Vào buổi tối, ngâm mình trong bồn tắm rộng ba người, uống rượu vang đỏ và thưởng thức cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ.
Điều thú vị nhất là, vào ngày đầu tiên kết hôn, quản gia nói với cô rằng Cố Hàn Thanh có việc nên không về nhà.
Ha ha ha, có gì tốt hơn thế này không?
Kiều Mộc nằm trên giường, mở ti vi xem vui vẻ, xem đến khi mệt thì tắt đi, ngáp một cái, cuộn mình vào trong chiếc giường êm ái, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Cố Hàn Thanh đã tăng ca xong, đến quán bar mà anh thường lui tới với bạn bè, không phải loại vũ trường nhảy disco, mà là quán bar có âm nhạc nhẹ nhàng.
Tiếng vĩ cầm du dương xoa dịu sự mệt mỏi trong ngày, Cố Hàn Thanh uống một hơi cạn hết rượu trong ly, dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên bệ cửa sổ, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh đạm lộ ra một chút cảm xúc khác thường.
Thẩm Ngọc một thân áo sơ mi màu đỏ rượu, cổ áo cởi bốn cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và cơ ngực săn chắc, tán tỉnh một cô gái đối diện xong, quay đầu lại phát hiện bạn mình tâm trạng đang không tốt, liền thắc mắc: "Sao vậy? Cảm giác tâm trạng cậu không tốt, công ty gặp vấn đề à?"
Cố Hàn Thanh tự rót cho mình một ly, không quay đầu, uống cạn rượu trong ly.
Thẩm Ngọc khẳng định bạn mình đã xảy ra chuyện, thấy anh sắp uống đến ly thứ ba, liều giơ tay che miệng ly, nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy Hàn Thanh? Phát sinh chuyện gì? Bày ra bộ mặt như Diêm La, trừ việc cậu vừa tiếp quản công ty, lúc kinh doanh gặp khó khăn dẫn đến chán nản, thì tôi không thấy tâm trạng cậu không tốt bao giờ, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy? Nào, nói cho anh em nghe, tôi không thể dùng cơ thể an ủi cậu, nhưng miệng thì vẫn có thể cho cậu."
Cố Hàn Thanh ghét bỏ lời nói ám muội của anh ta mà nhíu mày.
Anh gạt tay bạn mình ra, rót ly thứ ba, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nói ra lý do: "Tôi kết hôn rồi."
Thẩm Ngọc đang uống ly rượu của mình nghe vậy liền phun ra.
"Khụ, khụ, khụ..." Anh ta nghẹn ngào ôm cổ, mặt đỏ bừng.
Thật vất vả mới giảm bớt, anh ta gãi mép bàn, không thể tin được mà hỏi: "Cậu nói cái gì? Kết hôn? Tôi không nghe nhầm chứ? Cái loại kết hôn mà đến Cục dân chính lãnh chứng sao?"
Đôi mắt đen nhánh của Cố Hàn Thanh hạ liễm, cảm xúc vẫn như cũ lãnh đạm, anh từ nhỏ đã vậy, vui buồn đều không thể hiện ra ngoài, ngay cả mẹ anh, người nuôi dưỡng anh từ nhỏ có đôi khi cũng không biết con mình nghĩ gì, "Ừm."
"Trời ơi, woa!" Thẩm Ngọc trong đầu hỗn độn, anh ta vò tóc mình, da gà đều nổi lên: "Cậu điên rồi? Sao tự nhiên lại kết hôn? Với ai? Thiên kim nhà ai vậy?"
Cố Hàn Thanh ngón tay thon dài gõ gõ ly thủy tinh: "Cậu không quen, không phải người trong giới, là bà nội trước kia đính ước từ nhỏ."
Bịch ——
Thẩm Ngọc nhịn không được cười ra tiếng.
Cố Hàn Thanh liếc anh ta một cái, Thẩm Ngọc gắt gao mím môi, giơ hai tay lên: "Ok ok, tôi không cười nữa, nhưng cậu mau nói cho tôi nghe một chút, rốt cuộc chuyện này là sao? Đính ước từ bé? Bảy tuổi tôi đã biết cậu sao lại không biết cậu có đính ước chứ?"
Cố Hàn Thanh thong thả ung dung rót rượu cho mình, giải thích ngắn gọn với Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc có cảm giác như mình đang nghe tiểu thuyết, "Mẹ kiếp, cái này cũng quá kịch tính đi? Nhà cậu và nhà cô gái kia mất liên hệ nhiều năm như vậy, ông nội cậu nói gặp liền gặp được? Thật là cẩu huyết*, nhưng món quà mặt dây chuyền rồng phượng đó tôi đã từng nhìn thấy trong phòng ngủ của cậu, trước kia còn tưởng là mặt dây chuyền bình an mà người nhà xin cho cậu, hoá ra là tín vật đính ước à?"
