"Không ra ngoài ăn với bạn à?" Cô dọn thức ăn lên bàn, tiện miệng hỏi thăm.
"Cô thích tôi ra ngoài lắm sao? Hỏi mãi thế?" Hắn không ngại ngần gì mà hỏi lại ngay.
Tưởng Nguyệt không trả lời, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn xới cơm.
"Đừng có đi nói khắp nơi cô là mẹ của tôi nữa. Lục Trí tôi không có mẹ, cô hiểu chưa?"
"Vậy sau này tôi sẽ dùng từ dì kế vậy."
...Rầm...
Hắn tức tối đập bàn, trừng mắt nhìn cô. Tưởng Nguyệt không nói gì cả, vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.
Lục Trí tính cách nóng nảy, bốc đồng đây mới chính là thiếu niên cô quen. Hắn chưa từng ở thế bị động, cô cũng không mong hắn sẽ ở thế bị động.
Mãi một lúc lâu sau đó Lục Trí mới nói thêm:"Muốn làm dì kế của tôi đến thế à, vậy lúc đó đừng có bò lên giường của ông đây chứ."
"Ăn cơm đi, thức ăn nguội rồi."
Cả hai cúi đầu ăn cơm, Lục Trí biết cô không quên, chưa từng quên chuyện cũ. Hắn ghét cái thái độ dửng dưng của cô vô cùng, tại sao cô lại có thể xem như không có gì mà nói với người khác cô là vợ của cha hắn. Bởi vậy, hắn mới không nhịn được mà nhắc nhở cô một chút.
Suốt cả bữa cơm cũng không ai nói với ai câu nào nữa, ăn xong thì ai về phòng nấy. Lục Trí ấn chốt cửa phòng, sau đó nghĩ nghĩ lại cố tính không chốt cửa nữa. Hắn cũng không biết mình bị sao nữa, cái người đó trở về làm cho tâm trạng hắn lên xuống thất thường vô cùng.
Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy...
Nhưng cuối cùng cũng là do Lục Trí lo xa, sau bữa cơm đó Tưởng Nguyệt không thường xuyên ở nhà. Cô nói cô đã nhận chức ở cơ quan nên thường xuyên phải đi làm rồi tăng ca, cơm nước cũng mạnh ai nấy xử. Thoáng chốc cuộc sống của Lục Trí lại trở về vẻ cô độc như lúc trước, mặc dù cô vẫn sống chung nhà với hắn nhưng ngay cả cơ hội chạm mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Cánh cửa phòng hắn, cho dù có khoá hay không có khóa cũng không có ai muốn xâm phạm tới.
Thời gian thấm thoát đã một tháng trôi qua, cuối tuần hắn nằm ở sofa trong nhà chán chường xem tivi.
...Cạch...
Cánh cửa nhà chính mở ra, Tưởng Nguyệt mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Trông cô có vẻ mệt mỏi, vừa đi vừa lau lau mồ hôi dưới cằm.
Lục Trí nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt hắn vẫn hờ hững như mọi khi.
"Hôm nay cậu không đi làm à?"
"Lười nên ở nhà một hôm."
"Làm chủ sướng thế à, người làm công ăn lương đúng là khổ!!!"
Nói rồi Tưởng Nguyệt đẩy cửa phòng đi vào, sau đó Lục Trí nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm trong phòng. Hắn nằm một lúc, tay cầm remote chuyển kênh liên tục. Đôi mắt hắn đăm chiêu nhìn xa xăm, sớm đã bỏ qua tin tức đang phát trên truyền hình rồi.
"Ôi đói quá, cậu ăn gì chưa đấy?" Tưởng Nguyệt vừa tắm xong, ôm máy sấy tóc chạy lại ghế sofa ngồi xuống.
Lục Trí phải co chân lại để chừa cho cô một chỗ nhỏ để ngồi, sau đó hắn không nằm nữa mà trực tiếp ngồi thẳng dậy.
"Gọi mì cay ăn đi a Trí.". Ngôn Tình Nữ Phụ
"Chỗ đó nghỉ bán lâu rồi." Hắn đáp.
"Vậy bún chả ở đầu ngõ thì sao?"
"Để tôi đi mua."
Nói rồi Lục Trí xách áo khoác da đi ra ngoài mua thức ăn, còn Tưởng Nguyệt ở nhà sấy khô tóc. Đợi hắn mang thức ăn về thì cả hai cùng nhau ăn, cô cực kì thích những lúc như thế này, cứ yên lặng ở bên nhau không phải rất tốt hay sao?
