Mấu chốt của lặn không cần thiết bị là trong lòng phải bình tĩnh, không bị quấy nhiễu, nếu như là bình thường, thời gian xuống nước tới bây giờ còn chưa tới một phần ba, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn, không thở nổi.
Hắn không đoái hoài gì tới con cá hề vẫn đang bơi xung quanh hắn nữa, đạp nước bơi lên phía trên, lúc thế này dễ bị sặc nước, sặc nước sông thì thôi, sặc nước biển đúng là sống không bằng chết.
Ló đầu ra khỏi mặt nước rồi, Thẩm Đông hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hô hấp rồi chìm xuống dưới, muốn nhìn thử xem con cá hề còn ở đó hay không.
Mới vừa lặn xuống nước, vừa mở mắt ra đã phát hiện chẳng thấy rõ thứ gì, xung quanh người đều là bọt biển to to nhỏ nhỏ, nếu như không phải tình huống hiện giờ hơi kỳ quái, thì cảm giác được bọt biển ôm lấy này vẫn rất dễ chịu.
Nước biển gần đó như thể bị khuấy đảo, sau đó Thẩm Đông cảm thấy như có ai đó kéo cánh tay hắn, hắn sợ hết hồn, bơi về tới trên mặt nước.
Khuôn mặt tươi cười của Tào Mộc xuất hiện trước mặt hắn.
“Sao anh lại nhảy xuống?” Tào Mộc giơ tay từ dưới nước lên, cầm trên tay là cái áo hắn vừa mới cởi ra, “Áo ướt hết rồi.”
Thẩm Đông không để ý tới cậu ta, quay đầu bơi về phía bờ, leo lên bờ rồi cũng không để ý tới quần mình ướt sũng sắp tụt xuống tới nơi, một tay nắm cạp quần một tay chỉ vào Tào Mộc nhảy lên bờ theo sau hắn, thở hổn hển mãi một lúc lâu rồi mới nói một câu: “Rốt cuộc, cuộc…là, xảy ra, chuyện gì?”
“Tôi đã nói rồi còn gì, còn hỏi nữa,” Tào Mộc hơi bực bội ngồi xổm xuống, ngón tay gõ lên một tảng đá bên cạnh đó, “Không phải anh không tin à.”
“Cậu nói, nói, nói…” Thẩm Đông vốn nói chuyện với người khác là lại lắp bắp, giờ còn đang khiếp sợ, đầu lưỡi lại càng di chuyển không trôi chảy hơn.
“Tôi nói tôi là cá mà!” Tào Mộc ngẩng đầu lên nói to về phía hắn, “Cá! Cá hề! Con cá mấy ngày trước ngày nào anh cũng xách đuôi ném xuống biển chính là tôi! Tôi thấy anh là người rất tốt nên mới nói với anh, nhưng mà anh không tin đấy!”
Thẩm Đông không nói tiếp, chỉ tiếp tục giữ tư thế chỉ tay vào Tào Mộc.
Có một chàng trai thần bí không mặc quần áo đột nhiên xuất hiện.
Chàng trai này nói mình là một con cá hề.
Nói rằng cậu ta ngày ngày bị hắn vứt xuống biển.
Người đánh cá và con cá vàng?
Kho báu giấu ở nơi nào đây?
“Anh làm sao thế?” Tào Mộc nhìn hắn cả buổi chẳng nói năng gì, liền hỏi một câu.
“Tôi thấy tôi cần về nhà ngủ một giấc.” Thẩm Đông mê mê man man rút tay lại, xoay người rời đi.
“Này! Thẩm Đông!” Tào Mộc ở phía sau hắn gọi, trong giọng nói còn lẫn tiếng cười, “Anh không bị nói lắp nữa à?”
“Hả?” Thẩm Đông nghe thấy hai chữ “nói lắp”, theo phản xạ có điều kiện mà muốn tìm hòn đá trở tay đập tới, nói lắp cái đầu nhà cậu!
“Tôi nói là anh không nói lắp, câu vừa rồi không có nói lắp đó.” Tào Mộc hào hứng chạy tới đi theo hắn.
“Tôi, tôi vừa nãy, không, không…” Thẩm Đông giờ mới phản ứng được, mình vừa nãy hình như đúng là nói rất lưu loát, nhưng giờ vừa mở miệng ra là lại lắp bắp, hắn dứt khoát ngậm miệng lại.