* Cẩu huyết: ám chỉ những tình tiết với nội dung lặp đi lặp lại, nhàm chán. Hay những đoạn văn, lời thoại với từ ngữ không mạch lạc. Những tình tiết không lôi cuốn và khô cứng trong các quyển truyện.
"Từ khi còn nhỏ tôi đã biết đó là tín vật đính ước, nhưng lúc đó mẹ tôi giống như nói đùa, hơn nữa đã mất liên hệ với đối phương, cho nên tôi không coi trọng." Cố Hàn Thanh giống như Thẩm Ngọc, cảm thấy hết thấy như một vở kịch, hơn 20 năm trôi qua, nhà gái lại đột ngột xuất hiện.
Mà ông nội lại tình cờ có cớ giục anh kết hôn, nói cái gì mà nếu anh không kết hôn, bà nội ở dưới suối vàng sẽ không yên, còn nói nếu anh không cưới, liền thẹn với bà nội trước kia nuông chiều anh, thậm chí còn lấy sức khoẻ ra trói buộc anh.
Mấy ngày đó anh thực sự bị ông nội nháo đến hết cách, chỉ có thể đồng ý.
"Vậy bây giờ cậu tính làm sao? Nếu đã lãnh chứng với người ta, sao lại còn mời tôi ra đây uống rượu?" Thẩm Ngọc lắc lắc ly rượu đỏ, nhướng mày trêu trọc: "Cậu đây là biến người ta thành quả phụ sao? Đủ tàn nhẫn đấy, cưới người ta, lễ không có, đêm tân hôn cũng không về?"
"Tôi và cô ấy đã thoả thuận sẽ không xen vào chuyện của nhau." Cố Hàn Thanh lãnh đạm nói.
Thẩm Ngọc tấm tắc lắc đầu, liếc mắt quét anh từ trên xuống dưới một cái: "Lòng cậu thật lạnh lùng, loại người như cậu, cũng không biết tại sao con gái lại thích? Tôi đâu kém hơn cậu? Tôi vừa đẹp trai, vừa ôn nhu, sống còn tốt, còn cậu,...."
Anh ta còn chưa nói xong, một luồng hàn quang xẹt qua, Thẩm Ngọc cười tủm tỉm, kịp thời sửa miệng: "Được được, không nói cái này nữa, hôm nay ra nói chuyện với tôi là cậu đang âm thầm phản kháng ông nội sao?"
"Chưa nói tới, chính là không muốn về, nhà đang tốt, đột nhiên thêm một người, là cậu cậu sẽ quen sao?" Cố Hàn Thanh cười lạnh.
Thẩm Ngọc tỏ ra đã hiểu cùng đồng tình, "Cũng đúng, nếu là tôi, tôi đoán chừng cũng giống cậu, đàn ông chúng ta 30 cái xuân xanh, kết hôn cái gì, vẫn là đang tuổi chơi, đi, chúng ta đổi địa điểm, nếu đêm nay cậu tính không về, tôi dẫn cậu đi nơi khác vui chơi."
"Tôi không hứng thú với tiệc tùng của cậu." Cố Hàn Thanh nói một cách thờ ơ.
Thẩm Ngọc đứng lên đi đến bên cạnh, ôm lấy bả vai anh: "Không phải tiệc tùng đó, đi Long Sơn đua xe, đêm nay vừa lúc có nhóm, mang cậu đi phóng thích dã tính một chút."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hàn Thanh khép hờ, sự hứng thú kìm nén thoáng qua đáy mắt.
Thẩm Ngọc chơi rất vui vẻ, những thứ anh ta thích Cố Hàn Thanh đều không thích, duy chỉ có việc đua xe là xem như hai người hợp nhau, chỉ là Cố Hàn Thanh không giống Thẩm Ngọc là một người giàu có nhàn rỗi, không có công việc kinh doanh nào trong tay, mà anh lại quản lý toàn bộ tập đoàn Cố thị, không có nhiều thời gian riêng tư cho bản thân, hơn nữa, đua xe rất nguy hiểm, anh phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình, cho hộ đồng quản trị, cho công ty, vì vậy anh rất hiếm khi đi chơi.
Nhưng đêm nay là ngoại lệ, anh muốn đi thả lỏng một chút.
"Đi thôi." Cố Hàn Thanh ưu nhã đứng lên, gạt tay Thẩm Ngọc, cầm áo khoác vắt ở thành ghế.
