Tên tôi là Lữ Tống!
Lữ là theo mẹ.
Tống là theo bố.
Mẹ tôi muốn tôi trở thành một bác sĩ tài giỏi, có thể lưu danh sử sách, làm rạng danh nước nhà.
Còn bố chỉ muốn tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.
Sau đó, họ bắt đầu bất đồng quan điểm và ly thân.
Tôi cũng đã trở thành một bác sĩ, nhưng chưa từng lưu danh sử sách.
Đồng thời, tôi cũng chẳng mấy hạnh phúc…
Vào ngày xem mắt với Cố Thanh, tôi vừa kết thúc ca trực đêm ở bệnh viện nên trông rất lôi thôi lếch thếch, mặt mũi chưa rửa, đầu tóc thì bù xù, hình như khóe mắt vẫn còn gỉ mắt. Tuy nhiên bà mối nói rằng phía nhà gái đang vội, thế nên tôi chẳng có thời gian để chỉnh đốn lại mình.
Tôi thầm nghĩ, thôi kệ đi, dù sao cũng là buổi xem mắt đầu tiên nên khả năng cao sẽ không thành công, hơn nữa tôi cũng vẫn chưa muốn kết hôn, đến đó để hoàn thành công việc do mẹ giao phó mà thôi. Thế là tôi cứ để mặc mọi thứ như vậy.
Khi đến nơi, cô gái kia đang ngồi trong quán cà phê với chiếc máy tính trước mặt, xung quanh là một đống tài liệu, trông khá lộn xộn.
Tôi ngồi xuống và lặng lẽ nhìn cô ấy.
Cô ấy không có thời gian để nói chuyện, có vẻ là một người vô cùng bận rộn.
Tôi quan sát cô ấy một cách cẩn thận.
Rõ ràng đây là một cô gái rất bình thường, ánh mắt không toát lên vẻ quyến rũ, sống mũi không thẳng, dáng người cũng không đẹp cho lắm.
Thậm chí còn có vài nốt ruồi nhạt quanh sống mũi.
Mái tóc dài được búi hờ bằng một dây buộc tóc màu đỏ.
Chiếc váy đen trên người trông vừa thoải mái vừa gọn gàng.
Nhưng chẳng biết vì sao tôi lại không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Dường như trên người cố ấy tỏa ra một mùi hương thu hút tôi.
Sau khoảng mười phút, cô ấy lên tiếng.
"Xin chào, tôi tên là Cố Thanh, tôi muốn lập gia đình. Tôi có xe, có nhà và công ty riêng. Thu nhập của công ty tương đối ổn định, hằng năm khoảng trên năm trăm nghìn tệ. Tôi đã xem tài liệu về anh, cũng được đấy, nghề bác sĩ là một nghề rất tốt. Anh nghĩ sao về tôi?"
Ừm…
Thực ra đôi khi tôi hơi thiếu quyết đoán.
Vậy nên đến tận khi tốt nghiệp rồi đi làm, tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc mình có thích nghề bác sĩ này không.
Mà sự thẳng thắn và rõ ràng của cô ấy khiến tôi ghen tị.
Tôi hơi sựng lại, sau đó khẽ gật đầu.
Cô ấy tiếp tục: "Tình cảm thì có thể tính sau, nhưng bình thường tôi rất bận, không có thời gian quan tâm đ ến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu và tranh chấp hàng xóm. Tôi không phải là một người vợ hiền dâu đảm, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho anh, tôi có thể xử lý hầu hết mọi chuyện.”
"Không sao, tôi có thể thu xếp ổn thoả."
Sau đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Lần đầu tiên là trong nhà ăn của bệnh viện.
Chúng tôi ăn canh sườn hầm.
Cô ấy rất thích món đó, còn nói rằng nó ngon hơn mẹ cô ấy làm.
Sau đó, chúng tôi hôn nhau trong xe, lúc đậu ở dưới tầng hầm.
Lần hẹn hò thứ hai là ở căng tin phía tây của bệnh viện.
Lần này có món gà cay.
