Khi An Ca bước vào, cậu nhìn thấy có mấy tên gia súc đang gào khóc, nhịn không được trợn trắng mắt.
Quách Kính là người đầu tiên nhìn thấy An Ca, cậu để cái micro xuống chạy tới tính cho An Ca một cái ôm.
"Ơ kìa, Tiểu Ca Ca cậu rốt cuộc đã tới rồi, đã lâu không gặp người ta nhớ cậu muốn chết."
An Ca không khỏi rùng mình, ở khi Quách Kính sắp ôm được mình, cậu né qua bên cạnh một bước.
Quách Kính ôm hụt, suýt nữa ngã ngửa, tư thế ấy cực kỳ xấu hổ.
Phòng riêng ồ lên một trận cười vang, cả An Ca cũng nhịn không được hì hì nở nụ cười.
Quách Kính sờ mũi, buồn bực bảo: "Ôm một cái có làm sao đâu, lâu như vậy không gặp, cậu thật là nhẫn tâm."
Hoàng Chính Vanh cười đáp: "Người ta là người có gia đình, cậu thử ôm một cái đi, bộ không sợ tổng giám đốc Cố nhà người ta tìm tới cửa à."
Quách Kính: "..." Rồi rồi, không đùa được không đùa được, rồi bày ra cái mặt sợ lắm.
Lại là một trận cười vang.
An Ca nhìn cảnh này ánh mắt tràn ra ý cười, tình bạn của những người đàn ông chính là thế đấy, cho dù đã lâu không gặp, nhưng chỉ cần vài câu vô nghĩa, cảm giác xa lạ đã hoàn toàn biến mất.
Ngay khi bầu không khí trong phòng hài hòa náo nhiệt, cửa phòng lại mở ra.
Một người đàn ông tuấn lãng bước vào, cười nói: "Xem ra là tôi tới trễ."
La Chính quơ tay cười bảo: "Không trễ không trễ, An Ca cũng vừa tới thôi."
An Ca nhìn người trước mắt, biểu cảm có một giây cứng đơ lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt, cười chạy tới chào hỏi: "Chào anh Tử Quân, đã lâu không gặp."
Quách Kính biết gút mắt giữa An Ca và Lục Tử Quân, cậu nhìn về phía Hoàng Chính Vanh: "Ai mời vị này tới vậy?"
Hoàng Chính Vanh trả lời: "Không biết."
Nghe được lời An Ca, Quách Kính vội bước tới cười nói: "Đúng đó, đàn anh Lục là người bận bịu, đã lâu không gặp, lần này anh còn tới trễ, phải bị phạt đấy."
Lục Tử Quân cười khẽ, "Gần đây hơi bận, ngại quá, lát nữa tôi sẽ tự phạt ba ly với mọi người." Ngoài miệng là nói xin lỗi mọi người, nhưng ánh mắt Lục Tử Quân lại nhìn chằm chằm An Ca.
La Chính bên cạnh thấy vậy buồn bực, bèn lên tiếng nói: "Anh Lục là tôi mời tới, nhưng tôi chưa nói cho anh ấy biết thời gian cụ thể, nên cũng không tính là trễ mà."
Vừa nói vừa cười, rồi tiếp tục: "Nếu muốn phạt thì phạt tôi đi, tôi uống giúp anh Lục."
Dứt lời, không khí trong phòng lập tức lặng lại, mọi người nhìn nhau, chuyện này có thể nói như vậy sao?
Lục Tử Quân nhíu mày, sau đó ôn hoà cười: "Không cần, trễ là trễ, hơn nữa chỉ có mấy ly rượu thôi."
Giọng nói mặc dù rất ôn hoà nhưng La Chính lại nghe ra bất mãn đối với mình bên trong, không khỏi càng giận.
Nhưng không dám nói gì nữa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Quách Kính vội vã bổ cứu: "Không sai, chỉ ba ly rượu thôi, có gì to tát đâu chứ, tửu lượng của đàn anh Lục nhà chúng ta không phải loại vừa đâu."
Điểm này Quách Kính cũng không nói bậy, tửu lượng của Lục Tử Quân quả thật có thể xưng là hải lượng, năm đó ở bữa tiệc tốt nghiệp, người của Hội học sinh từng bị yêu cầu hà khắc của hội trưởng là Lục Tử Quân ngược đãi qua như là thương lượng với nhau vậy, một ly lại một ly thay nhau kính Lục Tử Quân, lúc thì là cảm ơn hội trưởng bồi dưỡng, lúc thì là cảm ơn những tháng ngày ở hội học sinh, nói chung là lấy đủ mọi lý do lung ta lung tung tới mời rượu.
Mà Lục Tử Quân ai tới cũng không từ chối, khúc sau người của Hội học sinh đã ngã, Lục Tử Quân vẫn còn tỉnh táo, thậm chí an bài việc nghỉ ngơi cho bọn ma men đó.