Thẩm Ngọc điệu đà trêu trọc, nhất quyết muốn ôm, chu môi muốn hôn anh: "Nếu cậu không về, có muốn anh đây thay vợ cậu bồi cậu phóng túng một đêm không?"
Một màn này, vừa lúc bị người trong giới chụp được.
Nhưng hai người không biết, Cố Hàn Thanh thuận tay nắm lấy Thẩm Ngọc, ấn anh ta nằm lên lan can lầu hai, nghiêm túc nói: "Muốn chết sao?"
Thẩm Ngọc liên tục thở hổn hển, không tiền đồ xin tha: "Sai rồi sai rồi, anh Thanh, cậu mau buông tay, đau chết mất."
Cố Hàn Thanh tức giận liếc anh ta: "Đừng ghê tởm như vậy, tôi sợ sẽ nôn bữa tối ra mất."
Anh ghét bỏ buông Thẩm Ngọc ra, gấp phẳng áo vest, vắt trên khuỷu tay, ưu nhã thong dong đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, tấm ảnh Thẩm Ngọc làm bộ muốn hôn anh đã nhanh chóng bị lan truyền trong các nhóm buôn chuyện.
【Chết tiệt, tôi biết ngay họ là một đôi mà!】
【Tôi đã nói Cố Hàn Thanh khẳng định thích đàn ông, nếu không làm sao một phú nhị đại đời thứ hai như anh ta, 30 tuổi rồi còn chưa nói chuyện về phụ nữ? Như vậy là bình thường sao?】
【Không bình thường, cho nên Thẩm Ngọc là thụ sao? Aaaaa, rắc thính quá, viết truyện không? Tôi có thể trả phí để đọc.】
Kỳ Anh ở nước ngoài xa xôi nhìn thấy bức ảnh này của anh họ, liền kích động lưu lại, vốn định gửi cho anh họ để buôn chuyện, kết quả lại gửi nhầm, gửi cho Cố lão gia.
Cố lão gia vốn đã tháo kính viễn thị xuống chuẩn bị đi ngủ, nghe được tiếng từ Wechat liền mở máy ra, lúc nhìn thấy bức ảnh ông siết chặt điện thoại, toàn thân đều phát run.
Nó còn dám nói bản thân không thích đàn ông?
Đây còn sắp hôn luôn rồi!
Cố lão gia vội vàng bấm số của cháu trai, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu đó là sự thật, vậy là hại Mộc Mộc nhà người ta rồi, còn nếu không phải, vậy phải nhanh chóng tác hợp cho nó cùng Mộc Mộc! Bằng không nếu như tiếp tục theo hướng này, cháu trai của ông sớm muộn cũng bị bẻ cong như nhang muỗi!
Cố Hàn Thanh mới vừa ngồi lên xe, liền nhận được điện thoại của ông nội, anh cau mày, mơ hồ đoán được ông nội có lẽ biết đêm nay anh không về nhà, nhưng cũng không thể không nghe, nếu không ông nội sẽ lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Anh ấn nút nghe và đưa điện thoại lên tai: "Alo, ông nội?"
"Cố Hàn Thanh! Cháu hôm nay nhất định phải nói thật cho ông nghe! Có phải cháu và Thẩm Mộc ở cùng nhau? Có phải hay không?"
Cố Hàn Thanh:???
Không phải gọi tới nói chuyện về Kiều Mộc sao?
Cố Hàn Thanh nhướng mày nghi ngờ, ngay sau đó, trên Wechat có tin nhắn đến, anh click mở xem, con gái của dì anh là Kỳ Anh gửi hàng loạt biểu tượng cảm xúc quỳ xuống, cộng thêm một tấm ảnh Thẩm Ngọc đang chu môi muốn hôn anh.
【Anh, em sai rồi, em không cẩn thận đem bức ảnh này gửi cho ông ngoại, em vừa gọi điện cho ông nhưng máy bận, gọi cho anh cũng vậy, đoán chừng ông hẳn là đã gọi cho anh rồi.】
Hoá ra là vì chuyện này, Cố Hàn Thanh xoa bóp xương mày, bất đắc dĩ giải thích: "Ông nội, cháu đã nói với ông rồi, không phải, cháu rất bình thường, chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi, bức ảnh kia là Thẩm Ngọc đùa giỡn cháu."
"Đùa giỡn? Nếu là đùa giỡn vậy sao đêm nay cháu lại ở cùng nó? Giờ là mấy giờ mà cháu còn không về nhà, hôm nay cháu vừa mới cùng Mộc Mộc nhà người ta lãnh chứng, chẳng lẽ không nên về sớm ở cùng với con bé sao? Cháu nói cháu xem, đã không cho người ta cái hôn lễ, người ta đã rất uỷ khuất rồi, chẳng nhẽ đêm nay còn tính ở bên ngoài lêu lổng?"
