Vào buổi tối một ngày, sau khi ăn cơm rửa bát xong, như mọi lần Cố Hiểu Noãn lại cầm lấy khăn lau, lau dọn trong phòng khách, trà trái trà phải, mà Đường Dĩ Mạch cũng như thường lệ ngồi trong phòng khách, đắc ý rung đùi xem tivi.
Nhưng lại có điểm không thích hợp như mọi khi, Đường Dĩ Mạch tuy rằng là ngồi ở trước TV, bất quáđôi mắt lại thủy chung theo dõi Cố Hiểu Noãn tất bật làm việc.
Lúc này, hắn đang suy nghĩ một việc: có hay không mang Cố Hiểu Noãn cùng mình đi dự sinh nhật bạn gái trước của mình_ Thạch Y Y.
Giữa trưa hôm nay Thạch Y Y cố ý đi tới công ty tìm Đường Dĩ Mạch, nói với hắn qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mình, muốn Đường Dĩ Mạch nhất định phải tới tham gia sinh nhật cô, còn nói nếu Đường Dĩ Mạch không đi thì chính là không coi cô là bạn bè.
Đường Dĩ Mạch cảm thấy buồn cười, sau khi mình cùng Thạch Y Y chia tay khi nào thì nói hai người là bằng hữu? Bất quá lại không thể nói ra như vậy, thật ra ở trong lòng Đường Dĩ Mạch đúng là vẫn còn Thạch Y Y, không bỏ xuống được. Chia tay lâu như vậy, ngẫu nhiên hắn vẫn là nhớ tới Thạch Y Y, nhớ tới thời gian bọn họ ở với nhau. Nhưng Đường Dĩ Mạch tự nhiên cũng rõ ràng, Thạch Y Y trong lòng căn bản là không có hắn, hơn nữa lần này, cô sở dĩ muốn hắn đi tham dự party sinh nhật, đơn giản là muốn tại trước mặt hắn khoe ra bạn trai mới của mình, cái gì mà là chủ tịch tập đoàn, căn bản hắn ta từng là bạn bè cũ của Đường Dĩ Mạch đi: Khang Dụ.
Lúc trước nếu không phải Đường Dĩ Mạch trong lúc vô tình phát hiện chiếc BCS đã dùng qua ở trong nhà của Thạch Y Y, phỏng chừng hắn đến bây giờ vẫn còn bị Thạch Y Y đùa giỡn cũng không hay biết gì, sau đó hắn mới biết được, nguyên lai chủ nhân của chiếc BCS này, chính là vị Đại thiếu gia nổi danh lừng lẫy Khang Dụ này.
Đường Dĩ Mạch mỗi lần nghĩ đến chuyện này liền tức giận không thôi, tuy nói hắn không muốn cùng nữ nhân kiểu như Thạch Y Y này chấp nhặt, nhưng mà trong lòng không thể nuốt trôi cục tức này được. Cho nên sau khi hắn gặp Thạch Y Y xong, liền tính toán, lần này hắn nhất định phải mang một nữ nhân theo, để chèn ép Thạch Y Y kiêu ngạo kia một chút, nhưng là hắn trái lo phải nghĩ đều không biết dẫn ai đi.
Ngay tại lúc ăn cơm, Đường Dĩ Mạch liền chú ý đến Cố Hiểu Noãn, liền cảm thấy, cô sẽ là người thích hợp nhất.
Đường Dĩ Mạch vẫn nhìn Cố Hiểu Noãn một bên bận rộn, liền bất chợt mệnh lệnh đến: "Hiểu Noãn, cô đến đây một chút."
"A. . . Có chuyện gì sao? Đại thúc."
"Tôi qua mấy ngày nữa có một bữa tiệc quan trọng cần phải đi, đến lúc đó cô cùng đi với tôi."
"A! nhưng cháu là người giúp việc của chú, chứ không phải làm bảo vệ cho chú, vì sao muốn cháu cùng đi a? cháu không đi!"
