mục”
Ta cảm thấy, một người nhiều chuyện cần phải trả giá lớn. Tuy rằng tiểu Toàn đã có thể đọc thuộc làu làu từng chữ trong “Bản thảo cương mục”, nhưng lúc này ta không biết làm gì để ngăn lại sự tò mò của hắn, cho nên đưa đại ra cái lý do này.
Tiểu Toàn bĩu môi quay đầu đi, cực kỳ không tình nguyện đi vào phòng, ta nhướng mắt, chạy đến dưới cái lều đảo đảo đám thảo dược.
Gió thổi nhè nhẹ, một sợi dây thừng bị gió thổi lúc ẩn lúc hiện, làm ta thật phiền lòng. Ta bực mình đưa tay đấm một phát, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cây cột phát ra tiếng kêu bi ai thảm thiế. Ta cau mày nhìn nhìn trên mái, ổn, không có gì cả, nhưng sao trong lòng ta có một dự cảm không lành?
Một ngày chớp mắt đi qua, chỉ có Đại Ngưu vội vã chạy tới tặng ta một cái đĩa bánh, trong thôn cực kỳ yên tĩnh, ngay cả heo mẹ ngày ngày động dục kêu réo cũng không thấy. Trong màn đêm, ngẫu nhiên vang lên hai tiếng chó sủa.
Cử Cử không có đây, tiết Hàn Thực có cái gì, ta cũng .. . ăn không ngon. Ta liền đóng cửa Phấn Đại lại, gần đây tiểu Toàn luốn lén lút cùng người trong lòng tới bên bờ dòng suối nhỏ hẹn hò, trong khoảng thời gian ngắn, ta cảm thấy thật hoang vu.
Ta gác tay ghé đầu lên song cửa ngắm vầng trăng khuyết trên trời, thấy không vui nên cầm một quả óc chó ném ra bên ngoài, sau một lúc lâu, ta nghe một tiếng “cạch”, ta run rẩy quay lại, nhìn trên bàn có một tờ giấy.
Ta run rẩy, cẩn thận cầm tờ giấy lên nhìn.
Ánh trăng chiếu vào phòng, ánh mắt ta đập vào nét chữ lưu loát trên tờ giấy, sau một lúc nhìn chằm chằm tờ giấy, trong lòng ta co rút đau đớn.
Trên tờ giấy chỉ ghi sáu chữ “Tuyên Thành, Cừ Cử gặp nạn”
Nháy mắt, trong đầu ta hiện lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, hắn không có võ, trên đường gặp cường đạo sao? Hay là trên đường sinh bệnh không ai chăm sóc, hay hắn bị quan phủ bắt giữ????
“Gặp nạn” hai chữ này thật sự làm cho ta hoảng loạn.
Ta nhìn trên bàn, hung hăng rót một ly trà lạnh ngắt ra uống, bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, suy nghĩ đơn giản một chút, mang một ít tiền chuản bị xuất môn. Đi tới cửa ta liền xoay người trở lại, trong bóng tối sờ soạn được một con chủy thủ.
Cái chủy thủ này là Cừ Cử mua tặng ta, hắn nói chủy thủ này có bộ dạng tinh xảo, rất hợp với ta. Hiện giờ, ta cầm lấy nó, dưới ánh trăng lóe lên những vầng sáng trắng lạnh lẽo. Chuyện này không biết nguy hiểm thế nào, có lẽ mang theo chủy thủ có thể phòng thân, ta đem nó cất trong ống tay áo, sau đó đứng dậy quả quyết tiêu sái bước ra khỏi Phấn Đại.
Ta cảm thấy đau lòng, đó là vì Cừ Cử luôn mang đến tương lai tốt đẹp cho ta, hắn cho ta biết trong tương lai hắn sẽ thú ta, ta sẽ thành nữ nhân của hắn, hắn làm đồ ăn ngon cho ta, hắn giúp ta khám bệnh phát thuốc, hắn chăm sóc ta, nói nói thương ta, hắn muốn làm bạn với ta cho đến già. . . . Cảnh tượng này từng cái từng cái hiện lên trong đầu ta, ta giống như đang nằm mơ, nếu như, Cừ Cử không còn, ta không biết mục đích sống của mình là gì nữa?
Bởi vì ta lo lắng cho Cừ Cử nên có chút kích động, vô tình lại đụng trúng một người, ngẩng đầu lên hóa ra là Đại Ngưu. Đại Ngưu thấy sắc mặt của ta không tốt liền hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Ta nuốt nước miếng, bình tĩnh lại rồi nói “Đại Ngưu ca, nhờ ngươi đi tìm tiểu Toàn về trông nhà giúp ta. Ta ra ngoài có việc quan trọng” Ta cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi sau đó chạy qua người Đại Ngưu, hướng tới cửa thôn, chạy được vài bước ta liền cảm thấy không đúng, quay đầu lại, nương theo ánh trăng nhìn tới bóng dáng Đại Ngưu, ta lớn tiếng nói:
“Nếu như, trong vòng bảy ngày ta không quay về thì giao Phấn Đại cho tiểu Toàn, ngươi nói cho hắn, kỳ thật hắn đã tiến bộ rất nhiều, hắn cũng gần đạt tới danh hiệu thần y rồi. . . .”
