Tổng giám đốc nói, dù bị thu mua nhưng mọi thứ vẫn vậy, không có gì thay đổi. Tập đoàn sẽ không nhúng tay vào các công việc của công ty, công ty bọn họ xem như vẫn mang tính chất độc lập như trước.
Ra khỏi phòng họp, mọi người bàn luận rôm rả.
Ngược lại, Kha Hằng thái độ nhàn nhạt. Bản thân là con của nhà kinh doanh, cô biết, việc công ty bị thu mua thì chưa chắc đã có lợi. Danh Thần không có chuyên môn nghiệp vụ, vì vậy không nhúng tay vào việc công ty cũng dễ hiểu. Nhưng nói là không nhúng tay, chắc chắn là có điều kiện khác. Không biết điều kiện của bọn họ là gì, khả năng là thêm một vòng kìm kẹp. Tập đoàn lớn yêu cầu cao, giám đốc bọn họ đáp ứng, nhưng người chịu khổ là nhân viên bọn họ kìa. Ít nhất là phải làm việc vất vả hơn rất nhiều so với trước đây để tăng lợi nhuận đóng góp cho tập đoàn.
Nhìn bọn họ cười không thấy mặt trời, Kha Hằng nuốt một bụng lời định nói xuống, cũng không nỡ dập tắt họ.
Thôi vậy, nhân viên nhỏ bé, có bị đè đầu thì cũng phải làm việc kiếm tiền nuôi thân.
Tô Tố miệng gặm sợi cay nhồm nhoàm. "Giờ chúng ta là nhân viên tập đoàn lớn rồi đó, thật vinh dự."
"Haha, vậy là không cần ghen tị với đám phụ nữ tầng trên nữa rồi. Bọn họ tưởng có mình bọn họ là nhân viên Danh Thần cơ đấy. Bây giờ ra ngoài tôi cũng tự tin nói mình là nhân viên Danh Thần rồi nhé."
Tiết Chi Văn cười toe toét. "Còn được mặt dày nói, sếp của tôi là chủ tịch tập đoàn đấy, Doãn tổng siêu cấp đẹp trai đấy."
Kha Hằng trêu chọc cô ấy. "Còn chưa nhìn thấy mặt, biết đâu là mặt rỗ bụng bia thì sao."
"Xì, cậu thì biết gì."
Một đám người tiếp tục hả hê.
—————
Vì lí do này, tổng giám đốc Trung Lục tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, mời toàn thể nhân viên công ty đi ăn.
Sau giờ làm, mọi người kéo nhau tới hội sở cách đó không xa, vào một phòng bao ăn uống ca hát.
Kha Hằng được mời vài chén, toàn là rượu trắng. Qua một tuần rượu, mặt cô phiếm hồng, ngà ngà say.
Cô nói nhỏ với Tiết Chi Văn. "Mình vào nhà vệ sinh một lát."
Sau đó đứng dậy, cầm túi xách đi ra khỏi phòng bao.
Đứng trước bồn rửa tay, táp nước lên mặt, Kha Hằng mới thấy tỉnh táo lên đôi chút. Cô hơi dựa dựa người vào tường nghỉ một lúc, cầm điện thoại nhắn cho Tiết Chi Văn vẫn đang vui vẻ trong phòng bao.
"Mình hơi mệt, về trước nhé. Cậu và mọi người cứ chơi đi."
—————
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Doãn Tư Hàn đóng cửa phòng bao, rẽ trái vào khu nhà vệ sinh, bất ngờ bắt gặp một thân ảnh quen mắt đang dựa vào tường.
Cô gái cúi đầu bấm điện thoại, tóc rủ xuống hai bên, cô lấy tay vén tóc qua sau tai. Khuôn mặt vẫn còn đọng vài vệt nước chưa khô hết, má đỏ hồng, môi mọng.
Anh cúp điện thoại, đi đến trước mặt cô. "Say rượu?"
Kha Hằng đang mở App đặt xe, nghe thấy tiếng bước chân tiến gần về phía mình, cô ngẩng đầu lên. "Doãn tiên sinh."
Cô đứng thẳng người dậy, mỉm cười hỏi: "Anh cũng dự tiệc ở đây sao?"
Doãn Tư Hàn gật đầu. "Doãn Tư Mộ tổ chức tiệc chia tay."
