Anh vẫn nhớ lời hứa của Cố Cẩn với mình. Vừa hay, ngày nhân viên mới tới báo danh năm đó Tiêu Lam được nghỉ, thế là anh bèn chạy tới coi huấn luyện người mới.
Chương trình huấn luyện người mới của sân bay được chia thành hai tốp: một tốp là những người được huấn luyện để làm việc tại sân bay, tốp còn lại là những người được huấn luyện để trở thành phi công.
Tiêu Lam đi coi lớp huấn luyện cho nhân viên làm việc tại sân bay trước, không thấy bóng hình mình vẫn hằng mong nhớ. Anh cũng không thất vọng, lén lén lút lút đi coi lớp huấn luyện còn lại, quả nhiên thấy Cố Cẩn bên trong.
Hai mắt Tiêu Lam lập tức bừng sáng, tim đập thình thịch, mừng rỡ tới suýt nhảy cao ba mét, chẳng hề còn chút điềm tĩnh nào của lúc thường làm việc. Anh kiên nhẫn chờ Cố Cẩn tham gia huấn luyện, hai mắt dán chặt lên người cậu, như thể ngoài cậu ra, những người xung quanh đều chỉ là nền.
Cũng may, buổi huấn luyện ngày đầu không quá dài. Sau khi giới thiệu về một vài điểm quan trọng thì cho giải tán, để nhân viên mới tự do tham quan sân bay, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu làm việc.
Cố Cẩn đang định gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Lam để hỏi xem anh làm việc ở đâu, có tiện cho mình qua tham quan không thì đột nhiên có một người chắn trước mặt cậu. Cố Cẩn ngớ người, ngẩng lên nhìn thử, là Tiêu Lam!
Sau hai năm tôi luyện, anh dường như đã đen đi một chút, trông trầm tĩnh hơn nhiều.
Không đợi Tiêu Lam kịp lên tiếng, Tiêu Lam đã ôm chầm lấy cậu, rồi bắt đầu gào khóc y hệt lúc chia tay hai năm trước: “Cố Cẩn ơi! Anh nhớ em quá đi!”
Có lẽ chỉ có trông trầm tĩnh mà thôi.
“Vâng, vâng. Anh nhỏ giọng một chút, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Cố Cẩn vỗ lưng anh, nói.
Tiêu Lam thu lại cảm xúc rồi kéo cậu đi. Anh giới thiệu cho cậu các nơi trong sân bay, cùng lúc đó, hai người cũng trò chuyện về những chuyện xảy ra trong suốt hai năm qua. Tuy bọn họ có nói chuyện qua Wechat nhưng dù thế nào thì cũng không bằng nói chuyện trực tiếp.
Nói tới đây, Tiêu Lam hơi ngừng lại, uống miếng nước.
Dung Khiết lắng nghe rất chi là thích thú, hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Hai người tỏ tình và chính thức yêu nhau từ lúc nào?”
Nghe được câu hỏi này, Tiểu Lam lộ nét ngượng ngùng hiếm thấy. Anh hắng giọng rồi bảo: “Ngay đêm ngày gặp lại, anh mời cậu ấy đi ăn. Sau đó… sau đó thì chính thức tỏ tình.”
Tiêu Lam tỏ tình thuận lợi tới khó tin, vốn anh còn lo bị từ chối. Thế nhưng Cố Cẩn đêm đó đã nở nụ cười đẹp tới lạ thường và bảo: “Em cũng thích anh.”
Vành tai Tiêu Lam đỏ lựng. Anh lắp ba lắp bắp: “Anh… Thế… thế, thế tức là ta chính thức hẹn hò rồi sao?”
“Đúng rồi.”
Dung Khiết vui vẻ nghe hết câu chuyện.
Tiêu Lam móc hộp nhẫn từ trong túi ra, khoe với Dung Khiết: “Hôm nay là kỷ niệm tròn bảy năm anh với Cố Cẩn yêu nhau. Nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đêm nay sẽ cầu hôn!”
“Chu choa!” Dung Khiết nhỏ giọng hoan hô, cổ vũ anh, “Hai anh nhất định sẽ hạnh phúc mãi mãi!”
Tiêu Lam trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi. Anh với Cố Cẩn nhất định sẽ hạnh phúc dài lâu.” Sau đó, anh nhìn đồng hồ, đứng dậy, tính hoạt động một chút cho giãn gân cốt.
Bất thình lình, một nam kiểm soát viên đẩy cửa cái rầm, hổn hà hổn hển kêu lên có phần hoảng hốt: “Cục Khí tượng báo tin, có một cơn bão lớn đang di chuyển về phía chúng ta.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng. Tiêu Lam lập tức lao ra hỏi khu nghỉ, hỏi: “Còn cách đây bao xa?”