"Ngày đó cô là ký những điều luật gì, mặt trên viết rất rõ ràng, chỉ cần không vi phạm luân lý đạo đức, hết thảy những yêu cầu của tôi, cô đều phải vâng theo vô điều kiện, chẳng lẽ cô muốn vi phạm nó?"
"Này. . ."Cố Hiểu Noãn cười gượng hai tiếng: "Cháu nào dám vi phạm a, khả là cháu không phải bạn gái của chú đi, cùng chú tham dự bữa tiệc này, vạn nhất bị bạn bè của chú hiểu lầm thì làm sao bây giờ nha? Cháu cũng vì danh dự của chú nên mới suy nghĩ vậy a!"
"Ngày đó trả cô năm lần tiền lương."
"A! Năm lần? tính ra một ngày một nghìn?"
"Còn cho cô một bộ quần áo, cô có đi hay không?"
Tuy nói Cố Hiểu Noãn biết rằng mình không thể chỉ vì ba đấu gạo mà khom lưng, cúi người được, nhưng ba đấu gạo này hiện tại lại xảy ra trước mắt cô, mà đây lại không phải là ba đấu gạo, mà là một nghìn đồng tiền cùng một bộ quần áo đẹp a, Cố Hiểu Noãn suy nghĩ, tiền thưởng này là có thể đổi thêm ba đấu gạo, lại thêm ba đấu gạo nữa, lại thêm ba đấu gạo…..
Cái này gọi: thức thời là trang tuấn kiệt đi, Cố Hiểu Noãn vội vàng gật đầu: "Cháu đi, cháu đi, nhưng khi nào thì đi a?"
"Thứ Sáu tuần này, quần áo tôi sẽ cho người đưa qua."
--- ----
Sáng sớm ngày thứ sáu, trợ lý Đường Dĩ Mạch liền đem lễ phục đưa đến đây.
"Tiểu thư nhìn xem, quần áo này là do đường tổng bảo tôi đưa qua, cô thử xem xem một chút có hợp hay không."
"Tốt lắm, cảm ơn anh ."
Cố Hiểu Noãn nhận lấy, vừa mở ra xem, bên trong có một bộ lễ phục màu xanh lam, cùng với một đôi giày cao gót và một bộ đồ trang, thời điểm Cố Hiểu Noãn nhìn thấy bộ lễ phục kia, gương mặt liền sáng ngời, này không phải là bộ đồ trước đó không lâu mình còn nhìn thấy trên tạp chí sao? Chính mình lúc ấy thấy bộ đồ này chẳng phải chảy nước miếng nửa ngày sao, không ngờ hiện tại nó lại xuất hiện ngay trước mắt mình như vậy, ánh mắt của đại thúc quả nhiên là rấttốt đi.
Cố Hiểu Noãn đổi bộ lễ phục cùng trang điểm thêm một chút, nhìn gương mặt của mình trước gương, bất giác trong lòng cảm thấy đắc ý không nhỏ, suy nghĩ, này thật đúng là người đẹp vì lụa a, chính mình lúc này so với minh tinh trên tivi không kém là bao nhiêu đi.
Cố Hiểu Noãn thu thập mọi thứ rồi từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa Tiểu Dư nhìn thấy Cố Hiểu Noãn đứng trước mặt, trong lòng không tránh khỏi một phen kinh ngạc, tâm tưởng tiểu nha đầu lúc này không còn bộ dáng của tiểu nữ sinh nữa mà lền biến thành một đại mỹ nữ a, bất giác cảm thán ánh mắt của ông chủ mình quả nhiên là cao nha.
Tiểu Dư thấy Cố Hiểu Noãn chuẩn bị mọi thứ đều đã xong, đối với Cố Hiểu Noãn nói: "Cố tiểu thư, Đường tổng đang ở trong xe chờ, chúng ta liền đi xuống đi."
Cố Hiểu Noãn gật gật đầu, theo Tiểu Dư đi xuống lầu.