"Ồ." Kha Hằng tỏ vẻ đã biết. Thực ra Tô Bạch Lan đã thông báo cho cô, cũng nói Doãn Tư Mộ có mời cô tới. Nhưng Kha Hằng bị đồng nghiệp một mực lôi kéo đi liên hoan, vậy nên đã từ chối. Bây giờ cô có hơi tiếc nuối nhìn Doãn Tư Hàn, hoá ra anh cũng đi.
Cô thành thật. "Tôi đi ăn với đồng nghiệp."
Doãn Tư Hàn cũng không hỏi cụ thể. "Tôi đưa em về."
Kha Hằng xua tay. "Không cần đâu, tôi đặt xe rồi."
"Khuya rồi, một mình em con gái về rất nguy hiểm." Cô còn đang say.
Kha Hằng mím môi suy nghĩ, cuối cùng đồng ý anh.
—————
Hai người ra khỏi hội sở, đứng trước sảnh chờ. Vệ sĩ trông thấy bọn họ, đi tới.
"Doãn tổng, ngài về luôn hay là...?"
Doãn Tư Hàn gật đầu. "Gọi tài xế đi." Anh nhắn tin cho Doãn Tư Mộ, báo sẽ không quay lại.
Vệ sĩ nghe lệnh, cầm điện thoại gọi tài xế lái xe từ hầm gửi xe lên.
Kha Hằng ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh. Trời đã cuối thu, ban đêm nhiệt độ hạ xuống. Gió thổi lành lạnh, mái tóc dài của cô bị gió thổi bay, lướt nhẹ chạm qua mu bàn tay của Doãn Tư Hàn.
Trong không khí phảng phất hương thơm thanh mát của hoa lê.
Rượu hôm nay êm mà thấm lâu, hiện tại cô hơi chuếnh choáng, phải cố đứng vững để không nghiêng ngả.
2' sau, xe Maybach của Doãn Tư Hàn đậu trước mặt hai người.
Vệ sĩ mở cửa xe, Kha Hằng từ từ chui vào trong, có chút loạng choạng, may mà hôm nay đi giày đế bằng, bằng không đã ngã sấp mặt.
Ngồi ngay ngắn trên xe, Kha Hằng thở phào. "Doãn tiên sinh, cảm ơn anh. Lần này lại làm phiền anh rồi."
Doãn Tư Hàn không cho là việc lớn. "Không có gì."
Tài xế lần này đã biết đường, anh ta vòng tay lái rẽ phải ra khỏi hội sở.
Từ hội sở về chung cư Tân Nhĩ còn cách một đoạn đường, Kha Hằng không muốn lại như lần trước, giữ im lặng cho tới khi về nhà.
Cô chủ động bắt chuyện với anh. "Doãn tiên sinh, em nghe thấy mọi người gọi anh là "Doãn tổng", anh có mở công ty hả?"
Doãn Tư Hàn gật đầu. "Ừm."
Cô mỉm cười ngọt ngào "Ồ, vậy anh làm gì?"
"Kinh doanh."
"Ồ, thật lợi hại." Lúng túng quá.
Doãn Tư Hàn lúc này cũng nhìn cô. "Còn em?"
"Em á? Em là nhân viên văn phòng bình thường thôi."
Anh lại gật gù, không nói thêm.
Đột nhiên Kha Hằng nổi hứng thú, quay sang nhìn anh. "Anh nói xem, các ông chủ lớn như anh thường có tư duy như thế nào về việc đầu tư?"
Doãn Tư Hàn nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.
"Em chỉ là tò mò một chút, không biết có phải ai nhiều tiền cũng sẽ kiểu, hết thu mua cái này lại đến thu thập cái kia?" Lại nhớ tới sếp bụng bia.
Nghe vậy anh liền hỏi: "Em làm trong ngành nào?"
"Xuất bản." Cô cười. "Chắc là anh không làm ngành này đâu nhỉ."
"Ừm. Tôi kinh doanh thứ khác." Anh đầu tư nhiều lĩnh vực, nhưng không có ngành của cô.
Kha Hằng yên tâm. "Quả nhiên, bởi vì nhìn anh không giống giám đốc của em." Lại bổ sung: "Càng không giống chủ tịch của bọn em."
Anh tò mò. "Ông ta làm sao?"
"Cậy mình nhiều tiền. Thu mua linh tinh không tính toán." Cô làu bàu.