Từ đây về sau, tin tức Lục Tử Quân ngàn ly không say lan truyền ra ngoài.
An Ca ngồi trong phòng, có chút khó chịu, nhưng đã lâu không gặp, muốn rời đi ngay bọn họ sẽ không đồng ý, hơn nữa làm vậy cũng có vẻ tận lực né tránh ai đó.
Đột nhiên một cái micro bị nhét vào tay An Ca.
"Tới tới tới, kế tiếp là liveshow của tiểu hoàng tử tình ca của chúng ta —— An Ca."
Bên dưới vang lên những tiếng huýt gió, An Ca bị đẩy lên hát một bài.
Lúc hát, An Ca cảm nhận được một tầm mắt nóng rực tập trung trên người mình, là ai đương nhiên không cần nói cũng biết.
Hát xong An Ca lấy cớ về trước.
Lục Tử Quân nhìn bóng lưng người nọ rời đi, ánh mắt lóe lên mấy phần phức tạp, bưng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, rượu hôm nay, ừm, hơi đắng.
Bên này An Ca đã về tới nhà.
Nhận được điện thoại của Quách Kính.
"Không sao chứ, ngại quá, tôi thật sự không biết thằng La Chính gọi Lục Tử Quân tới." Giọng nói áy náy của Quách Kính vọng ra từ trong di động.
"Không sao, lại nói tôi và anh ta sớm không còn quan hệ gì nữa rồi."
Cúp máy xong, An Ca trầm mặc.
...
Chuyện giữa An Ca và Lục Tử Quân, có thể nói là cực kỳ cẩu huyết, như một bộ phim cẩu huyết nhiều tập chiếu lúc tám giờ rưỡi vậy.
Lục Tử Quân và An Ca từ nhỏ là hàng xóm, Lục Tử Quân thích cậu em trắng trẻo ngoan ngoãn nhà hàng xóm này, săn sóc An Ca vô cùng.
Mà An Ca cũng thích dính lấy người anh xinh đẹp lại ôn nhu đó.
Hai người vẫn luôn thân mật với nhau tới lớn, An Ca cho rằng bọn họ là anh em thân mật, Lục Tử Quân là một người anh tốt.
Nhưng An Ca không biết là, người anh tốt Lục Tử Quân cậu cho rằng đã sớm thích cậu, chẳng qua người nào đó trì độn mặc kệ Lục Tử Quân công khai ám chỉ thế nào cũng không có get được hàm nghĩa ấy.
Thế là khi Lục Tử Quân biết An Ca điền nguyện vọng vào cùng trường với mình, rốt cuộc không kiềm được, lấy lý do chúc mừng An Ca thi đậu đại học, hẹn người ta ra ngoài.
Hai người, quán thịt nướng.
Nhìn đôi môi ăn đến bóng nhoáng của An Ca, Lục Tử Quân không khỏi nở nụ cười cưng chiều, rút miếng khăn giấy ra tính giúp cậu bé mình yêu thương nhiều năm lau sạch.
An Ca quơ tay cầm khăn giấy, cắn một xâu thịt miệng mơ hồ bảo: "Cảm ơn anh Tử Quân, anh thật săn sóc."
Lục Tử Quân nghe vậy bất đắc dĩ bật cười, thật là không hiểu phong tình. Nhưng cũng đúng, vốn là đầu gỗ mà, anh công khai ám chỉ nhiều lần như vậy vẫn không hề thông suốt.
Xem ra không thể trông chờ em ấy tự hiểu rõ rồi, Lục Tử Quân nghĩ tới mục đích tối nay, ánh mắt không khỏi tối lại.
Chờ đến khi An Ca ăn no, cậu cầm ly bia thoải mái thở dài.
Lục Tử Quân cảm thấy đã tới lúc, "Tiểu Ca, anh, anh có chuyện này muốn nói với em." Trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
An Ca uống một ngụm bia lạnh, oa thật là thoải mái, cũng không ngẩng đầu lên bảo: "Anh Tử Quân nói đi ạ."
Lục Tử Quân hít một hơi thật sâu: "Anh thích em."
An Ca: "Ừm, em cũng rất thích anh Tử Quân." Tiếp tục cúi đầu uống bia, bia này hiệu gì vậy, ngon quá.
Lục Tử Quân vừa nhìn chỉ biết An Cả không hiểu, bèn tiếp tục: "Không phải kiểu thích đó, là thích của người yêu, anh thích em, muốn ở bên em."
Lần này An Ca đã có phản ứng, cậu nhịn không được bật người ngẩng lên nhìn Lục Tử Quân, muốn nhìn xem anh ấy có nói đùa không, nhưng nhìn vào đôi mắt đó, anh mắt nghiêm túc lại thâm tình, hình như không phải đùa.
An Ca luống cuống, "Em, em là nam."