"Không, lát nữa cháu sẽ về." Cố Hàn Thanh biết đêm nay không thể đi đua xe, ông nội đã biết hiện tại anh đang ở bên ngoài, khẳng định sẽ gọi điện thoại trong nhà để tra cương*.
* Tra cương: ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình.
"Cái gì mà lát nữa, bây giờ cháu lập tức trở về cho ông! Cho cháu một tiếng, một tiếng sau ta sẽ gọi điện thoại bàn trong nhà để tra cương, mau lên, trở về cho ông!"
"Cháu biết rồi." Cố Hàn Thanh cúp điện thoại, áp suất không khí xung quanh anh thấp như hầm băng.
Thẩm Ngọc vừa rồi cũng ít nhiều nghe được nội dung cuộc gọi, không khỏi bật cười: "Cố tổng ơi Cố tổng, không nghĩ tới cũng có ngày cậu bị gọi thúc giục về nhà, ha ha ha, xem ra, đàn ông kết hôn rồi đã khác, hay là, tôi cùng cậu về nhìn chị dâu một chút?"
Thẩm Ngọc vỗ vai Cố Hàn Thanh, trên mặt lộ ra vẻ đàm tiếu.
Anh ta tò mò về cô bé kia, không biết sẽ là người như thế nào.
"Xuống xe." Cố Hàn Thanh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, lãnh đạm lái xe đi.
Thẩm Ngọc hùng hùng hổ hổ đi xuống, đứng trong gió lạnh, nhìn chiếc Rolls-Royce độc quyền của Cố Hàn Thanh dần đi xa, anh ta khịt mũi, "Đồ xử nam tàn nhẫn, tôi đi tìm em gái cậu hỏi thăm tin tức!"
-
Lúc Cố Hàn Thanh về tới nhà, Kiều Mộc đã chìm vào giấc ngủ say.
Quản gia mặc áo khoác ra ngoài đón anh, đối với việc anh về nhà không khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Thưa ngài, sao ngài lại về vậy?"
Cố Hàn Thanh đưa áo khoác trong tay cho quản gia, đi vào cửa, nhàn nhạt nói: "Việc xong rồi, phu nhân hôm nay ở nhà thế nào?"
Trần quản gia hai tay cầm áo khoác, báo cáo tường tận, bao gồm buổi trưa ăn cơm, buổi chiều đi bơi, xem phim và tập thể dục.
Động tác thay giày của Cố Hàn Thanh ngừng lại, ngẩng đầu lên.
Trần quản gia khó hiểu: "Ngài sao vậy?"
Cố Hàn Thanh rũ mắt tiếp tục đổi giày: "Không sao, xem ra cô ấy thích ứng rất nhanh."
Cuộc sống so với anh tốt hơn.
Trần quản gia mỉm cười: "Phu nhân đích xác thích ứng rất tốt."
"Cô ấy ngủ rồi?" Đổi xong giày, Cố Hàn Thanh đi thẳng về thang máy trong nhà.
Trần quản gia đi theo anh: "Hẳn là ngủ rồi, đèn trong phòng ngủ đã tắt."
"Được." Cố Hàn Thanh không hỏi về Kiều Mộc nữa, vốn là người xa lạ, anh không có hứng thú để tìm hiểu.
Trở về phòng ngủ, anh đi tắm rửa, Trần quản gia treo áo vest của anh lên giá treo trên sàn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi tắm xong, Cố Hàn Thanh ngồi trên quầy bar rót một ly rượu vang đỏ, lắc lắc cái ly, suy nghĩ một chút, chậm rãi đi đến ban công, nhìn sang bên trái, cách đó 1.5m là phòng ngủ của Kiều Mộc, không có ánh đèn, hẳn là đã ngủ.
Anh có một thoáng hoảng hốt, nhà anh, thế mà có thêm một nữ chủ nhân, thật là thần kỳ.
Lắc đầu, Cố Hàn Thanh một hơi uống cạn rượu vang đỏ, xoay người vào phòng.
Tuỳ ý đi, dù sao anh cũng không thích cô, chờ đến khi hết hợp đồng, anh liền cùng cô ly hôn, tuỳ ý đưa cô 10 vạn, xem như bồi thường cho cô.
————————
Tác giả có lời muốn nói: 【Cá muối nhỏ Kiều Mộc: hì hì, ngồi chờ tới ngày ly hôn!】