Giờ phút này Đường Dĩ Mạch đang ở bên trong xe cúi đầu chơi di động, đã đợi rất lâu, trên mặt hắn mang theo một chút không kiên nhẫn, Khi nghe được thanh âm cửa xe bị mở ra, hắn hơi hơi nhấc đầu, chỉ thấy Cố Hiểu Noãn một thân âu phục màu xanh lam đứng ở ngoài cửa xe.
Thời điểm Đường Dĩ Mạch nhìn thấy Cố Hiểu Noãn trong lòng liền căng thẳng, không ngờ rằng người trước mặt này là tiểu nữ sinh Cố Hiểu Noãn kia, đều nói nam nhân là động vật ăn thịt, nên khi Cố Hiểu Noãn xuất hiện tại trước mặt Đường Dĩ Mạch, lại làm cho hắn nghĩ đến thân thể mê người của Cố Hiểu Noãn trong phòng tắm buổi tối ngày hôm đó, bất giác tâm tình có điểm bất thường.
Vì ổn tâm trạng bình tĩnh, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, dùng thanh âm lạnh nhạt nói với Cố Hiểu Noãn: "Lên xe đi."
Cố Hiểu Noãn đối với phản ứng này của Đường Dĩ Mạch liền cảm thấy mất mát, bản thân cho rằng đại thúc sẽ bị mình ngày hôm nay làm cho kinh diễm một phen, thậm chí sẽ khích lệ chính mình vài câu, thế nhưng hắn lại mặt không chút thay đổi nói một câu "Lên xe đi", cái này gọi là gì a?
Cố Hiểu Noãn ngồi ở bên cạnh Đường Dĩ Mạch càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, tại lúc xe đã đi được một nửa chặng đường, cô rốt cục không chịu nổi:
"Đại thúc!"
"Ân?"Luôn luôn ở một bên chơi di động, Đường Dĩ Mạch liền buông di động trong tay ra, ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cái gì. . . Chẳng lẽ chú không có cảm thấy cháu hôm nay rất đẹp sao? Vừa rồi Tiểu Dư đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, chú như thế nào một chút phản ứng đều liền không có?"
"Nga?"Đường Dĩ Mạch tựa đầu nhìn người lái xe trước mặt_ Tiểu Dư nói: "Cậu bị cô ấy làm kinh diễm?"
Tiểu Dư xấu hổ cười ha ha không ngừng: "Xem bộ dạng vốn đã xinh đẹp của tiểu thư, bây giờ lại một thân trang phục như thế này càng đẹp hơn, kinh diễm là không thể tránh được ."
Cố Hiểu Noãn nghe thấy Tiểu Dư nói như vậy, nội tâm đều vui mừng lên, ai lại không muốn nghe người khác nói chính mình xinh đẹp a? Đó chính là phản ứng bình thường của hầu hết nữ nhân mà thôi.
Cố Hiểu Noãn vuốt cằm nhỏ của chính mình, đối với Đường Dĩ Mạch nói: "Nghe được không? Người khác đều cảm thấy cháu đẹp, chẳng lẽ chú liền không cảm thấy sao?"
Đường Dĩ Mạch đem ánh mắt chuyển qua, đem Cố Hiểu Noãn từ đến chân đánh giá một lần: "Theo tôi thấy. . . Thời điểm cô mặc bộ quần áo này vào, thấy thế nào đều không kinh diễm bằng thời điểm cô không mặc quần áo."
"Chú. . . ! Chú vô sỉ! Cái thối lưu manh!"
"Tôi như thế nào vô sỉ? Tôi như thế nào thối lưu manh a?"
"Chú chính là vô sỉ! chính là thối lưu manh!"
...
Ngồi ở phía trước Tiểu Dư nghe hai người đối thoại phía sau, cảm thấy không khí ái muội đang tràn ngập bên trong xe, chính hắn làm một bóng đèn cũng thật sự là làm không được!
----
Nửa giờ sau, xe đứng ở trước cửa của quán rượu nổi danh năm sao: Nguyệt Ngũ.