“Lúc anh không nói lắp giọng nghe hay thật đấy.” Tào Mộc cầm trong tay cái áo ướt sũng của hắn cùng với bộ quần áo trước đó cởi ra, vội vàng đi theo hắn.
“À.” Thẩm Đông tiếp tục cắm mặt đi về phía trước.
“Nhưng mà sao anh lại nói lắp nữa rồi,” Tào Mộc hơi ngạc nhiên, “Bẩm sinh à? Trong thôn trên bờ có một chị gái cũng nói lắp, chị ấy là bẩm sinh…”
Thẩm Đông bị một tràng “nói lắp” “nói lắp” “nói lắp” liên tiếp của Tào Mộc làm cho buồn bực mất tập trung, trở tay lại đập một cái lên tay cậu ta: “Im đi!”
“Lại đánh!” Tào Mộc hô một tiếng, nhảy ra sau mấy bước, “Cái tật này của anh phải sửa đi, nếu là người khác đã sớm đánh lại rồi!”
“Cậu, cậu đánh, đánh thử…” Thẩm Đông nhìn cậu, hơi híp mắt lại, đánh lại đi! Không đánh chết cậu thì thôi!
Mà mấy giây sau, hắn nhanh chóng phản ứng lại, hiện giờ vấn đề lớn nhất hắn gặp phải, không phải là hắn có nói lắp không, cũng không phải là Tào Mộc có đánh trả hay không, mà là – Tào Mộc không phải con người!
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh lại đổ ra sau gáy Thẩm Đông, cũng không thèm nói gì với Tào Mộc nữa, quay đầu co giò bỏ chạy.
“Thẩm Đông! Thẩm Đông!” Tào Mộc ở phía sau gọi tên hắn.
Gọi cái kít! Thẩm Đông không quay đầu cũng không dừng lại, hắn có thể nghe thấy tiếng Tào Mộc chạy chân trần sau lưng hắn, tư duy không hiểu sao lại lái sang lo lắng Tào Mộc cứ chạy chân trần trên đảo nhấp nhô gồ ghề đầy đá vụn sắc nhọn như vậy có khi nào lại bị cắt rách chân không.
Nhưng tốc độ của Tào Mộc không hề chậm hơn hắn đi giầy, đương nhiên, trong giày hắn còn có nước, còn phải một tay nắm lấy lưng quần đang tụt xuống, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ chạy của hắn.
Lúc Thẩm Đông lao vào trong phòng, tâm trạng giống y như thể có ai đó đang cầm dao phay rượt sau lưng muốn chém cho hắn một nhát, đóng cửa xong liền lập tức khóa lại, dựa vào trên cửa.
Thở còn chưa xong, ngoài cửa đã bị đập ra tiếng, giọng Tào Mộc vang lên từ bên ngoài: “Thẩm Đông! Mở cửa!”
“Không.” Thẩm Đông trả lời rất dứt khoát.
“Tôi sai rồi.” Tào Mộc lại đập cửa, giọng hạ thấp xuống.
“Ơ?” Thẩm Đông ngơ ngác, sai rồi?
“Tôi không phải cá, tôi lừa anh,” Tào Mộc không gõ cửa nữa, hình như đã ngồi xổm xuống, giọng vang lên từ phía dưới, “Tôi…ở, à, ở trong thôn trên bờ, tôi không phải cá đâu.”
Lừa đồ ngu đấy à!
Tuy Thẩm Đông hi vọng từ tận đáy lòng rằng những điều Tào Mộc đang nói hiện giờ là thật, nhưng chuyện hắn nhìn thấy trước đó đã làm cho hắn không thể nào tiếp tục có ảo tưởng này nữa.
Lực bật lúc Tào Mộc nhảy vào nước, ngắn ngủi mấy giây đã không thấy bóng dáng, bọt biển tích lại như mây, cùng với con cá hề có vết sẹo bơi xung quanh hắn còn dùng miệng đâm đâm lên lưng hắn…
Những chuyện xảy ra liên tiếp này đã mang đến chấn động cho Thẩm Đông, dù có thế nào đi nữa, cũng không phải chỉ một câu “Tôi lừa anh” của Tào Mộc là có thể giải thích được.
Giờ, hắn không biết mình nên làm gì nữa.
“Mở cửa đi.” Tào Mộc lại nói một câu, nghe tiếng như thể cậu ta đang ngồi ngay trên cửa.
Thẩm Đông không nói một lời.