Lục Tử Quân rất nghiêm túc nói: "Anh biết, nhưng anh thích em, mặc kệ giới tính, chỉ là thích em thôi."
An Ca không thể nào ngờ được, người anh hàng xóm mãi đến nay vẫn luôn chăm sóc mình lại thích mình, đại khái đây là em coi anh là anh em, anh lại thích em trong truyền thuyết đi.
Rất cẩu huyết, An Ca tỏ vẻ cậu không chấp nhận được, cậu không kỳ thị, nếu một ngày nào đó cậu thích một người, mặc kệ là nam hay nữ cậu nghĩ cậu đều có thể nhận, nhưng cậu thật sự không có cảm giác tim đập thình thịch đó với Lục Tử Quân.
Dĩ nhiên, An Ca luôn cảm thấy cậu sẽ thích một cô nàng ôn nhu đáng yêu.
Đối với chuyện tình cảm, thái độ An Ca rất nghiêm túc, cậu tĩnh táo rạch ròi nói: "Anh Tử Quân, em không có cảm giác đó với anh, em vẫn xem anh là người bạn tốt nhất, và là người anh em ỷ lại nhất, xin lỗi."
Lục Tử Quân cười khổ, "Vậy có thể đừng vì chuyện này mà làm lơ anh không, tiếp tục xem anh là người anh nhà hàng xóm như trước đây nhé, anh hứa anh sẽ không quấy rầy em."
An Ca nghe vậy lộ ra vẻ áy náy, trên thực tế cậu không làm được, từ giây phút Lục Tử Quân nói ra lời này, giữa bọn họ hình như đã vắt ngang thứ gì đó, nếu lại tiếp tục ở chung với nhau An Ca sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Lục Tử Quân hiểu An Ca, nhìn vẻ mặt này của cậu, nụ cười của anh đắng chát, không được à? Cũng đúng, tính An Ca vốn là vậy. Xem ra là anh quá xung động, hẳn là chờ chắc chắn hơn tí nữa rồi hãy nói ra.
Nhưng đối mặt với người mình yêu, mỗi giây mỗi phút đều muốn giữ chặt lấy người ấy, không thể kiềm được trái tim rung động vì người ấy.
An Ca lại nói xin lỗi, rồi đứng dậy rời đi, nhưng do động tác quá mạnh, cái ghế phát ra tiếng vang khi bị đẩy ra, hấp dẫn tầm mắt của mọi người xung quanh.
Lục Tử Quân nhìn bóng lưng đi xa của thiếu niên, thu hồi bàn tay treo giữa không trung và lời giữ lại không kịp nói ra.
Đôi mắt được thiếu niên ca ngợi là rực rỡ như ánh sao cũng ảm đạm lại.
Khi An Ca hồi ức chuyện xưa, một cuộc điện thoại gọi tới kéo cậu về hiện thực.
Cúi đầu nhìn điện thoại, hai chữ ông xã to đùng hiện lên trên màn hình.
"Alô."
"Bảo Bảo, ngày kia anh sẽ về, em có muốn mua gì không."
Chất giọng trầm nặng gợi cảm trước sau như một của tổng giám đốc Cố trấn an cảm xúc khó hiểu vừa nãy của An Ca.
Tuy rằng tổng giám đốc Cố ở đầu kia nhìn không thấy, An Ca vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn, cậu nhịn không được làm nũng: "Có."
"Ừm, gì thế?" Cố Thanh Viễn xa ở nước M một tay cầm điện thoại tán gẫu với bảo bối của mình, một tay ký tên lên văn kiện, lòng thì nghĩ đại bảo bối nhà mình thích cái gì.
"Em muốn ông xã nhà em, anh dẫn anh ấy về cho em là được."
Bàn tay ký tên của tổng giám đốc Cố khựng lại, trong lòng như bị cái gì đó nhồi đầy, có một cảm giác khó nói thành lời. Đáp án này không nằm trong dự đoán của anh, nhưng lại đáng chết rất được lòng anh.
Anh nhịn không được nở nụ cười.
An Ca ở đầu kia nghe được chất giọng gợi cảm của tổng giám đốc Cố, thính tai không kiềm được đỏ lên, rất là ngượng ngùng.
Cậu vội nói một câu: "Thế nhé, nhớ dẫn anh ấy về cho em đấy." Rồi cúp điện thoại.
An Ca che ngực mình, nguy rồi, đập nhanh quá, a a a, tại anh ấy cả, cười quyến rũ như vậy làm chi, cậu vốn đã rất mê giọng của anh ấy rồi.
Nghĩ xong An Ca nhịn không được cười, nhào lên giường lộn mèo.
Cố Thanh Viễn nhìn cuộc điện thoại bị cúp, nó không ảnh hưởng tới cảm xúc của anh tí nào, khóe miệng anh không kiềm được kéo lên, ừm, người nào đó xấu hổ rồi.
...