Doãn Tư Hàn quan sát cô. Khuôn mặt trắng như trứng luộc, hai má đỏ như rạng đông, môi hồng chu chu ra bất mãn.
Lần trước đi cùng anh, cô ngoan ngoãn biết điều, ngồi im ngay ngắn. Hôm nay có lẽ do say rượu, cô gan dạ hơn, cũng nói nhiều hơn. Hoặc cũng có thể, do bọn họ đã quen biết hơn, cô thoải mái hơn.
Cô lại quay sang hỏi anh. "Một lĩnh vực không hề liên quan tới công việc của anh, anh có đầu tư không?"
"Còn tuỳ, nếu hứng thú tôi sẽ làm."
"Anh sẽ thu mua một, hay hàng loạt."
"Hàng loạt."
"Đấy, nhìn xem, đây mới là người biết đầu tư!"
Anh im lặng nghe cô giải toả sự bất mãn về tên sếp thiếu hiểu biết, khoé môi khẽ nhếch lên, cười như không cười. "Chủ tịch của bọn em trẻ không?"
"Còn trẻ." Cô nghe mọi người đồn anh ta vẫn còn độc thân. "Có bụng bia."
Doãn Tư Hàn nhếch mép. "Khả năng là công ty gia đình, cha truyền con nối." Tên sếp kia căn bản chẳng có tài cán gì.
Kha Hằng nghiêng đầu, thâm thuý nhìn anh. Anh nói rất có lý, quả là một nhà kinh doanh giỏi.
"Đúng vậy. Thế mới nói không phải ai cũng có thể làm giám đốc như anh. Năng lực mạnh rất quan trọng đó." Cô vuốt mông ngựa.
Doãn Tư Hàn dường như rất hài lòng, anh dựa người vào ghế tựa, thả lỏng, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ cười ngọt ngào, nhưng lúc say, nhìn hơi ngốc. Anh không hiểu sao mình lại duỗi bàn tay ra, chọt một ngón tay ấn vào má cô. Má hồng phúng phính như heo con.
Kha Hằng ngạc nhiên nhìn anh, anh làm gì vậy?
Xong, anh còn giơ tay véo má cô một cái rồi mới thu về. Cô càng trợn mắt.
Sắc mặt anh bình thản, ngữ điệu nghiêm trang giải thích. "Trên mặt em dính bẩn."
"Ồ."
Xe đã tới chung cư Tân Nhĩ, đỗ trước sảnh lớn.
Kha Hằng xuống xe, thấy Doãn Tư Hàn cũng bước xuống. Hai người sánh vai vào trong.
Đứng trước cửa thang máy, anh hỏi: "Cần đưa em lên không?"
Kha Hằng xua tay. "Không cần, em vẫn đi được."
Anh cũng không cản. Cô híp mắt cười. "Chừng nào anh về tới nhà thì báo em nhé."
Anh đút tay vào túi quần. "Ừm."
Cô bước trong thang máy, quay người. "Vậy, Doãn tiên sinh, chào anh."
Doãn Tư Hàn gật đầu, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại. Anh đứng quan sát bảng số, thấy nó ngừng lại ở tầng 20, mới quay người rời đi.
—————
Kha Hằng mở cửa nhà, thấy trong nhà tối om. Có lẽ hôm nay Tô Bạch Lan lại không về.
Cô rót một cốc trà mật ong, rồi đi thẳng vào phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa.
Rượu hôm nay làm cô đau đầu khủng khiếp, vì vậy cô thả một viên Bath Bomb hương anh đào vào bồn, thư giãn một hồi lâu. Sau đó lại chậm rãi thoa kem dưỡng thể.
Khi ra ngoài, mở điện thoại thấy tin nhắn nhận được từ 40' trước: [Đã về. Nghỉ ngơi sớm đi.]
Trăng sáng trên trời đêm: [Vâng, chúc anh ngủ ngon.]
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [Ngủ ngon.]
Một đêm không mộng mị, Kha Hằng ngủ tới khi tự mình tỉnh giấc.
—————
Sau lần Doãn Tư Hàn đưa Kha Hằng về hôm trước, quan hệ của hai người cũng không khá lên bao nhiêu. Kha Hằng cảm thấy, bây giờ hai người bọn họ trở thành bạn bè xã giao, đôi khi hỏi thăm nhau vài câu mà thôi.
