Lúc này, nhà hàng vẫn còn vài người khách. Họ chọn một vị trí đã được thu dọn sát cửa sổ lớn, từ vị trí này trên tầng bảy có thể nhìn thấy khung cảnh tráng lệ của thành phố ban đêm.
Khi Diệc Phong xem thực đơn, Lương Thần chỉ ngồi yên lặng. Cô biết trong bữa tiệc chiêu đãi buổi chiều, ngoài uống rượu, anh không ăn gì hết, còn cô cũng không biết mùi vị thức ăn ra sao, tâm trạng bất an nên cô cũng chẳng ăn được gì. Bây giờ, mới nhìn thấy thực đơn, cô đã cảm thấy muốn ăn.
Món cháo tôm được chế biến công phu, đựng trong chiếc bát sành kiểu cổ, nổi lên những vụn tôm màu hồng nhạt, thơm phức.
Diệc Phong đặt bát cháo trước mặt cô. Cô ngẩng đầu khẽ nói: “Cảm ơn!”
Cô cúi đầu ăn, bỗng nhớ lại lần đầu tiên họ ăn cùng nhau như bây giờ, nhưng hình như chuyện đó đã trở nên quá xa xôi.
Diệc Phong cũng không nói, thỉnh thoảng liếc nhìn người trước mặt. Cô vẫn như trước, khi ăn rất chăm chú, nét mặt vẫn tự nhiên, dịu dàng, ngay cả vẻ kiêu sa thường ngày cũng không còn. Lúc này cũng thế. Cô cũng cúi đầu, mắt nhìn xuống, hàng mi dày, cong khẽ động đậy, để lại bóng rợp mờ trên sống mũi thẳng thanh tú.Khách những bàn xung quanh đều từng đôi từng cặp, thỉnh thoảng họ còn khe khẽ nói chuyện, trông rất thân mật âu yếm. Chỉ có bàn của hai người, không khí dường như đóng băng: Không nghiêng đầu nói chuyện, không nhìn vào mắt nhau, hoàn toàn lạc lõng trong khung cảnh lãng mạn nơi này.
Từ túi áo của Lăng Diệc Phong phát ra những âm thanh vui nhộn, Lương Thần ngẩng đầu, cảm thấy cổ như cứng lại, bầu không khí đóng băng như nở ra. Diệc Phong nghe điện thoại, mới nói được vài câu thì đã nghe thấy tiếng tít dài. Thì ra hết pin, máy tự động tắt.
“Có quan trọng không, anh dùng điện thoại của tôi”. Lương Thần nhìn người đang cau mày nhìn chiếc điện thoại trong tay, đưa cho anh điện thoại của mình một cách tự nhiên.
Thực ra Diệc Phong cũng không có chuyện gì quan trọng, anh nhìn cô, nhưng vẫn đón chiếc điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
Lát sau, anh trở vào, trong tay cầm chiếc điện thoại màu hồng kiểu của phụ nữ, chưa kịp đưa trả lại Lương Thần thì điện thoại đổ chuông. Ngay sau đó là một giọng đàn ông rất sôi nổi thân mật.
“Cám ơn”, trả điện thoại cho Lương Thần, Diệc Phong ngồi vào chỗ của mình.
Người gọi tới là đàn ông!
Trong điện thoại Diệp Tử Tinh xin lỗi mãi, anh bảo công việc ở công ty vừa rồi mới kết thúc, anh lại hỏi Lương Thần đã ăn cơm chưa, bây giờ đang ở đâu. Lương Thần nghiêng đầu, nhìn dòng xe như nước chảy bên dưới, thận trọng trả lời từng câu hỏi. Nghe xogn điện thoại, khi quay đầu lại, cô ngạc nhiên thấy Lăng Diệc Phong đã gọi người phục vụ thanh toán từ lúc nào.
“Đi thôi” Lăng Điệc Phong đứng lên, dường như có một luồng khí lạnh toả ra từ thân hình cao lớn đó.
Lương Thần không nén nổi tiếng thở dài, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một sư mệt mỏi vô cớ.