Cô ấy chỉ thích một chút thôi, bởi vì nó không ngon bằng quán ăn ở ngã tư đường Trường Hằng.
Sau đó, chúng tôi hôn nhau rất lâu dưới lầu nhà cô ấy.
Lần thứ ba là khu mới trong nhà ăn của bệnh viện.
Chúng tôi ăn burger và pizza.
Cô ấy không thích mấy món này, từ nhỏ đã không thích rồi.
Tôi hỏi cô ấy lý do.
Cô ấy đáp, "Bởi vì mỗi khi ăn những thứ này, em lại muốn đi tìm bố."
Tôi không hiểu pizza thì có liên quan gì đến việc tìm bố.
"Hồi nhỏ, em đã thấy rất nhiều ông bố độc thân ở tiệm bánh pizza," cô nói.
"Nhưng cuối cùng, tất cả họ đều rời đi, và một mình em đã ăn hết ba chiếc bánh mì kẹp thịt đấy."
Cô ấy sống trong gia đình thiếu vắng hình bóng của cha, và cô ấy đã biết điều đó ngay từ khi còn bé.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, hẳn là có nhiều chỗ không như ý nguyện.
Tôi đang muốn dỗ dành cô ấy thì đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên: "Chậc, nhưng Lữ Tống à, anh có cổ phần trong căng tin của bệnh viện không?"
Tôi lắc đầu.
"Không."
"Vậy cmn lần sau đổi chỗ đi, đồ ăn ở đây toàn mùi thuốc sát trùng."
Tôi thấy hơi xấu hổ nên chỉ biết gật đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi."
Sau đó, cô ấy đột nhiên mỉm cười rồi nắm tay tôi chạy xuống tầng hầm.
Trong xe, chúng tôi đã làm.
Rồi chúng tôi đi lĩnh chứng.
Tính toán một chút thì chúng tôi sống chung được khoảng nửa năm.
Sau khi kết hôn, quả nhiên cô ấy rất bận rộn, còn tôi thì cũng phải trực ca ngày ca đêm.
Chúng tôi thường xuyên không gặp nhau, nhưng cô ấy luôn cố gắng chiên cho tôi một quả trứng trước khi đi làm vào mỗi buổi sáng, ném quần áo vào máy giặt trước khi đi ngủ vào buổi tối và làm một số công việc mà một người vợ nên làm.
Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, không có tranh chấp hàng xóm láng giềng, nói là do tôi đứng ra xử lý các mối quan hệ đó, nhưng thực ra đều là cô ấy âm thầm sửa cống bị nghẹt, sửa bóng đèn bị hỏng và cũng chuẩn bị chút tiền biếu hàng xóm!
Mẹ vợ cũng thường xuyên đến dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho tôi mang đến bệnh viện, vạya nên số lần tôi ăn ở căng tin cũng giảm dần đi.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bố rồi.
Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.
Nhưng rồi một ngày...
Tôi không còn hạnh phúc nữa.
Tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ, từng câu từng chữ trên điện thoại đã phá vỡ hạnh phúc của tôi.
Tại sao tôi “không được” chứ?
Tại sao tôi không thể cho cô ấy một đứa con?
Tại sao lại phải ly hôn vì điều này?
Cô ấy thật tàn nhẫn. Tôi luôn biết tình cảm cô ấy dành cho tôi khá nhạt nhòa, nhưng ít nhất thì vẫn có cơ mà, bằng không cô ấy đã không giặt quần áo lót cho tôi rồi.
Vậy mà cô ấy lại nói ra hai chữ ly hôn kia dễ dàng đến thế.
Tôi không thể dây dưa với cô ấy thêm nữa.
Không thể giải thích hay xin lỗi.
Cũng không thể cầu xin cô ấy.
Tóm lại, cô ấy đã xác định sẽ ly hôn.
Tôi thực sự rất yêu cô ấy, nhưng giờ phút này, tôi lại hận cô ấy.
Tôi như phát điên vào đêm hôm đó.