Đừng hỏi bất cứ điều gì về đối phương, cũng đừng hỏi tương lai và ngày mai như thế nào.
Tình yêu của Tưởng Nguyệt không cần cầu kỳ, chỉ cần được sống bên người mình thích đã đủ lắm rồi.
Có thể cùng Lục Trí xem một kênh truyền hình, ngồi cũng một cái sofa đó là điều cô luôn ngày đêm mong muốn.
Giống như hiện tại, cô đã thỏa mãn được sự mong cầu của mình rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Người ta hay nói con người rất tham lam, cái gì càng không có được càng muốn chiếm lấy nó sau khi đã có được rồi lại mong muốn nhiều hơn ban đầu, điều đó quả thật không sai.
Hắn mãi xem tin tức trên tivi cũng không biết mặt của Tưởng Nguyệt đã kề sát bên mặt hắn từ lúc nào. Cho tới khi hơi thở ấm nóng phả vào gò má, Lục Trí mới giật mình nhìn sang bên cạnh.
"Cô... Cô muốn gì?"
Sau đó câu hỏi vô tri của hắn, đôi môi của Tưởng Nguyệt đã không ngần ngại ngậm lấy môi hắn. Cảm xúc mềm mại, ngọt ngào bao bọc lấy tâm trí của hắn. Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, trực tiếp ngồi lên đùi Lục Trí mà dây dưa môi lưỡi.
Hắn phản đối!
Bàn tay siết chặt cái eo nhỏ xíu của cô dùng sức đẩy ra.
Tưởng Nguyệt nhìn hắn bằng cặp mắt mơ màng, hai tay chỉ nới lỏng khoảng cách chứ không buông ra.
"Tưởng Nguyệt cô có biết cô đang làm gì không?" Hắn cố giữ cho mình ngữ điệu lành lùng nhất có thể, nhưng tâm của hắn đang loạn làm sao có thể qua mắt được cô?
"A Trí không muốn hửm?"
Nói xong cô lại dán môi mình lên môi hắn, cái lưỡi ấm nóng không ngừng trêu chọc tuyến phòng ngự cuối cùng của Lục Trí. Tưởng Nguyệt luôn có cách biến hắn thành bị động, dây dưa một lúc...
Tưởng Nguyệt rời khỏi môi hắn nhìn thái độ phân vân của Lục Trí khẽ mỉm cười, Tưởng Nguyệt vuốt ve chiếc cằm nam tính của hắn, dùng giọng ngọt câu hồn hỏi: "Vui vẻ là được, từ lúc nào phải suy nghĩ nhiều vậy chứ?"
"Xuống đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng." Hắn không tùy hứng được, hắn biết rõ mình không tùy hứng được.
Nếu hắn tùy hứng thì cô cũng sẽ tùy hứng, sẽ không có bất cứ kết quả tốt đẹp nào.
Nhưng Tưởng Nguyệt là người có khả năng nắm bắt tất cả, không phải hắn nói đuổi cô xuống là cô sẽ xuống. Cô không những không nghe lời hắn, còn tiếp tục nụ hôn với những động tác câu dẫn hơn.
Lục Trí bị cô kéo, bị cô sờ soạng đến nổi không nhịn được nữa, lý trí, đạo đức gì đó cứ như vậy mà vứt sang một bên không thương tiếc. Hắn đè cô xuống sofa, biến thế bị động thành chủ động mà hôn cô.
... Ding Dong...
Chuông cửa vang lên, một lần rồi hai lần đến mức hắn cảm thấy phiền. Cô đẩy hắn ra, hắn liền hiểu ý gác lại cái hôn đầy quyến luyến đi ra ngoài mở cửa.
"Anh Trí, uống bia không?" Tiêu Đào giơ giơ bịch xốp trong tay lên cười nói với hắn.
Xong rồi tự ý chen chân vào mà không cần đợi hắn cho phép. Tiêu Đào nhìn thấy Tưởng Nguyệt ngồi trên sofa, sắc mặt lập tức thay đổi, chân mày hơi nhíu lại nhìn cô.
"Dì à, dì sống cùng với Lục Trí hả?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Tưởng Nguyệt tỉnh bơ trả lời.
"Quan hệ mẹ kế và con chồng nhạy cảm, dì không nên sống cùng anh Trí đâu. Kẻo người ta dị nghị chết."