Có lẽ, những người yêu nhau, sau khi chia tay, ngay cả làm bạn của nhau cũng không thể.
Cả hai yên lặng suốt chặng đường, bầu không khí trong xe cũng lạnh như băng. Khi qua cầu vượt, đèn đường và xe cộ vun vút bị bỏ lại phía sau, Lương Thần nắm chặt dây an toàn, nét mặt căng thẳng, cô cảm thấy mình như đang ở trong một cảnh rượt đuổi gay cấn vẫn thường thấy trong những bộ phim của Hollywood. Cô chợt hối hận, biết thế này cô thà về một mình còn hơn.
Khá vất vả mới về được đến nhà, từ trong xe bước ra, cô cảm thấy chóng mặt, dầu váng vất. Cố đứng vững trên đôi giày cao gót, cô chưa kịp nói gì thì tiếng động cơ đã dội lên, chiếc Porsche sang trọng lướt qua, đèn hậu nhấp nháy, chiếc xe màu đen phút chốc đã khuất sau chỗ rẽ.
Lương Thần đứng ngây người, câu cảm ơn khách sáo vẫn chưa kịp nói ra. Trong đầu cô giờ đây chất đầy hình ảnh khuôn mặt nhìn nghiêng khắc nghiệt của Lăng Diệc Phong. Hai lần gặp lại, hình như mỗi lần tình hình càng trở nên xấu hơn, không hiểu sao cô chợt nhớ đến câu người ta thường nói: Gặp mặt không bằng hoài nhớ.
Nhưng trong thời gian xa cách, anh có nhớ đến cô không?
Hay là giữa họ, ngay cả nhớ đến nhau cũng đã trở thành xa xỉ?
Cuối tuần, Lương Thần và Đường Mật cùng đi shopping chợt có điện thoại của Chu Bảo Lâm nói muốn nhờ họ xem giúp mấy bộ quần áo, vậy là cả ba người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại.
Vào ngày nghỉ, Lương Thần thường ăn vận khá thoải mái, áo ngắn quần âu, không trang điểm, Đường Mật khá hơn một chút nhưng cũng không cầu kỳ. Nhưng Bảo Lâm thì khác, cô vẫn chau chuốt, rực rỡ như thường, trên nền đá bóng lộn có thể soi gương của siêu thị, đôi giày cao gót bước một cách đĩnh đạc, đôi khuyên tai lớn lóng lánh, cơ hồ làm loá mắt người xung quanh. Trước đó, Đường Mật hầu như chỉ nhìn thấy Bảo Lâm trên ti vi, nay được nhìn thấy người thật ngoài đời, mắt vô tình liếc sang Lương Thần đầy vẻ ngưỡng mộ.
Bảo Lâm định chọn một bộ lễ phục chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập đài truyền hình, do chủng loại nhãn mác quá phong phú, không biết chọn loại nào nên mới nhờ Lương Thần tư vấn, nhân tiện gặp gỡ chút đỉnh.
Còn về chuyện hai lần gặp Lăng Diệc Phong, Lương Thần không muốn gây ra sự chú ý quá mức nên cũng không kể lại với Bảo Lâm.
“Sao cậu lại ỉu xìu thế kia?” Khi chọn lễ phục Bảo Lâm đột nhiên nhìn mắt cô hỏi: “Nhìn kìa, khoé mắt cậu có vết chân chim rồi này.”
“Thật sao?” Lương Thần cười thản nhiên, bất giác đưa tay lên sờ khoé mắt: “Thì cũng sắp ba mươi rồi, có gì lạ đâu!”
Đường Mật cùng tuổi đứng bên bất mãn phản đối: “Này, đừng có nói nhảm, ba mươi cái gì? Vừa qua tuổi hai lăm chưa lâu!”
Phụ nữ sợ nhất tuổi tác.
Lương Thần vẫn cười, nói thẳng: “Thôi được, cứ tự lừa dối bản thân đi, cũng chẳng mất gì!”, và cô bị đồng nghiệp lườm một cái.