“Tôi thật sự không phải cá, tôi đùa anh,” Giọng Tào Mộc vẫn rất thấp, như thể đang nói chuyện với chính mình, “Anh không phải thích đánh người lắm à, tôi đùa anh, đi ra ngoài đánh tôi đi, Nói Lắp.”
Thẩm Đông đè nén kích động muốn mở cửa ra ngoài đạp cho cậu ta hai phát trong lòng, dựa vào cửa không nhúc nhích.
“Nói Lắp, Thẩm Đông, Nói Lắp, không ra là tôi nói tiếp này, Nói Lắp, Nói Lắp…”
Thẩm Đông nghe thấy câu này của Tào Mộc, bực cũng sắp không bực nổi nữa. Chuyện nói lắp, đối với hắn, là chuyện không được nhắc tới, ai nhắc tới, hắn sẽ giận điên người, nhưng giờ hắn lại chẳng có hơi sức nổi giận với Tào Mộc, ngoài việc Tào Mộc rất có thể không phải là con người, còn có một chuyện hắn chưa làm rõ được, đó là tại sao Tào Mộc lại cứ dây dưa hắn không buông, bám chặt như thể đòi nợ.
“Nói lắp Đông”, Tào Mộc vẫn đang ở bên ngoài gọi, “Thẩm Đông, ra ngoài đánh tôi đi, tôi đã gọi anh là Nói Lắp đến mười mấy lần rồi, anh không giận à?”
Thẩm Đông không để ý tới cậu ta, dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống đất, đầu óc đang rất rối loạn, mọi chuyện đều như thể đang nằm mơ, hắn nhớ rõ hồi nhỏ muốn nhặt được một nàng tiên cá, không ước với vị thần nào cả, sao giờ lại linh nghiệm rồi?
Hắn cảm thấy giờ mình cũng chẳng cần suy nghĩ nữa, không nghĩ ra được nguyên cớ.
Cho nên, Thẩm Đông cứ nghe tiếng Tào Mộc gọi, bắt đầu ngây người.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tào Mộc ở bên ngoài đã không nói nữa, cũng không nghe thấy tiếng động gì khác, Thẩm Đông chậm rãi đứng lên, hoạt động lại thân thể cứng ngắc, hít vào một hơi rồi thở ra thật chậm, sau đó quay người mở cửa ra.
Ngoài cửa không có ai, Thẩm Đông đột nhiên có cảm giác không nói rõ ra được, hắn đoán được là Tào Mộc chắc đã đi rồi, nhưng mở cửa ra không thấy ai, vẫn đột nhiên cảm thấy thất vọng.
Hắn không biết tại sao Tào Mộc vẫn cứ khăng khăng bám dính lấy mình, nhưng có thể cảm nhận được Tào Mộc không có ý định xấu, trước đó Tào Mộc vẫn luôn bảo hắn mở cửa ra, hắn lại im lặng, e rằng đã làm tổn thương…một con cá rồi?
Toàn là vớ va vớ vẩn gì không!
Thẩm Đông bước ra khỏi cửa, đang nghĩ ngợi xem giờ nên làm gì, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Tào Mộc: “Thẩm Đông.”
“Ừ,” Thẩm Đông đáp, quay đầu nhìn thấy Tào Mộc vẫn còn ở đó, còn mặc lại bộ quần áo hắn bảo cậu ta mặc, đang ngồi dựa vào tường bên cạnh chuồng gà chú Trần xây, trông hơi mất tinh thần, “Tôi cứ, cứ tưởng là cậu, cậu đi, đi…mất rồi.”
“Đi rồi?” Tào Mộc dựa vào tường không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn chằm chằm, nhìn một lúc sau mới cúi đầu thở dài, “Tôi quên mất tôi ngồi ở đây là định làm gì.”
“Chờ tôi ra, ra ngoài đánh, đánh…cậu.” Thẩm Đông nói đến mức chính hắn cũng muốn thở dài, bảo sao hắn lại không muốn nói chuyện với người khác, quá vất vả, nhưng đối với Tào Mộc lại không thể không nói được.
“Vậy à?” Tào Mộc cau mày suy nghĩ một lúc, đập một cái lên chân, rồi nở nụ cười, “Đúng, không sai, vậy giờ anh có muốn đánh tôi không?”
“Không.” Thẩm Đông thở dài, ngồi xuống trên tảng đá bên ngoài phòng.