“Mật nhi. . . . .”
Ta không nghe hết lời Đại Ngưu nói liền xoay người chạy đi. Ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh chia ly đau buồn, lúc trước ta rời khỏi cốc đi tìm hiểu giang hồ, nay ta rời nhà tìm Cừ Cử, trong trong lòng ta,hắn tồn tại như một vị thần.
Từ Ngưu gia thôn đi tới Tuyên Thành chỉ có hai con đường, một là đi đường cái, đường này đi mất ba ngày. Một là đi băng đường núi, ngọn núi này được mệnh danh là một ngọn núi dốc, nếu thuận lợi, có thể trước bình minh sẽ tới.
Ta đứng trước cửa thôn từ hỏi nên đi đường nào, rốt cục ta quyết định đi đường núi. Hiện tại Cừ Cử không biết đã gặp chuyện gì, không nên hao phí thời gian. Ta xắn tay áo chuẩn bị lên núi, lúc này lại nghe trong thôn truyền đến một tiếng gọi to…. Ta quay lại, liền nhìn thấy Đại Ngưu thở hồng hộc chạy tới, trên người còn vác một cái bao rất nặng.
Nhất thời, ta đột nhiên sinh lòng cảm kích Đại Ngưu, tra nghĩ trong thôn chỉ có Đại Ngưu biết ta vội vàng ra đi, trên người không mang theo thứ gì, cho nên hẳn là lúc này hắn vội vã mang đồ đến cho ta.
Ta vội cằn nhằn nói lời cảm ơn, sau đó lấy cái bao đồ trên vai hắn để ta vác, thế nhưng hắn lại tránh ra, cánh tay của ta, roi vào khoảng không.
Đại Ngưu cúi đầu, mũi chân cọ cọ đất “Cha ta nói một nữ hài tử như ngươi ra ngoài một mình không an toàn, cho nên ta đi cùng ngươi”
Ta hơi sửng sốt “Ngươi có biết ta đi đâu không?”
“Biết, đi cứu Cừ Cử tiên sinh, mới vừa rồi ta cùng Toàn tiên sinh quay về Phấn Đại thu thập đồ đạc, liền nhìn thấy cái thư này trong phòng ngươi. . . .”
Ta trầm mặc một chút, nhìn chăm chú vào Đại Ngưu, Ngưu bá bá cũng thật là, nếu để người đi theo bảo vệ ta, ít nhất phái người cường tráng như Tam Ngưu hay Nhị Ngưu tới chứ? Đại Ngưu này mỏng đến mức gió thổi một cái là bay, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là ta phải cứu hắn.
“Ân, Đại Ngưu, kỳ thật. . . “
Trên ngọn núi truyền đến tiếng sói tru, trong đêm tối tĩnh mịch thế này thập phần quỷ dị. Ta quay đầu nhìn ngọn núi đen thui kia, không có một chút ánh sáng, cho nên lời cự tuyệt chưa kịp thốt ra liền bị ta nuốt trở lại.
“Kỳ thật, Ngưu bá bá vẫn rất chu đáo, ân, chúng ta đi thôi” Nói xong ta liền túm Đại Ngưu đi vào trong núi. Ta sợ bóng tối, cho nên ta nghĩ, cho dù Đại Ngưu ở phía sau không giúp được gì, nhưng ít nhất có hai người đi ta cũng không sợ hãi lắm.”
Xung quanh im lặng như tờ, ngẫu nhiên có một vài con thú chạy qua kêu ‘lẹt xẹt’. Trong rừng cây cối rậm rạp, một cây rồi lại một cây, cho nên dù ánh trăng sáng thế nào, cũng không thể chíu lọt vào được.
Nhìn cảnh như thế này ta cũng không quen lắm, trong lòng rất sợ hãi, cho nên ta quyết định tán gẫu một chút với Đại Ngưu để dời đi sự chú ý.
“Đại Ngưu ca, ngươi năm nay đã 18 tuổi?”
“Ân”
“Đại Ngưu ca có thích cô nương nào chưa?”
“Chưa”
“Vậy có muốn ta làm bà mai giới thiệu cho ngươi một vài người không?”
“Được”
. . . . .. .. . . .
“Đại Ngưu ca, bánh hôm nay ngươi tặng ta rất ngon, có phải thím làm không?”
“Ân”
. . . . . . .
“Đại Ngưu ca bị bệnh sao? Sao ta thấy ngươi có vẻ không tốt lắm?”
“Không”
. . . .. . . .
“Đại Ngưu ca. . . . .. .”
“. . . . . . .”
.. . . . . .
Cuộc đối thoại một hỏi một trả lời cứ như thế diễn ra, số từ Đại Ngưu nói với ta không thay đổi tý nào. Vì thế đến lúc ta mỏi miệng, ta nghĩ, chắc Đại Ngưu đang không vui, nếu không phải cha hắn cầm roi thúc giục hắn đi theo ta, thì dù có nói rách cả mồm hắn cũng không thèm đi cùng ta.
Cứ như vậy, chúng ta im lặng tìm đường đi trong núi, nhưng khi trải qua gốc cây thứ bảy. . . .