Bảo Lâm tự chọn hai bộ, cảm thấy không vừa ý, cả ba lại kéo nhau lên tầng trên. Lên lầu, khi qua chỗ ngoặt, Lương Thần bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng “ô” rất nhẹ, đầy ngạc nhiên. Cô ngoảnh đầu lại thì thấy một người đàn ông vừa đi ngang qua đang dừng lại ở đằng sau cách một đoạn, nhìn cô đăm đăm.
“Sao thế?” Chu Bảo Lâm cũng đứng lại, nhìn theo ánh mắt Lương Thần, buột miệng kêu lên: “Chẳng phải là anh chàng đẹp trai trước đây theo đuổi cậu sao?”
Tiếng Bảo Lâm không lớn nhưng đủ để đối phương nghe thấy. Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng, đoạn bước lại vui vẻ, nói giọng khẳng định: “Em là Tô Lương Thần, đã lâu không gặp”.
“À, vâng đã lâu không gặp”.
Người đàn ông đó thực ra cũng không đẹp trai lắm, vốn học khoa Điện tử, trên Lăng Diệc Phong hai khoá. Một hôm vào dịp vừa kết thúc đợt huấn luyện quân sự đầu năm, Lương Thần và mấy cô bạn, trong đó có Chu Bảo Lâm đang ngồi trong nhà ăn tập thể, chợt có một anh chàng đi đến, dừng lại trước mặt Lương Thần nói một hồi tên tuổi lai lịch, Lương Thần lúc đó hoàn toàn không kịp phản ứng, khi định thần trở lại thì đã thấy một bức thư màu xanh nhạt để trên bàn trước mặt cô.
“Hy vọng chúng ta trở thành bạn bè” anh ta nói thêm: “Trong này có số điện thoại của mình”.
“Xin lỗi”, Lương Thần lắc đầu, đẩy bức thư về phía anh ta. “ Xin anh nhận lại, nếu không lại phiền phức”.
Chàng trai lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Bạn thử xem đi”.
Cho đến khi anh ta mất hút ở cửa cầu thang, Lương Thần vẫn chưa cầm bức thư. Chu Bảo Lâm ngồi cùng bàn, cười khanh khách: “Nể chưa, vừa nhập học đã có người gửi thư tình!”
Trở về phòng, Chu Bảo Lâm kể lại chuyện đó, vây là mọi người đều biết Lương Thần có người theo đuổi, là sinh viên khoa khác, đang học năm thứ hai.
Sự chú ý, trên đùa của các bạn, Lương Thần chẳng mấy quan tâm. Cái gọi là thư tình, chẳng qua là do cô không tiện bỏ lại nhà ăn nên đành cầm về phòng. Lời lẽ trong thư chau chuốt, tế nhị, Lương Thần xem lướt qua, đại khái anh ta nói vừa nhìn thấy cô đã say mê, hu vọng quan hệ có thể tiến triển.
Cô để bức thư vào ngăn kéo. Sau đó, cô vẫn lên lớp, đến nhà ăn, đi lấy nước như thường. Thỉnh thoảng gặp nhau trong trường, bất luận anh ta có nhìn thấy hay không, cô đều không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ coi anh ta như người lạ, chưa bao giờ đáp lại dù chỉ một ánh mắt.
Các bạn gái bảo cô kiêu, máu lạnh.
Kiêu ư? Không hề.
Nếu đã không thể phát triển, tại sao lại để cho anh ta hy vọng? Anh ta cũng đâu có ngốc, thấy đối phương không có phản ứng, biết không có kết quả nên cũng lãng dần, Anh chàng đó quả nhiên mai danh ẩn tích, nhưng Lương Thần không vì thế mà có thể sống yên ổn. Cùng với thời gian, lại có những anh chàng khác xuất hiện. Trong cáo học viện mất cân bằng giới tính trầm trọng này, nữ sinh tìm bạn rất dễ, huống hồ Lương Thần đã sớm nổi tiếng là hoa khôi của trường.