“Trò chuyện không?” Tào Mộc hào hứng hỏi hắn, định đứng lên, mà hơi lảo đảo rồi lại dựa vào tường.
“Ừ.” Chân ngồi xổm bị tê rần rồi à? Thẩm Đông nhìn cậu ta, không nói gì nữa.
“Tôi hơi mệt,” Tào Mộc chống tường đứng lên, cười hơi ngượng ngùng với hắn, “Tôi ngâm mình dưới nước một lúc rồi quay lại, anh đừng về nhà được không?”
“Ừ,” Thẩm Đông gật đầu, cũng đứng lên theo, chuyện này hắn đã dự định không để ý tới nữa, hắn muốn đi cùng xem thử ngâm mình dưới nước của Tào Mộc là ngâm như thế nào.
Tào Mộc chậm rãi đi về phía bờ biển, cũng không để ý tới Thẩm Đông đang đi không nhanh không chậm phía sau cậu, cậu cởi áo quần trên người ra ném một cái lên tảng đá ngầm, rồi nhảy xuống nước.
Lần này cậu ta không xuống nước như lần trước nữa, bên này ít đá ngầm.
Thẩm Đông đứng trên bờ nhìn cậu ta, cũng coi như đã biết được người này tại sao lại không muốn mặc quần áo, cứ mất công một lát như vậy, xuống nước hai, ba cái rồi quay về, đúng là để trần thì bớt việc.
Có điều, Tào Mộc vừa xuống nước, đầu óc Thẩm Đông liền không thể nào suy nghĩ gì được nữa.
Ngay vị trí Tào Mộc xuống nước, trong nước biển lại một lần nữa xuất hiện vô số bọt biển, không ngừng trôi lên mặt nước như thể sôi trào, nước biển trong suốt tựa như thấy được đáy gần như đã bị bọt biển nhuộm thành một màu trắng xoá.
Mà cả người Tào Mộc bị bao lấy bên trong đám bọt biển, đã hoàn toàn không thấy đâu.
Thẩm Đông cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm đám bọt biển và xung quanh bọt biển, hắn không nhìn thấy phạm vi Tào Mộc bơi đến, chỉ có thể chờ xem sau khi bọt biển biến mất sẽ xuất hiện thứ gì.
Sau khi bọt biển trong nước chậm rãi tan đi, Thẩm Đông từ từ ngồi xổm xuống.
Một tia ảo tưởng cuối cùng để mình thoát khỏi sự tình khó lòng tin được này, cuối cùng cũng tan tành.
Không thấy Tào Mộc đâu, dưới nước chỉ có một con cá hề màu sắc chói lọi, đang vẫy đuôi bơi tới bơi lui.
Thẩm Đông liếc mắt đã nhìn thấy vết sẹo trên lưng nó.
Thật ra, kể cả không có vết sẹo kia, đối với hắn, cũng không có ý nghĩa gì nữa, dù sao thì kết quả cũng giống nhau.
Chuyện này nếu như gọi điện thoại thông báo cho đài truyền hình lên tin nóng gì đó, đảm bảo có thể tạo nên chấn động.
Cũng chưa chắc, khả năng bị người ta nghĩ là đồ thần kinh càng cao hơn.
Chỉ có thể coi như là giấc mộng.
Sớm biết là như vậy, như một giấc mộng*…
Thẩm Đông không chờ Tào Mộc đi lên nữa, hắn quay người trở về nhà, bóc gói thuốc lá ra, đứng ngoài cửa hút một điếu. Hắn chẳng mấy khi hút thuốc, bình thường chỉ những lúc trực ban thì có hút một điếu, giờ hắn cần yên lặng một lúc.
Hút xong một điếu thuốc, hắn nhìn thấy Tào Mộc đi từ đằng xa tới, tinh thần trông có vẻ tốt hơn nhiều trước khi xuống nước, mặt còn mang theo nụ cười.
“Tôi cứ tưởng anh vào nhà đóng cửa rồi,” Tào Mộc tìm một tảng đá đối diện hắn rồi ngồi xuống, trông tâm trạng rất tốt, tóc tai vẫn đang nhỏ nước, khuôn mặt lấm tấm nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Cậu,” Thẩm Đông tắt thuốc lá, nắm tàn thuốc nhìn cậu, nói rất chậm, “Vì…sao…vẫn, vẫn luôn, bám theo…tôi.”