Cố Hiểu Noãn đứng ở cửa quán trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, chính mình là một học sinh nghèo, trước kia chưa từng xuất hiện trong trường hợp này, hiện tại tay chân đều không biết để như thế nào, cô không biết làm thế nào cho phải.
Đường Dĩ Mạch nhìn ra Cố Hiểu Noãn không được tự nhiên, hướng cô vươn tay: "Đây."
Cố Hiểu Noãn ngoan ngoãn để cho hắn kéo tay.
Đường Dĩ Mạch vỗ vỗ bàn tay của Cố Hiểu: "cô cứ đi theo tôi là được, người khác tới tiếp đón cô thì cứ thế mà mỉm cười gật đầu, đừng nói lung tung, còn tôi sẽ giúp cô ứng phó ."
"Ừ. . . Tốt."
"Hôm nay không sai a."
"A? Cái gì không sai?" Nhất thời vì khẩn trương vượt quá sức chịu đựng, Cố Hiểu Noãn không có rõ ràng đến câu nói này của Đường Dĩ Mạch là có ý tứ gì.
"Quần áo rất vừa người a, trang điểm cũng vừa đúng."
Cố Hiểu Noãn không ngờ rằng Đường Dĩ Mạch đột nhiên nói một câu như vậy, cao hứng không thôi: "Đại thúc, chú rốt cục khen cháu một câu, ha ha, kỳ thật là ánh mắt của chú rất tốt đi, mua quần áo như vậy rất thích hợp."
"Tôi cho rằng. . . như vậy thì mới xứng với tôi."
"..."
----
Tiến vào hội trường bữa tiệc, Đường Dĩ Mạch liền dẫn Cố Hiểu Noãn đi chào hỏi những người chung quanh, Cố Hiểu Noãn một bên mỉm cười, một bên còn không quên gắt gao túm lấy tay áo Đường Dĩ Mạch, rất sợ chính mình không cẩn thận một cái liền đi đâu cũng không biết.
Ngay tại thời điểm Cố Hiểu Noãn sắp cười đến cứng đờ mặt, thì một mĩ nhân kéo theo một nam nhân với diện mạo nhã nhặn hướng bọ họ đi tới.
Còn chưa đến gần, chợt nghe gặp thanh âm nữ nhân đó: "Ai u, Đường tổng chúng ta đã đến đây, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi a, này tiểu nữ sinh bên người là ai a?"
Cố Hiểu Noãn vốn đã khẩn trương, hiện tại vừa nghe đến người đối diện nhắc tới cô như vậy, liền càng thêm không được tự nhiên, không tự giác đem thân mình hướng tới phía sau Đường Dĩ Mạch né tránh.
Nữ nhân đó nhìn thấy hành động này của Cố Hiểu Noãn, liền cảm thấy buồn cười: "Tôi cũng sẽ không ăn cô, cô trốn cái cái gì nha? Đường tổng giới thiệu cho em một chút a."
Đường Dĩ Mạch đem Cố Hiểu Noãn kéo đến trước mặt mình, hướng nữ nhân đối diện nói: "Đây là bạn gái anh Cố Hiểu Noãn, cô ấy vẫn là học sinh, chưa bao giờ gặp người khác trong tình trạng này, em có thể đem cô ấy làm sợ hãi." Nói xong, Đường Dĩ Mạch một tay ôm lấy thắt lưng Cố Hiểu Noãn, thuận thế đem cô gia nhập vào trong lòng hắn, sủng nịch vỗ vỗ nhỏ đầu của cô: "Bảo bối nhi, lão yêu tinh này không làm em sợ đi."
Cố Hiểu Noãn bị hành động đột nhiên này của Đường Dĩ Mạch làm cho hoảng sợ, tâm tưởng, này kiếm tiền cũng không dễ dàng a, chẳng những muốn bán đứng người lao động, còn muốn bán đứng thân thể. Nhưng là nội tâm của cô lại đối với câu nói "Lão yêu tinh" kia của Đường Dĩ Mạch liền cảm thấy buồn cười, hẳn là không có một nữ nhân nào nguyện ý nghe người khác nói chính mình là lão yêu tinh đi, không biết nữ nhân trước mặt này nghe được Đường Dĩ Mạch nói như vậy, nội tâm sẽ nghĩ như thế nào a.