Nhưng Lương Thần không mấy bận tâm. Với cô, sự tán tỉnh của bọn con trai, những ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tỵ của bọn con gái đều không quan trọng …Cô vẫn luôn thoải mái cười đùa với bạn bè, nhưng với những người theo đuổi, cô lại luôn giữ khoảng cách. Trên đường, thường có những chàng trai đến bắt chuyện, cô cũng chỉ trao đổi vài câu bình thường, sau đó “ xin lỗirồi quay đi. Lâu dần cả bọn con trai con gái đều nói cô kiêu ngạo, lạnh lùng, cô nghe vậy chỉ cười, nhưng cũng không thể sống khác.
Thực ra, không phải là cô kiêu ngạo. Về sau nghĩ lại, cô chỉ thấy là chẳng qua cô vẫn chưa gặp được người như ý.
Sau đó là buổi tối đi trượt băng vào ngày Valentine tình cờ gặp Lăng Diệc Phong.
Duyên phận vốn kỳ lạ. Trước khi quen một người trong cuộc sống dường như hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người ấy, nhưng một khi đã quen, lại dường như luôn tình cờ gặp lại, chỉ một cái quay đầu bất chợt đã có thể phát hiện ra nhau.
Lương Thần và Lăng Diệc Phong cũng như vậy.Đứng trong thang máy trao đổi vài câu, anh sinh viên ngày nào mới nói: “Nhà tôi và bọn trẻ đang đợi bên đường, xin phép…”, rồi cúi chào, quay đi.
Lương Thần hiểu ý lập tức gật đầu: “Anh đi đi, chúng tôi còn xem một lát nữa, gặp lại sau”.
“Được, vậy tôi đi trước”, anh ta vẫy tay, nét mặt vui vẻ, nụ cười viên mãn.
Bốn người đi về hai hướng khác nhau.
Một ngày của năm thứ hai, họ nhận được thông báo cho biết khoa Điện tử và khoa Truyền thanh kết hợp tổ chức buổi dạ hội, tất cả các nữ sinh khoa Truyền thanh đều được mời tham dự. Buổi tối, khi vừa đến câu lạc bộ nơi diễn ra buổi dạ hội toạ lạc ở phía tây học viện, cô đã nhìn thấy Lăng Diệc Phong và Chủ nhiệm ban liên lạc khoa Điện tử, lúc đó Lương Thần và mọi người mới biết hai người đó chính là một trong những người chủ trì buổi dạ hội tối nay.
Trong hội trường lớn nhất học viện này, người đông như kiến, dưới ánh đèn màu mờ mờ chỉ thấy những hình bóng đen sì len lỏi. Sáu cô bạn cùng phòng Lương Thần nhìn quanh một lượt nói: “Các cậu xem, khoa Điện tử con gái ít đến thảm hại!”
Lương Thần nhìn quanh, ở góc độ đối diện trước mặt, một nhóm nữ sinh đang ngồi tụm lại một chỗ, cơ hồ hoàn toàn chìm nghỉm giữa đông nghịt những đồng môn nam giới.
“Cho nên, chỉ có liên kết giữa các khoa mới có thể giải quyết vấn đề mất cân bằng giới tính trong học viện”, một cô nói.
“Đó chính là chi viện lẫn nhau”, một cô khác xen lời. Tóm lại, lúc này hầu như trong đầu các cô đều nghĩ tới một anh chàng nào đó nên tất cả bỗng cười phá lên.
Vũ hội chính thức bắt đầu.
Cùng với âm nhạc, vòng người nhảy mỗi lúc một đông. Lúc đầu mọi người còn chút ngại ngùng, sau quen dần, cũng tự nhiên cầm tay nhau, mạnh dạn mời người khác hoặ nhận lời mời của người khác, hoà vào vòng người đang rông dần giữa phòng. Ai nấy đều phấn khích tột độ, vui hết mình.
Lương Thần cũng vào nhảy vào điệu Slow, khi trở về chỗ ngồi, trên bề mặt đôi giày còn vương lại vô số dấu giày của bạn nhảy. Thực ra, khi nhảy cô cũng thường xuyên giẫm lên chânđối phương, trong tiếng nhạc liên tục vang lên những lời xin lỗi. Lúc đó cô chỉ trách mình không biết nhảy, không chịu học nhảy, nếu không lúc này cũng không đến nỗi lép vế như vậy.