“Ở đây cũng có ai khác đâu,” Tào Mộc cười, “Chỉ có anh mà.”
“À.” Thẩm Đông ho nhẹ một cái, câu trả lời này trái lại rất chân thật, tính cả bốn phía hòn đảo này, cư dân thường trú cũng chỉ có mình hắn, chú Trần năm thì mười họa sẽ về nhà một chuyến, còn mình thì như thể sẽ chết già ở nơi này.
“Trước đây tôi cũng không tìm ai nói chuyện cả,” Tào Mộc hé mắt tránh ánh nắng, “Tôi toàn nói chuyện với ông nội, ông nội với tôi luôn ở cùng nhau.”
“Ừ.”
“Nhưng mà mấy ngày rồi không thấy ông đâu nữa, có thể là chết rồi.”
Lúc nói ra câu này, Tào Mộc rất bình tĩnh, không nhìn ra được bi thương buồn bã gì trên mặt, điều này làm Thẩm Đông khá bất ngờ, người gọi là ông nội, coi như không phải ông ruột đi nữa, cũng không thể nào bình tĩnh như vậy chứ? Nếu như không thấy chú Trần đâu, mình có khi cũng cuống cuồng cả lên.
“Ông nội già rồi, bơi chậm,” Tào Mộc cúi đầu nhìn mặt đất, “Có lẽ là bị ăn, hoặc là bị bắt đi rồi cũng nên…”
Thẩm Đông ấn lên thái dương: “Ông cậu cũng là cá à?”
“Ừ,” Tào Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh lại không nói lắp nữa? Sao mà lúc thì nói lắp lúc lại không nói lắp.”
“Không, không không, biết.” Thẩm Đông nhíu mày, tuy trước mặt người khác hắn hình như chưa bao giờ không nói lắp, nhưng so với việc đột nhiên không nói lắp nữa, chuyện Tào Mộc vẫn luôn đặt chú ý ở việc hắn nói lắp hay không nói lắp lại làm cho hắn bực mình.
“Có lẽ ông sẽ không trở về nữa,” Tào Mộc đứng lên đi tới bên cạnh Thẩm Đông ngồi xuống đất, “Mấy hôm nay tôi vẫn luôn chỉ có một mình.”
Thẩm Đông không nói gì, hắn cảm thấy mình gần như đã có thể hiểu được rõ ràng tại sao Tào Mộc vẫn cứ luôn khăng khăng bám theo hắn như vậy, đuổi cũng không đi.
Hắn nhìn qua mặt Tào Mộc, người này rút cuộc là bao nhiêu tuổi?
Lúc mình lên đảo còn chưa tới hai mươi tuổi, chưa từng cảm thấy ở một mình có gì không đúng, cũng chưa từng muốn tìm một người nào đó ở bên mình, từ đầu năm tới cuối năm, hắn và chú Trần cơ bản chỉ gặp mặt lúc giao ban, lời nói gom lại hết cũng chưa tới nửa tiếng.
“Cậu bao, bao nhiêu tuổi?” Thẩm Đông không đoán ra được tuổi của Tào Mộc, Tào Mộc trông có vẻ nhỏ hơn mình vài tuổi, mà ánh mắt lại vô cùng sạch sẽ, ấn tượng sâu sắc nhất cậu ta cho Thẩm Đông hai ngày nay, chính là ánh mắt như thể không hề có tâm cơ gì của cậu ta.
“Bao nhiêu tuổi à?” Tào Mộc ngây người, im lặng một lúc mới cười hơi ngượng ngùng, “Không biết.”
Thẩm Đông cũng ngây người theo, mặc dù có lúc hắn cũng phải nghĩ ngợi mới nhớ ra được mình bao nhiêu tuổi, mà đây mới là lần đầu tiên hắn gặp được một người suy nghĩ một lúc lâu vẫn chưa nhớ ra được mình bao nhiêu tuổi.
“Cậu…” Thẩm Đông nhớ lại mảnh vẩy cá nhỏ nhìn thấy trước đó, hắn biết vẩy cá là thứ có thể dùng để đoán gần đúng tuổi, giống như vân gỗ trên thân cây, “Có, có…vẩy không?”
“Giờ thì không có,” Tào Mộc sờ lên tay mình, rồi kéo cổ áo ra nhìn vào bên trong áo, “Có lúc sẽ có một hai mảnh gì đó, có điều xuống nước rồi là không còn, cần cái đấy để làm gì?”
