Mùng 1 tháng 5, trời nắng to.
Chơi một ngày rất mệt nhưng mà rất vui.
Thế nên mình phải ghi lại ngày ý nghĩa này.
Mọi chuyện phải bắt đầu nói từ sáng nay. Sáng nay mình sầu não mở cửa ra, lúc chuẩn bị về nhà thì thấy ngoài cửa có một người, cậu ấy nói nếu không muốn về nhà thì có thể tới nhà cậu ấy chơi, điều kiện tiên quyết là đừng ghét bỏ nhà cậu ấy ở nông thôn.
Sao mà ghét bỏ được chứ?
Chúng mình tới một ga nhỏ mua vé xe về thôn Tam Câu, muốn về đến thôn phải mất nửa tiếng đồng hồ. Xe khách đi một chút lại vấp một chút, cũng may là mình không say xe. Phong cảnh trên đường khá đẹp mà thời tiết cũng tốt, quan trọng hơn là tâm trạng mình cực kỳ vui.
Sau khi xuống xe thì phải đi bộ khoảng mười phút nữa mới tới nhà Văn Cảnh.
Trên đường đi mình và Văn Cảnh nói chuyện với nhau, thông qua cuộc trò chuyện này thì mình biết trong nhà Văn Cảnh chỉ có ông nội tuổi tác đã cao, mình không tiếp tục hỏi xem bố mẹ cậu ấy đâu.
Thôn Tam Câu nằm giữa ba đỉnh núi, giữa ba đỉnh núi hình thành một cái khe nhỏ nên thôn mới có tên là Tam Câu.
Mình đi theo Văn Cảnh vào một con đường nhỏ, Văn Cảnh nói vì đường này gần mà phong cảnh cũng đẹp.
Thật ra sau đó mình có nghe ông nội Văn Cảnh nói Văn Cảnh không thích đi đường lớn, bởi vì người trong thôn không thích cậu ấy nên cậu ấy toàn đi đường nhỏ.
Nhà Văn Cảnh là một căn nhà ngói cũ kỹ, trước cửa nhà có một cây hòe lớn, dưới gốc cây có một con gà mái đang kiếm ăn.
Ông nội Văn Cảnh chống gậy đứng ở cửa nhà, thấy Văn Cảnh và mình về thì cười híp mắt. Ông thật sự rất vui, cười một tiếng sẽ để lộ hàm răng đã rụng gần hết.
Trong phòng không có vật dụng dư thừa nào, ngay cả TV cũng là loại đời cũ. Văn Cảnh dẫn mình vào phòng của cậu ấy, căn phòng rất hẹp, chỉ có mỗi một tủ quần áo nhỏ, một kệ sách và một chiếc giường.
Ăn cơm xong Văn Cảnh nói muốn đưa mình ra sau núi chơi một chuyến, mình hào hứng đồng ý.
Mình lớn bằng này nhưng chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay. Hôm nay mình lội nước bắt cá, đụng phải một con cá nhỏ chỉ lớn cỡ một ngón tay. Nó trơn lắm, đây là trải nghiệm lần đầu tiên bắt cá của mình.
Mình còn cầm một cái que gỗ nhỏ để đào cua dưới đất cát, Văn Cảnh nói chỗ nào có bong bóng nổi lên hoặc có một lỗ nhỏ thì chọc vào đó.
Chúng mình còn vào núi tìm quả dại, đào bẫy bắt gà rừng, buổi tối thì nằm ở ruộng ngô ngắm sao.
Nói tới ngắm sao mình lại phải thừa nhận sao đêm nay sáng nhất đẹp nhất mà mình từng được ngắm.
Thành phố đất chật người đông, sự nhiệt tình của nó khiến mấy ngôi sao sợ hãi không dám lộ ra. Nhưng trong núi rất yên tĩnh, dường như nó phù hợp với tính tinh nghịch của những ngôi sao này hơn.
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, đất trời tựa như chỉ còn lại mình và sự dịu dàng bên cạnh mình.
Ở trong núi nhỏ này mình vứt bỏ tất cả phiền não, vứt bỏ sự trói buộc mà bố mẹ mang lại cho mình, chỉ còn lại mình như con chim nhỏ tự do đang thỏa sức bay lượn trên bầu trời.
Mình nghĩ có lẽ mình thích cuộc sống thế này.
Buổi tối mình ngồi ở bàn học của Văn Cảnh để viết nhật ký. Viết tới đây chợt nhớ ra điều gì đó, thế là mình quay đầu lại nhìn Văn Cảnh đang ngủ say, cuối cùng vươn tay sờ mái tóc ngắn kia, quả thực mềm mại như trong tưởng tượng, nó lặng lẽ bước vào trái tim mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Aww Kỳ Dương gặp phụ huynh rồi nè, tung hoa tung hoa. Hầy ╯﹏╰ lại là một ngày không ai tới đọc truyện, buồn quá~~