Những bản nhạc nhẹ xen lẫn những giai điệu bốc lửa. Người nhảy mỗi lúc một đông, giai điệu mạnh và vòng nhảy rộng làm cho bầu không khí càng thêm sôi động. Không ai có thể ngồi yên, mọi người lao vào vòng người vui hết mình.
Lương Thần vốn thích yên tĩnh, sau khi tham gia thêm một điệu nữa, cô lui ra ngoài, tựa vào cột lớn thở đều lấy lại hơi, mỉm cười vẫy tay với Chu Bảo Lâm đang say sưa trong đám đông quay cuồng.
Lúc đó, bỗng một giọng trong và ấm vang lên ngay bên cạnh: “Vừa rồi bạn đã giẫm lên chân bao nhiêu bạn nhảy?”
Lương Thần ngớ người, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đen lóng lánh như đang cười.
“Bạn cũng ở đây?” vừa dứt lời cô đã hối hạn, anh cũng là sinh viên khoa Điện tử kia mà.
Lăng Diệc Phong hai tay để trong túi quần, cũng đứng tựa vào cột, hơi nghiêng đầu nhìn sang cô.
Lương Thần hỏi: “Vừa rồi bạn nói gì?”. Sao anh biết cô giẫm lên chân người khác?
Diệc Phong nhìn cô, hất hàm cười nhạt, nói: “Lúc mình ngồi ở kia, mấy lần bạn lướt qua trước mặt mình, lần nào cũng nghe thấy bạn nói xin lỗi”. Ánh đèn màu loang loáng thỉnh thoàng hắt vào, Lương Thần không biết giấu khuôn mặt cau có bất lực vào đâu.
“Khiêu vũ chẳng phải là thiên phú của phụ nữ ư, vì sao bạn chẳng biết tí gì thế?”
Lương Thần đành yên lặng, nhún vai: “Chuyện này phải trách cha mẹ không di truyền gien vận động cho mình”.
Lăng Diệc Phong cười ngất, rung cả người, không hỏi nữa.
Một lát sau, tiếng nhạc vui nhộn to dần. Ở giữa hội trường người người đứng thành vòng sát vai nhau nhảy điệu Rumba.
Lương Thần chại đi lấy nước uống mới phát hiện ra mấy chai nước khoáng đã trống trơn. Tiếng chân rậm rịch, loa mở hết cỡ, không khí huyên náo, nói chuyện lúc này hoàn toàn phí sức, Lương Thần huơ cái vỏ chai không qua đầu, tay chỉ ra ngoai, tỏ ý bảo mình đi mua nước.
Lăng Diệc Phong nhìn thấy, gật đầu, ra hiệu đi cùng.
Căng tin gần câu lạc bộ nhất cũng cách một đoạn đường khá xa. Trong đó có một đoạn đường tương đối hẹp, không có đèn, hai bên đều là những cây cổ thụ to, tán lá trườm rà che khuất ánh trăng, phía sau thấp thoáng những dãy nhà thấp tè, đổ nát, tối om đang chờ xây lại.
Họ đi đường tắt, mặt đường hẹp, lồi lõm. Hồi học năm thứ nhất, Lương Thần đạp xe qua đây, đường gồ ghề, chỉ cần đi nhanh một chút là xóc nảy người lên. May mà bây giờ có người đi cùng.
Đi được một đoạn, đột nhiên Lăng Diệc Phong nói: “Mình nghĩ tới một chuyện rất thú vị”.
“Chuyện gì?”, cô buột miệng hỏi.
Diệc Phong ngập ngừng: “Bạn có muốn nghe không?”
Giữa tán lá hai cây ngô đồng có một khe hở. Ánh trăng lọt xuống, chiếu lên khuôn mặt rất đẹp của anh, sống mũi thẳng, hai mắt sáng.
“Bạn kể đi.” Lương Thần gật đầu.