Kha Hằng ở công ty khá bận, nhận việc không ngơi tay. Trung Lục gia nhập Danh Thần, có rất nhiều biên kịch chủ động tìm đến, muốn hợp tác với bọn họ. Phòng thu mua được một phen làm việc với năng suất cao, quên ăn quên ngủ.
Mà công việc của Doãn Tư Hàn càng bận rộn, anh thường xuyên đi công tác, một ngày mở mấy cuộc họp.
Lúc anh ở trong nước, thi thoảng cô sẽ nhắn tin cho anh, hỏi anh ăn cơm chưa. Anh tan họp sẽ trả lời cô.
Anh ra nước ngoài công tác, hai người lệch múi giờ, cô không dám làm phiền anh. Doãn Tư Hàn bận rộn việc tập đoàn, công ty nước ngoài đang xảy ra tranh chấp, anh thức đêm xử lý, căn bản không có thời gian ngủ.
Bọn họ không mặn không nhạt nhắn tin qua lại với nhau gần một tháng.
—————
Đầu tháng 12 là sinh nhật Kha Hằng.
Đêm qua cô tổ chức bữa tiệc nhỏ ăn mừng cùng Tô Bạch Lan, hai người nói chuyện đến khuya mới đi ngủ.
Sáng tỉnh dậy, điện thoại có rất nhiều tin nhắn. Là tin nhắn chúc mừng của mọi người. Cô vui vẻ trả lời từng người một.
Hôm nay là ngày thường, cô vẫn phải đi làm.
Tới công ty, Tiết Chi Văn bàn bên đưa cho cô một chiếc cupcake nhỏ: "Trăng nhỏ, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn cậu." Cô nhận lấy bánh. "Mình mời cậu ăn lẩu nhé?"
Tiết Chi Văn cười hì hì. "Lời mời thì mình nhận, nhưng hôm nay không được rồi."
Kha Hằng cười với cô ấy. "Vậy để hôm khác nhé."
"Được."
Đầu tháng mới, công việc chưa quá nhiều, Kha Hằng đúng giờ liền tan ca.
Cô không vội về nhà, tới trung tâm thương mại mua quà tự thưởng cho bản thân.
10h tối, Kha Hằng trở về chung cư, tay cầm đủ loại túi mua sắm lớn nhỏ, thả người xuống sofa nghỉ ngơi.
Cô đã tự mình ăn tối bên ngoài, bụng đang no căng, cầm điện thoại lướt Tiểu Hồng Thư cho tiêu cơm. Dạo này quá bận rộn, cô đã bỏ bê nó một thời gian.
Đột nhiên Wechat cô thông báo có một lời mời kết bạn mới. Kha Hằng nhìn thấy là Doãn Tư Mộ, cô tròn mắt kinh ngạc.
Lập tức xác nhận, đối phương nhanh chóng gửi cho cô một tin nhắn: [Fan nhỏ, chúc mừng sinh nhật em!]
Tay cầm điện thoại của cô run run, Mộ Thần vậy mà biết sinh nhật cô, còn chúc mừng nữa. Cô nhoẻn miệng cười, hồi âm: [Mộ Thần, cảm ơn anh!]
Chắc là Tô Bạch Lan nói cho anh biết rồi, hôm nay cô ấy có buổi tiệc xã giao cùng Doãn Tư Vũ.
Kha Hằng phấn khích, liền chụp lại ảnh màn hình khung chat, phát lên vòng bạn bè.
[Tôi là ánh trăng may mắn nhất (๑>◡<๑)]
Cô nhìn đi nhìn lại đoạn tin nhắn, cười khúc khích. Cô vậy mà được làm bạn bè với Mộ Thần, thật quá hạnh phúc rồi.
Điện thoại đổ chuông, là Doãn Tư Hàn gọi điện tới.
Cô nhấc máy. "Alo?"
"Hôm nay là sinh nhật em?"
"...Đúng vậy."
"Sinh nhật vui vẻ." Giọng anh trầm ấm.
Cô nhận lời chúc. "Cảm ơn anh." Lại nghe anh nói. "Tôi đang đi công tác, mấy ngày nữa sẽ về."
"Vâng?" Cô không hiểu, anh báo cáo lịch trình cho cô làm gì.
"Đợi tôi trở về, sẽ mời em ăn cơm."