Hung Nô vô loạn, Ẩn vực yên ổn, thiên hạ thái bình.
Hôm nay Thanh Khê đi tuần tra trong thành, đồng ý trước giờ cơm chiều sẽ trở về với ta.
Ngày ngày nhàn nhã, vui vẻ như thần tiên.
.
"Công chúa! Mật tín của Hoàng Thượng!" Ngư Nhi dẫn một nữ tử xa lạ đến trước mặt ta.
"Chuyện gì?" Ta đang dựa vào ghế bỗng giật bắn lên, làm ra vẻ rất kinh hoảng.
"Công chúa, Hoàng Thượng đã hạ lệnh muốn Hắc Lung vương giao lại binh quyền." Thái độ của nữ tử lạ mặt rất khinh miệt, "Hoàng Thượng muốn ngài khuyên Hắc Lung vương."
"À?" Ta nhức đầu, "Nhưng hắn cũng không nghe lời ta lắm đâu!"
"Hừ, thiên hạ ai không biết, Hắc Lung vương vì muốn nụ cười của Ngữ Nhược công chúa, dùng vạn kim tìm kiếm thiên hạ chí bảo ngọc bội thanh trạch, hắc trù đàn hương!"
Ta hơi ngượng ngùng, nở nụ cười, hai chuyện này Thanh Khê làm có chút khoa trương, ta chỉ cảm thấy ‘ngọc bội thanh trạch’ có thể tôn lên khí chất, tướng mạo của chàng, mà nghe nói ‘hắc trù đàn hương’ đuổi muỗi rất tốt, cho nên ta nói với chàng nếu có hai thứ này thì thật tốt. Kết quả chàng phát động quân lực, đi tìm khắp võ lâm, khiến cho cả thiên hạ đều biết.
Tuy rằng cảm động, nhưng cũng cảm thấy chàng có chút ngốc nghếch.
Khoa trương, thật sự là quá khoa trương. Xem đi bây giờ truyền ra ngoài, mọi người đều cho ta là hồng nhan họa thủy.
"Ngài rốt cuộc có nghe ta nói hay không?" Nữ tử lạ mặt giận dữ gầm lên.
"A! Ngại quá, thất thần!" Ta ngượng ngùng cười, nói, "Ta thử xem!"
"Công chúa!" Nàng kia bỗng nhiên nghiêm nghị nói, "Làm công chúa, phải phân ưu cho Hoàng Thượng! Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền, để Hắc Lung vương làm một Vương gia nhàn nhã, thế chẳng phải rất tốt sao?"
.
Lững thững đi vào hậu đường đại sảnh nghị sự.
Đang định từ sau bình phong đi ra, lại nghe thấy một giọng nam: "Vương gia, lần này Hoàng Thượng giết thân tín của ngài trong triều, ý đồ đã rõ ràng!"
Lại nghe một người khác nói: "Hoàng Thượng muốn thu hồi binh quyền, lại cho mười vạn đại binh mai phục bên ngoài Ẩn vực! Vương gia, Hoàng Thượng không chỉ muốn có binh quyền, còn muốn mạng của ngài!"
Một giọng nói già nua buồn bã nói: "Vương gia, ngài còn nhớ rõ biến trong Hoàng đô năm đó chứ? Trong di chiếu Tiên hoàng vốn muốn lập ngài làm tân hoàng! Là Lung Khánh Thiên nói di chiếu là giả, cướp đi ngôi vị hoàng đế trong tay ngài!"
Chợt nghe giọng nói ôn hòa của Hắc Lung vương: "Kim tướng quân, chuyện ngày xưa, đừng nhắc lại nữa!"
"Vương gia, thỉnh ngài đăng cơ!"
"Vương gia, thiên hạ này vốn là của ngài!"
. . . .
Ta hoảng sợ, kinh hãi lùi lại một bước.
Trong đầu hỗn loạn.
"Làm càn!" Là giọng nói của Hắc Lung vương, "Phép tắc quân thần sao có thể phế! Binh quyền này, Hoàng Thượng muốn ta giao cho Tam hoàng tử. Nhưng căn bản Tam hoàng tử không hiểu lãnh binh đánh giặc. Binh quyền, không thể giao. Nếu không Hung Nô xâm nhập."
Chàng nói đúng, Tam Hoàng huynh am hiểu nhất là trầm mê tửu sắc. Ta nhìn hắn cũng không thuận mắt.
Nhưng Thanh Khê, chàng thật sự không muốn làm hoàng đế sao?
.
"Ta muốn." Hắc Lung vương nhìn ta, ánh mắt sáng ngời mà thẳng thắn.
"Nhưng ta sẽ không tranh giành. Bởi vì hắn là thúc phụ của ta, mà nàng, là thê tử của ta. Chỉ cần hắn không bức ta, ta nguyện cả đời làm Hắc Lung vương. Mà nàng, là vương phi của ta."
Ta nhẹ giọng nở nụ cười, chui vào trong lòng hắn.
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không hỏi đến chuyện giữa chàng và phụ hoàng nữa. Ta chỉ là vương phi của chàng, thê tử của chàng."
Nhưng ta không giúp phụ hoàng, hắn nhất định sẽ rất buồn bực.
Ai bảo hắn không đưa một công chúa nghe lời đến cơ?