Khoé môi Diệc Phong mấp máy, giọng trầm đục bình thản, anh bắt đầu kể: “Có một sinh viên thi đỗ vào trường học ở nước ngoài. Cậu ta và mẹ thuê một căn nhà cũ gần trường học, ở đó cậu học rất chăm chỉ. Nhưng không lâu sau, cậu ta phát hiện ra mỗi lần ngồi trước bàn học cậu ta cảm thấy có vật gì đó chạm nhẹ vào cổ mình. Lúc đầu cậu ta cho rằng mình quá nhạy cảm, không để ý lắm, nhưng về sau, cảm giác kỳ lạ đó vẫn cứ tái diễn, vậy là cậu ta….”
“Đợi đã”, Lương Thần đột nhiên ngắt lời.
“Sao ?” Diệc Phong nhìn cô, nghi hoặc nhún vai.
Bàn tay Lương Thần để trogn túi áo bắt đầu run, mắt mở to, nói vẻ thận trọng: “Không phải bạn đang kể chuyện ma đấy chứ?”. Đây là tử huyệt của cô.
Diệc Phong cúi đầu, vẻ mặt tỉnh bơ, tò ra mình vô tội, đôi môi mỏng thoảng vẻ giễu cợt: “Bạn sợ?”
Ngoài ánh trắng yếu ớt, xung quanh một màu đen sì.
Tuy nhiên….
“Không!” Lương Thần trả lời dứt khoát, dù lúc đó sống lưng cô đã bắt đầu gai gai.
“Vậy tiếp tục nhé, đằng nào cũng còn một đoạn nữa mới tới căng tin, chỉ là lấp chỗ trống thôi mà”.
Không cho cô cơ hội thể hiện thái độ, Lăng Diệc Phong lại chậm rãi tiếp tục: “Cậu sinh viên cảm thấy câu chuyện rất lạ lùng liền kể cho mẹ nghe. Bà mẹ lập tức đi tìm thầy bói hỏi, thầy bói nói rất nhiều thứ mắt thường không nhìn thấy nhưng máy ảnh có thể chụp được, nếu lần sau vẫn còn thấy chuyện đó, lập tức dùng máy ảnh chụp, chưa biết chừng có thể tìm ra bí mật”.
Lương Thần lặng lẽ đi bên cạnh, hơi thở mạnh dần, cảm thấy con đường dưới chân bao giờ khó đi và dài đến thế. Trong lòng cô thầm hối hận, vì sao không đi đường chính có đèn sáng đường rộng, chỉ vì tiết kiệm một đoạn đường lại đi vào con đường quái quỷ tối đen thế này.
Ma…trong đầu vừa hiện ra chữ này, Lương Thần lập tức gạt đi.
Lúc này nhất định không được nghĩ tới chuyện đó!
Nhưng cô hoàn toàn không thể làm chủ được. Cô chỉ trách mình nhất thời mạnh mồm, không dám thừa nhận mình rất sợ nghe kể chuyện ma. Bây giờ, người bên cạnh xem ra không hề có ý định dừng lại.
Một trận gió thổi đến, lạnh buốt, Lương Thần bất giác rùng mình
“…nghe mẹ kể lại, cậu sinh viên bán tín bán nghi, trở về nhà lại ngồi trước bàn đọc sách. Một lát sau cảm giác đó lại xuất hiện. Bà mẹ lập tức dùng máy ảnh chụp. Khi rửa ảnh, hai mẹ con mặt trắng bệch ra vì sợ hãi. Trong ảnh, ngay trên đầu chàng trai có một đôi chân lơ lửng…thì ra cái mà cậu ta luôn cảm giác thấy chính là đôi chân của một người từng treo cổ trong ngôi nhà đó, bởi vậy cậu ta mới cảm thấy có vật gì trong không trung chạm nhẹ vào cổ mình…”
Câu chuyện coi nhu kết thúc.
Lương Thần nhắm mắt, cố gắng kiềm chế không tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng da đầu vẫn nổi gai, tê buốt.