Thạch Y Y cố nén ở nội tâm đầy lửa giận, trên mặt lộ ra một chút trêu đùa: "Dĩ Mạch a, không ngờ rằng sau khi cùng em thân mật liền khẩu vị cũng thay đổi a, hiện tại lại thích chơi nữ sinh thanh thuần như vậy?"
Thạch Y Y đi lên phía trước, dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm Cố Hiểu Noãn, dùng ánh mắt ở trên mặt Cố Hiểu Noãn đánh giá một vòng: "Em gái nhìn qua nhưng thật ra là rất thanh tú, bất quá, chị cũng không ngờ rằng là, nam nhân chị từ bỏ thế nhưng còn có người muốn, ha ha."
Cố Hiểu Noãn bị Thạch Y Y vuốt cằm, bị bắt nhìn nữ nhân trước mắt này, cô cũng đem người trước mắt này cao thấp đánh giá một vòng, nghĩ rằng: nguyên lai lại chính là bạn gái cũ của đại thúc a, môi đỏ rực quyến rũ gợi cảm, bầu ngực ở trước ngực quả thực là rất hút hồn, Cố Hiểu Noãn lại vụng trộm dùng khóe mắt liếc ngực nhỏ bằng phẳng của chính mình, cảm thấy quả nhiên chính mình cùng nữ nhân trước mắt này không phải một dạng người.
Cố Hiểu Noãn xấu hổ cười cười, muốn cho người này thấy chính mình kỳ thật căn bản không phải là bạn gái của đại thúc: "Này, hiểu lầm rồi, kỳ thật đường tổng với tôi. . ."
Lời còn chưa nói xong, Cố Hiểu Noãn liền cảm giác trên lưng một trận tê tê đau đớn, Đường Dĩ Mạch đang ở phía sau lưng cô bẹo nhẹ, Cố Hiểu Noãn biết, mình không thể phản bác lời nói của đại thúc, bằng không phỏng chừng chính mình sau khi trở về sẽ chết rất thảm, ha ha cười nói: " Dì à, Dĩ Mạch nhà chúng tôi thường xuyên nhắc tới dì a, thường xuyên nói dáng người dì xinh đẹp như thế nào, hôm nay gặp được dì, thật sự là không ngờ dì lại đẹp như thế, ha ha ha ha. . ."
"Cái gì? ! Cô vừa kêu tôi là cái gì? !"
"A là dì nha. . ."
"Tiểu nha đầu, cô là muốn chết ư! Thật không có lễ phép!"
Cố Hiểu Noãn bị Thạch Y Y làm cho hoảng sợ, nhưng lại nghĩ không ra lời nói của chính mình sai ở đâu, chẳng lẽ chính mình gọi một nữ nhân hơn ba mươi tuổi là "Dì " là không đúng sao?
"Y Y, đừng náo loạn!" Đứng ở phía sau nam nhân nhã nhặn mang kính mắt rốt cục cũng lên tiếng .
"Nhưng là. . . cô ta. . . !"
Nam nhân nhìn Thạch Y Y một cái, trong ánh mắt mang theo ý tứ không cho phản bác. Thạch Y Y lúc này mới im miệng, cô khiêu khích nhìn Đường Dĩ Mạch, mới không tình nguyện quay lại nhìn nam nhân bên người.
Nam nhân nhã nhặn không có nhìn Thạch Y Y, chỉ đi lên phía trước khách khí hướng Đường Dĩ Mạch vươn tay: "Lâu rồi không gặp a, Dĩ Mạch, gần đây tốt chứ?"
Ánh mắt Đường Dĩ Mạch cực kỳ khinh thường nhìn người trước mặt: "Trừ sự kiện hai người cho tôi đội mũ xanh ra, tôi hết thảy tất cả đều tốt."