Nam kiểm soát viên lập tức trả lời: “Hiện tại đang ở ven thành phố S, cách sân bay tầm 40 phút nữa.”
Tiêu Lam nhíu mày, suy nghĩ trong vài giây rồi lập tức nói: “Thông báo cho tất cả các đơn vị triển khai biện pháp khẩn nguy.”
“Dạ, tổ phó Tiêu.” Nhân viên nam nhận nhiệm vụ xong thì rời đi.
Dung Khiết nhìn đồng hồ, trao đổi vài câu với kiểm soát viên khác rồi bảo: “Tổ phó Tiêu, chuyến bay số hiệu 3683 của cơ trưởng Cố đã tiến vào khu vực thành phố B, có lẽ phải 20 phút nữa mới tới được thành phố M.”
“Phát thông báo bão tới tất cả các chuyến bay đang di chuyển.” Tiêu Lam nhìn cơn bão trên màn hình hiển thị, có hơi lo lắng, “Cơn bão quá lớn. Thông báo với bọn họ, có thể cân nhắc quay đầu.”
Dung Khiết nhận nhiệm vụ rồi cũng vào vị trí làm việc.
Cùng lúc đó, trong buồng lái chuyến bay 3683, Khương Vân vốn đang cố gắng tìm chủ đề để khuấy động bầu không khí nhưng Cố Cẩn chỉ trả lời nhát gừng. Anh ta cũng chẳng thèm nói nữa, vớ bừa lấy cuốn sách đọc.
“Khương Vân.” Đột nhiên Cố Cẩn gọi anh ta.
Khương Vân ngơ ngác ngước lên: “Hở?”
Cố Cẩn nói: “Phía trước có gì đấy không ổn… Có bão.”
Khương Vân suýt nữa thì nhảy dựng. Phi công bọn họ sợ nhất là khi đang bay thì gặp bão. Anh ta vội vàng ném sách qua bên rồi nhìn về phía màn hình radar. Sau khi cau mày quan sát một lúc, anh ta nói: “Đúng là có một đợt bão. Có điều vẫn còn cách chúng ta một đoạn, trước mắt không có ảnh hưởng gì.”
Ngay lúc ấy, có tín hiệu truyền tới tai nghe, Cố Cẩn lập tức kết nối. Đầu bên kia nói: “Vân Hàng 3683, đây là Kiểm soát đường dài thành phố B. Tháp chỉ huy vừa nhận được thông tin, có một đợt bão lớn đang tiến gần tới thành phố A, gió hướng 280 độ, vận tốc 28 nút, gió giật mạnh nhất ở mức 44 km/s. Dự kiến sẽ tới nơi trong vòng 30 phút nữa.”
“Đã rõ.” Cố Cẩn sau khi nhận được tin bão lớn thì lập tức nhíu chặt mày.
Khương Vân cũng nhíu mày, nhìn Cố Cẩn và hỏi: “Làm sao bây giờ? Quay đầu sao?”
Cố Cẩn nhìn màn hình hiển thị, suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Đây là chặng cuối của ngày hôm nay rồi, mức nhiên liệu có lẽ không đủ để quay đầu. Chúng ta có khả năng hạ cánh an toàn trước khi bão tới. Nếu có vấn đề gì thì sẽ lập tức xin chuyển hướng hạ cánh ở thành phố khác.”
Khương Vân gật đầu: “Được!”
Cố Cẩn đã thu lại nụ cười thường ngày, nét mặt nghiêm nghị, chăm chú quan sát những đám mây có thể trông thấy ở phía trước.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, cơn mưa lớn ào ào trút xuống, kèm theo đó là tiếng sấm xé rách bầu trời. Gần như cùng lúc, tín hiệu cảnh báo trên máy bay vang lên.
Cố Cẩn lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Tô Hâm và một nữ tiếp viên khác bước vào buồng lái, thấy hai người họ đang nói chuyện thì không lên tiếng ngắt lời.
Khương Vân lập tức kiểm tra một lượt, sau đó cau mày đáp: “Động cơ số 1 và số 2 đều xuất hiện hiện tượng nhiệt độ dầu quá thấp, áp suất dầu quá cao. Mức nhiên liệu của cả hai động cơ đều đang tụt rất nhanh, hiện tại còn chưa tới năm tấn.”
Tim Cố Cẩn giật thót, nhưng rồi cậu rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc và bình tĩnh ra lệnh: “Có thể bị rò rỉ dầu. Tôi sẽ liên lạc với Trung tâm kiểm soát không lưu. Khương Vân, anh kiểm tra xem còn vấn đề gì khác không. Tô Hâm, cô tới hai bên cánh kiểm tra tình hình động cơ.”
Tô Hâm lập tức đáp vâng rồi quay sang nói với nữ tiếp viên còn lại: “Chị đi kiểm tra. Em qua giúp mọi người ổn định hành khách.”