“Bạn không sợ thật sao?” Lăng Diệc Phong cúi đầu mỉm cười nhìn sang.
Lương Thần hắng giọng: “Đương nhiên”, rồi cô cố tìm kiếm trong đầu mình một câu chuyện: “Mình cũng kể cho bạn nghe một câu chuyện”. Cảm thấy anh cố ý doạ mình nên cô nhất định tỏ ra cứng rắn.
“Được” Lăng Diệc Phong vui vẻ, đồng thời giơ ngón tay trỏ ra: “Qua chỗ ngoặt này đến đường lớn là có căng tin rồi”.
Lúc đó Lương Thần mới nhận ra đoạn đường tối sắp hết, phía trước đã thấy ánh đèn.
“Lúc về kể, càng hay” Diệc Phong tỏ vẻ hứng thú.
Lúc về có chết cũng không đi đường này! Lương Thần nghĩ thầm, nhưng lại bực mình vì nhất thời không tìm ra câu chuyện ma nào khả dĩ giúp cô rửa hận. Có điều, nhìn con đường sáng ngày càng gần, sợi dây đàng đang căng trong lòng cô nãy giờ như chùn xuống.
Lăng Diệc Phong đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô: “Cảm thấy chưa?”
Lúc đó đã là cuối xuân, Lương Thần mặc chiếc áo dệt kim cổ thuyền lộ nửa vai. Bàn tay lạnh của Lăng Diệc Phong bất ngờ chạm vào da thịt trên cổ cô…
“Ôi trời!”
Cuối cùng cô cũng không chịu được, kêu lên.
Kết quả trên đường về, Diệc Phong phải lao động công ích, sáu lon Coca đựng trong hai túi, mỗi tay xách một túi.
Đi đường chính, mặc dù xa hơn một chút, nhưng không phải bước thấp bước cao, không gai gai ở sống lưng.
Dưới ánh đèn đường sáng choang, Lương Thần đã định thần trở lại, nhưng vẫn tức giận lẩm bẩm: “Không ngờ bạn gớm thế! Dám lợi dụng cơ hội doạ mình”.
Trở về phòng kiêu vũ, cô đã thấy Bảo Lâm đứng từ xa đang dùng tay quạt, có lẽ là do nhảy toát mồ hôi. Nhìn thấy hai người, Bảo Lâm lập tức chạy lại ngó Lương Thần nói: “Cậu biến đi đâu vậy? Tìm mãi không thấy, tưởng cậu đã lẳng lặng chuồn về phòng rồi”.
Lương Thần lấy mấy lon Coca từ tay Diệc Phong giơ lên: “Thấy cậu nhảy vất vả, đi mua tí chút bù đắp cho còn gì”.
“Ôi, Lương Thần, cậu tốt quá!” Bảo Lâm tiến lại, lúc lấy mấy lon Coca từ trong túi mới sực nghĩ ra, chỉ Diệc Phong: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Diệc Phong cười, không trả lời. Mấy cô bạn cùng phòng ùa đến, Lương Thần đưa đồ uống cho từng người.
“Đây, của bạn”. Còn lon cuối cùng, cô chìa trước mặt Diệc Phong.
Diệc Phong ngạc nhiên, nói: “Lúc đầu bạn muốn đi mua nước, sao lại không uống?”
“Ai bảo mình không uống….mình có cái này”, nói đoạn cô lấy trong túi hộp sữa, lắc lắc trong tay.
Đồ uống là do Lương Thần một mình vào căng tin chọn. Một hộp sữa nhỏ, lọt giữa mấy lon Coca, Diệc Phong không để ý.
“Coi như bù đắo cho lao động nghĩa vụ của mình tối nay!” Diệc Phong nhún vai, giơ tay đón lon Coca.Lương Thần cũng vui vẻ: “Là để cảm ơn bạn đã cống hiến một câu chuyện hấp dẫn.”
“Chà!” đôi mắt anh lấp lánh, tươi cười: “Thế này gọi là lấy đức báo oán”. Câu cuối anh cố ý kéo dài, nhưng giọng rất vui.