“Xem, cậu bao, nhiêu tuổi.” Thẩm Đông đã rất nhiều năm rồi không nói nhiều như vậy, chỉ nửa ngày hôm nay thôi, hắn cảm giác lời mình nói đã vượt quá cả mấy năm trước, mệt mỏi vô cùng.
“Đến tối mang một mảnh cho anh xem.” Tào Mộc cười.
“Ừ,” Thẩm Đông đáp bừa một tiếng, giờ hắn đã bắt đầu thấy buồn ngủ lắm rồi, muốn đi ngủ, “Cậu…ở, ở chỗ nào?”
“Đằng kia.” Tào Mộc đi về phía nam rồi chỉ, “Anh có thời gian thì qua đó chơi đi?”
“À.” Thẩm Đông nhìn theo hướng tay Tào Mộc chỉ, phía nam có mấy hòn đảo nhỏ, lúc thủy triều xuống thì là một khối hoàn chỉnh, còn lúc triều lên lại trở thành từng hòn đảo nhỏ riêng biệt, lúc Thẩm Đông và chú Trần ra ngoài câu cá sẽ thường đi qua nơi đó, nhưng từ trước tới giờ đều chưa hề nghĩ sẽ có người sống ở đó.
“Anh muốn đi ngủ à?” Tào Mộc đột nhiên hỏi một câu.
“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu, từ tối qua tới giờ, hắn vẫn chưa hề được chợp mắt, trong đầu còn bị nhồi nhét đủ loại nội dung khó tin, giờ cảm tưởng mình chỉ cần nhắm mắt lại là có thể đầu đập xuống đất ngủ một giấc dài không tỉnh lại nữa.
“Anh đi ngủ đi,” Tào Mộc đứng dậy, “Tôi đi đây.”
“A?” Thẩm Đông không ngờ Tào Mộc vẫn luôn quấn lấy hắn đòi nói chuyện giờ sẽ lại dứt khoát nói đi đây như vậy, không phản ứng lại được ngay lập tức.
“Đi đây,” Tào Mộc phất tay với hắn một cái rồi quay người đi về phía bờ biển, đi mấy bước lại quay đầu lại, “Anh còn nhớ tên tôi không?’
“Tào Mộc.”
“Tôi cũng nhớ, anh tên là Thẩm Đông.”
Tào Mộc đi cả buổi rồi, Thẩm Đông mới lấy lại tinh thần đi về nhà, nằm trên giường cũng không còn hơi sức đâu nghĩ ngợi lại chuyện hôm nay nữa, giày cũng không buồn cởi, quần dính nước biển trên người cũng không thay, vừa nhắm mắt lại là đã ngủ.
Thẩm Đông rất ít khi nằm mơ, ngày có suy nghĩ đêm mới có thể nằm mơ, trong tình huống bình thường ban ngày hắn không có thứ gì để nghĩ, ban đêm đương nhiên cũng chẳng mơ ra được nội dung gì, nhiều lắm là mơ thấy đèn trên hải đăng không sáng, hắn bất chấp gió mạnh đi lên sửa mà thôi.
Mà ngày hôm nay, vừa nhắm mắt lại, cảm giác như thể bù lại cho mấy năm trước không nằm mơ gì, giấc mơ phải nói là kéo đến như gió nổi nước lên, ngay cả hiệu ứng âm thanh cũng có luôn, đủ thứ linh ta linh tinh đều xuất hiện.
Thẩm Đông ở trong mơ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn thậm chí còn mơ thấy chuyện lúc mình còn bé, những chuyện căn bản không có trong trí nhớ, bố mẹ, người thân, đã vậy còn chẳng tốt đẹp gì, tất cả mọi người đều đang khóc, khóc đến mức lòng hắn khó chịu nhưng lại không biết tại sao…
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ vô cùng chân thực trong cơn mơ, hắn mới giãy dụa từ trong mơ về lại hiện thực.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, cũng không biết là mấy giờ.
Có người gõ vang thành nhịp điệu lên cửa sổ kính của phòng hắn, Thẩm Đông đầu tiên là sợ hết hồn, quay đầu thấy mặt Tào Mộc ở bên ngoài cửa sổ, mới phản ứng được, hiện giờ trên đảo không còn chỉ có mình hắn.
_____________________________________________________________________________________
*早知道是这样,像梦一场: lời bài hát Một Giấc Mộng – 梦一场