Tràn sàn chính, Tư Minh Trầm đã mang theo Ôn Trĩ rời di, phó tổng cầm microphone khai thông tiếng ồn và tiếng nói chuyện ngày càng lớn.
Trong hành lang, là hai tiếng bước chân không giống nhau.
Ôn Trĩ bị Tư Minh Trầm nắm tay, vụng trộm cong khoé môi. Nhiều năm như vậy, hình như Tư Minh Trầm lại cao hơn một chút, dáng người cũng thẳng tắp vững chãi hơn nhiều.
Y lặng lẽ cong môi, ngày càng hài lòng với chồng mình.
Đẩy ra cửa phòng nghỉ, Tư Minh Trầm lập tức cúi đầu xem xét Ôn Trĩ.
"Đầu của em là thế nào?"
Ôn Trĩ nâng ánh mắt sáng ngời, chớp chớp: "Không sao, bị tai nạn xe."
Sau khi khẩn trương qua đi, Tư Minh Trầm phát hiện y còn đang nắm tay Ôn Trĩ, khẽ buông ra: "Tai nạn xe nghiêm trọng như thế, những chỗ khác có bị thương không?"
Ôn Trĩ dùng ngón tay chỉ đầu: "Những chỗ khác không sao, nhưng hình như bị mất trí nhớ."
Nghe được câu này, Tư Minh Trầm bán tính bán nghi, ánh mắt nghiêm túc nhiễm lên cảm xúc phức tạp, nhàn nhạt nhìn Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ phối hợp mỉm cười, bước về trước một bước, ngón tay tự nhiên nắm cà vạt Tư Minh Trầm, bọc ngón tay cái mà xoay tròn.
* * *
Nửa giờ sau, Tư Minh Trầm phái người mang toàn bộ bệnh án của Ôn Trĩ đến.
Trước cửa sổ sáng tổ, Tư Minh Trầm nghiêm túc xem bệnh án, mà Ôn Trĩ thì ngoan ngoãn nâng má nhìn Tư Minh Trầm.
Lần đầu bị Ôn Trĩ chú ý như thế, Tư Minh Trầm có hơi không quen.
Dư quang nhàn nhạt quan sát nhất cử nhất động của Ôn Trĩ, lực chủ ý lại đặt trên bệnh án.
Trên bệnh án xuất viện có một đoạn ngắn khiến y phải đọc đi đọc lại ba lần.
"Đầu người bệnh va đập mạnh, dẫn đến hệ thống ký ức hỗn loạn, biểu hiện cụ thể là ký ức và sự kiện liên quan bị rối loạn do hạnh nhân hạch và hồi hải mã làm chủ tình cả chi phối. Trước mắt đã biết ký ức bệnh nhân tạm thời ui về năm mười bảy tuổi, có nhận biết rõ ràng với những quan hệ xã hội lúc ấy. Nhưng còn chưa có biểu hiện rối loạn tình cảm, cần tiếp tục quan sát."
Tư Minh Trầm vẫn khó có thể tin được, đôi mắt màu nâu mang theo cân nhắc, nhìn Ôn Trĩ: "Ngoại trừ chuyện cao trung, cái khác đều không nhớ sao?"
Ôn Trĩ lắc đầu: "Chuyện trước cao trung đều nhớ."
Tư Minh Trầm quẳng bệnh án xuống, dựa vào ghế, ánh mắt phức tạp: "Vạy sao em biết quan hệ của chúng ta?"
Ôn Trĩ: "Tôi xảy ra chuyện, bệnh viện liên hệ với cha tôi, cha tôi nói cho tôi biết, chúng ta kết hôn."
Tư Minh Trầm nhẹ gật đầu, không nói tiếp.
Nếu như trước đây không lâu, Ôn Trĩ quyết tuyệt ly hôn là ông trời đả kích y, vậy đối phương đột nhiên mất trí nhớ, chỉ sợ là ông trời đùa giỡn với y.
Mặc dù chuyện ly hôn Ôn Trĩ không nhớ rõ, nhưng thời điểm cao trung chính là lúc Ôn Trĩ điên cuồng thích Tang Kỳ. Ngay cả đêm trừ tịch Ôn Trĩ vụng trộm leo tường vào đưa sủi cảo cho y, cũng chỉ vì y là biểu đệ của Tang Kỳ mà thương hại y.