Lương Thần bĩu môi cười, không trả lời, ngửa cổ tu sữa.
Bảo Lâm bên cạnh nhìn hai người đối đáp như không hề để ý đến xung quanh, sắc mặt đanh lại, ánh mắt biếc liếc đi liếc lại giữa hai người, dần dần tỏ ý đã hiểu ra một điều thú vị nào đó.
Vũ hội kết thúc, Lương Thần bị Bảo Lâm kéo ra nhà vệ sinh, lúc đi ra thì phát hiện thấy mọi người đã về gần hết, bốn cô bạn cùng phòng có lẽ đã dẫn nhau về rồi.
Đi đến cổng lớn, Bảo Lâm bất ngờ hỏi: “Chúng mình về thế nào đây?”
Lúc đó Lương Thần mới sực nhớ ra sáu người cùng nhau đi từ khu ký túc xá nữ đến đây. Lúc đó chỉ là cuộc dạo chơi sau bữa ăn, nhưng bây giờ muộn nhu thế này, đi bộ cả đoạn đường mấy chục phút có vẻ không đơn giản.
Lúc đó, có một sinh viên đi xe đạp dừng ngay trước họ, gọi: “Bảo Lâm !”
Bảo Lâm ngẩng đầu, nhận ra đó là một trong những vận động viên bóng rổ đả từng cùng trượt băng với cô, hai người cũng có một dạo yêu nhau.
“Em không đi xe đến, anh đưa em về nhé!” Bảo Lâm nói đoạn đi xuống bậc tam cấp.
“Được thôi” anh chàng có vẻ phấn khởi.
Lương Thần đứng yên chỗ cũ, quá đỗi ngạc nhiên…nếu cô nhớ không nhầm, hình như Bảo Lâm và anh ta sau một thời gian bên nhau đã chia tay trong hoà bình, lý do là không hợp nhau. Bây giờ sao vẫn thân mật như vậy?
Nhìn thấy Bảo Lâm đã ôm eo chàng trai, Lương Thần mới định thần lại, cau mày: “Này, sao bỏ tớ một mình?”
“Tất nhiên ai nỡ làm vậy!”
Bảo Lâm nheo mắt, giơ tay chỉ: “Tớ đã biết! Cậu sẽ ngồi xe của cậu ta!”
Theo ngón tay trỏ của Bảo Lâm, Lương Thần nhìn thấy Lăng Diệc Phong đang ngồi trên xe nói chuyện với mấy người bạn.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt trông nghiêng của anh dịu dàng tuyệt đẹp, đôi mắt đen rất sáng.
Chiếc xe đạp tăng tốc trượt từ trên dốc khá dài xuống. Lương Thần ngồi sau, bên tai chỉ thấy tiếng gió vù vù, hai tay bất giác nắm chặt sườn áo của người đằng trước.
“Không sợ mình lại kể chuyện nữa à?” giọng nói của anh như từ trên đỉnh đầu vọng xuống, Lương Thần ngẩng đầu, chỉ thấy mái tóc đen ánh và tấm lưng rộng của anh.
Cô bật cười: “Mình đang nắm áo bạn, chỉ cần mình thấy sợ, mình sẽ sử dụng bất cứ động tác mạnh nào!”
“Làm mọi chuyện sao?” người đạp xe hơi ngoái đầu lại, đôi mắt đẹp tươi cười.
“Cũng không loại trừ khả năng này”. Cảm thấy gió quá to, Lương Thần cũng bất giác nói to.
Tiếp theo là tiếng cười sảng khoái của anh thoảng qua tai.
Lúc đó, cả hai đều không ngờ tình cảm lại đến một cách tự nhiên, bắt đầu từ buổi tối quá đỗi bình thường đó.
Người ta bảo tuổi trẻ đẹp như thơ, nhưng Lương Thần cảm thấy cuộc đời cô từ khi có Lăng Diệc Phong đã trở nên giống một bức hoạ khổ dài cuộn chặt, dần dần lộ ra từng khoảng.
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, đột nhiên có một ngày, một sự kiện xuất hiện làm thay đổi tất cả.