Cô ấy không ngừng khóc, nhưng tôi lại giả vờ như không nghe thấy. Tôi chỉ thấy lòng đầy căm phẫn, vì sao thằng em của mình chỉ là vật trang trí chứ?
Sau khi kết thúc, tôi chẳng để ý đến cô ấy nữa.
Ba ngày sau, chúng tôi ly hôn tại Cục Dân chính.
Sau này, tôi hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Trở thành một bác sĩ với tên tuổi lưu danh sử sách.
Nhưng tôi lại vô tình đánh mất điều ước của bố mất rồi.
•
Không ngờ Cố Thanh lại xuất hiện trong danh sách sản phụ.
Cô ấy được xe cấp cứu đưa đến phòng sinh.
Tôi đi nghe ngóng mới biết được chuyện cô ấy sắp trở dạ rồi mà vẫn còn bận ôm bụng chạy đôn chạy đáo khắp thành phố bàn chuyện hợp tác.
Tôi giận đến không chịu được.
Sao lại phải như vậy chứ? Hay là chồng mới tệ với cô ấy? Tuy sắp sinh rồi nhưng hắn vẫn bắt cô ấy đi làm?
Tôi thay quần áo rồi vào phòng sinh.
Cô ấy vẫn cứng cỏi như thường.
Cảm giác mong nhớ tràn về, người trong mộng hằng đêm chợt hiện ra trước mắt, tôi mở miệng muốn nói “Đã lâu không gặp”.
Nhưng miệng tôi nhanh hơn não, những lời muốn nói lại thay bằng những từ khác, thế là chọc giận cô ấy.
Sau khi hộ sinh thành công, một câu nói bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
"Mau lôi thằng con mày ra cho bà."
Tôi sốc kinh khủng.
Con tôi ư?
Sau đó tôi bắt đầu làm giám định ADN.
Quả nhiên, ha ha, là con tôi thật này.
Tôi thực sự muốn tái hôn với cô ấy.
Nhưng cái miệng vẫn thắng cái não.
Buổi gặp gỡ hôm đó chẳng mấy dễ chịu.
Mẹ Cố bị ốm.
Bà ấy muốn chúng tôi tái hôn, nói thật là lúc đó tôi như mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ đến cảnh bà ấy ép tôi ly hôn nên tôi không vội đồng ý.
Vào ngày mẹ Cố qua đời, Cố Thanh khóc không thành tiếng trên điện thoại.
Tôi hối hận rồi.
Lẽ ra tôi nên nói với cô ấy về bệnh tình của mẹ Cố sớm hơn, ít nhất thì họ có thể nói lời tạm biệt với nhau.
Cố Thanh như sụp đổ.
Cũng giống lúc tôi bị cô ấy bỏ rơi vậy.
Toàn bộ xương trong người như bị rút ra.
Mẹ tôi rất thích Cố Thanh.
Bà nói rằng cô ấy không gây rối hay quậy tung lên, cũng không ầm ĩ với bà để giành lấy con trai mình.
Và dù bận đến đâu, cô ấy cũng sẽ dành ra một ngày trong tuần để chơi mạt chược với bà.
Tính cách thẳng thắn chính trực của cô ấy rất hợp với bà.
Nhưng vì hành động của mẹ Cố mà mẹ tôi đã có ấn tượng xấu.
Vậy nên mẹ tôi không đồng ý chuyện tái hôn.
Sau này, khi hay tin mẹ Cố qua đời, mẹ tôi đến bệnh viện với đôi mắt đỏ hoe.
Có nói thế nào thì mẹ tôi cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra, bà khó chịu đến mức suýt thì ngất trong bệnh viện.
Về sau, đương nhiên chuyện tái hôn đã được chấp thuận
Không phải là tôi chưa từng gặp những người phụ nữ khác.
Nhưng người duy nhất tôi yêu là Cố Thanh.
Cô ấy yêu tôi thì tốt, còn không yêu cũng chẳng sao cả.
Tóm lại, chỉ cần cô ấy bằng lòng ở bên tôi… Thế thì đời này, tôi chẳng còn nuối tiếc điều gì nữa.