- Cô ta ở nhà có làm tốt mọi việc hay không?
Trâm Thuỷ Ngưng vừa nghe câu hỏi của hắn, sóng lưng chợt cảm thấy lạnh run mặc dù hiện tại đang là mùa hè, thời tiếng nóng bức oi ả.
Tay chân cô dường như bũn rũn, hàng loạt tứ chi cùng tế bào trong cơ thể hỗn loạn khắp mọi nơi, cô cảm nhận được, những loại cực hình dày đặc khuôn khổ dường như đang sắp ùa vào người mình..
- Thưa cậu chủ, cô ta rất lười biếng, cậu xem, đã qua ba mười phút mà cô ta vẫn còn chưa lau xong phòng khách!
Bà Hồng nghe Cung Hàn Thước hỏi như vậy, tròng mắt không khỏi có chút đắc ý, lập tức theo như sắp xếp ban đầu mà dõng dạt trả lời rành mạch từng chữ.
- Hừ, tốt lắm, thực đáng bị trừng phạt!
Cung Hàn Thước dường như gầm rích từng chữ sát khai qua kẻ răng, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm lấy mái tóc mềm mại của Trâm Thuỷ Ngưng, trực tiếp kéo cô lên phòng.
- A, đau!
Trâm Thuỷ Ngưng không nhịn được rên lên một tiếng vì đau, động tác của hắn quá thô bạo, cũng có thể là do hắn quá chán ghét cô nên lực đạo dường như mạnh hơn bình thường..
Cô cảm thấy da đầu như bị tróc ra từng mảnh vụn, nó như muốn đứt ra, cơn đau không ngừng xô xập vào người làm Trâm Thuỷ Ngưng không khỏi ớn lạnh..
Cung Hàn Thước lôi xồng xộc cô lên phòng, đáy mắt vô tình lướt qua đôi bàn chân của cô, vì bị lôi lên nên ở phía chân cơ hồ đã rỉ ra một ít máu khô.
Nhưng tròng mắt hắn vẫn như cũ, không có lấy một tia cảm xúc, nóng lạnh bất thường.
Cung Hàn Thước nhếch môi, một cước đá bay cánh cửa phòng ngủ, trực tiếp kéo cả người Trâm Thuỷ Ngưng vào phòng tắm.
Không khí lập tức trở nên quỷ dị đến khác thường.
- Cung Hàn Thước.. anh định làm cái gì?
Trâm Thuỷ Ngưng cơ hồ cảnh giác nhìn hắn, đáy mắt khẽ loé lên một tia sợ sệt..
Hắn rốt cuộc là muốn giở trò gì?
Cung Hàn Thước không nói gì, giống như mắt điếc tai ngơ, đối với tra hỏi của cô hắn chỉ đáp lại bằng một nụ cười khẩy.
Nụ cười này chợt làm Trâm Thuỷ Ngưng cảm thấy ớn lạnh, cô nhìn ra được, đây chính là nụ cười của sự chết chóc, là nụ cười của thần chết, là nụ cười của ma quỷ..
Cung Hàn Thước mở vòi nước ở bồn rửa tay, cho đến khi nước đã tràn khỏi bệ bồn, hắn mới tắt vòi nước, ngưng hết mọi động tác.
- Hưởng thụ đi!
Nói một câu, không để Trâm Thuỷ Ngưng kịp thông suốt lời nói của chính mình, Cung Hàn Thước trực tiếp dúi đầu cô vào bồn rửa tay đã được hắn xả đầy nước ban nãy.
Một cảm giác lạnh lẽo chợt ùa vào da mặt, Trâm Thuỷ Ngưng bây giờ mới tiêu hoá được, hắn đang dụi đầu cô vào bồn nước, là muốn cô đuối đến tắt thở hay sao?
Ừm, phương thức này cũng tốt đó chứ, cũng có hiệu quả đó chứ..
Trâm Thuỷ Ngưng hiện tại ngoài chút ít bản năng sinh tồn trong người thì chẳng biết làm gì, cô nín thở, mím chặt môi.
Chỉ là, biện pháp này không thể sử dụng mãi được, cô nhịn thở lâu nhất cũng chỉ là được một phút thôi..
Còn Cung Hàn Thước, hắn vẫn không có dấu hiệu buông tha cho cô..
- Cô biết không Trâm Thuỷ Ngưng, những thứ này đều là cô tự chuốc lấy!
Cô nghe loáng thoáng được tiếng nói ranh mãnh của Cung Hàn Thước, những sự hành hạ của ngày hôm trước, của ngày hôm nay, đều là cô tự chuốc lấy hay sao?
Chuốc lấy.. chuốc lấy..
- Trâm Thuỷ Ngưng, nên nhìn lại thân phận của cô đi, cô vốn dĩ không phải là Cung thiếu phu nhân, đơn giản là cô không có tư cách! Cô có biết không? Ngay cả một con chó liếm chân của tôi cô cũng không bằng!
Nghe câu nói tràn đầy ý vị khinh miệt của hắn, Trâm Thuỷ Ngưng chợt cứng đờ người..
Cô không bằng một con chó sao?
Cô vậy mà không bằng một con chó cơ đấy ha ha!
Hiện tại, cô thực muốn buông xuôi, buông xuôi, buông xuôi tất cả, buông xuôi mọi thứ.. để đi đến nơi mà thần chết sinh sống..
hum nay hai chap luôn mình cảm thấy mình thật siêng năng huyhuy (ノ≧∇≦)ノ ミ ┸┸