Mà y mặc kệ bệnh bao tử, ăn hết toàn bộ sủi cảo, sau khi Ôn Trĩ rời đi không lâu đã khóc trong ký túc xá rất lâu.
Nhìn vẻ mặt Tư Minh Trầm biến đổi rất nhỏ, Ôn Trĩ mẫn cảm phát giác được một chút không đúng.
Mặc dù Tư Minh Trầm cao lãnh, cảm xúc chưa biểu lộ ra ngoài, nhưng mỗi lần Tư Minh Trầm không vui, Ôn Trĩ đều có thể lập tức phát hiện ra.
Cậu thu hồi tay nâng cằm, lặng lẳng nhìn Tư Minh Trầm, đợi Tư Minh Trầm cầm lên bệnh án mới đứng dậy đến bên cạnh Tư Minh Trầm.
"Em không sao, sẽ không không nhớ ra anh."
Ôn Trĩ vươn tay đặt lên vai Tư Minh Trầm, dựa đầu phía trên: "Đừng buồn, hôm nay em vốn định hưng sư vấn tội anh, nhưng em quyết định tha thứ cho anh."
Đôi mắt Tư Minh Trầm chấn động, hô hấp nóng rực bên tai nhẹ nhàng cọ sát bên má y.
"Tại sao lại muốn hưng sư vấn tội tôi."
"Em xảy ra tai nạn xe cộ, anh phải là người liên hệ khẩn cấp đầu tiên mới đúng, nhưng cảnh sát lại liên hệ với cha em. Mà em tới công ty tìm anh, bảo an không cho em vào. Nhưng anh cũng không nên trách bảo an, dù sao do em mặc thành như này, người có thể nhận ra cũng không nhiều. Nhưng em cảm thấy, có phải hẳn là anh nên thiết lập một cái vân tay cho em, thuận tiện để em tới công ty tìm anh."
Tư Minh Trầm há miệng, lời giải thích ngăn ở yết hầu. Kết hôn bốn năm, ngoại trừ lần đưa thỏa thuận ly hôn, Ôn Trĩ chưa từng bước nửa bước vào Tư Thịnh. Người liên hệ khẩn cấp, lúc kết hôn Tư Minh Trầm đã từng đề cập tới, nhưng lúc đó Ôn Trĩ mỗi ngày đều không vui nên chuyện này cũng chậm trễ.
"Là tôi không tốt, tôi sẽ để thư kí thiết lập."
Tâm tình Ôn Trĩ tốt lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn chằm chằm chân Tư Minh Trầm, thuận thế ngồi lên.
Gương mặt hiện lên hai đám hồng nhạt, tai Ôn Trĩ nóng bỏng, không dám nhìn thẳng vào Tư Minh Trầm.
Mặc dù kết hôn bốn năm cũng xem như vợ chồng già, nhưng trước mắt, trong nhận biết của câu, cũng xem như vừa mới tân hôn.
Đối vởi cử chỉ thân mật của Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm phản ứng cũng mất tự nhiên, nhất thời không biết đặt hai tay chỗ nào.
Y đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lời từ chối đã đến bên miệng lại không nói nên lời.
Ôn Trĩ ngồi trên đùi y ánh mắt ôn nhu, lúc này đôi mắt ngậm ý cười nhìn y.
Y thừa nhận, y thích Ôn Trĩ như thế này.
Phần cảm xúc ấm áp và tin cậy, là hi vọng đã xa vời trong bốn năm.
Không muốn truy cứu nguyên do, cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn, y thà rằng hiện tại là giấc mơ.
Nhưng mơ cho cùng cũng sẽ tỉnh, giống như ngày đó tại văn phòng, bóng lưng Ôn Trĩ kiên định mà rời đi.
Y không hiểu, nếu như ký ức Ôn Trĩ trở về năm mười bảy tuổi, vì sao lại nhiệt tình với y như vậy, khác hoàn toàn so với trước khi mất trí nhớ?
Không phải cậu thầm mến Tang Kỳ sao?
Hay là sau khi Ôn Trĩ mất trí nhớ Ôn Kỳ Sơn đã nói gì đó với Ôn Trĩ, nên Ôn Trĩ với biểu hiện như vậy?
Tâm Tư Minh Trầm rất loạn, đôi mắt buông thõng che đi tâm sự.
Mặc dù chỉ mới gặp Tư Minh Trầm được một tiếng, nhưng cậu có thể phát hiện ra hình thức ở chung của hai người không như keo như sơn như cậu tưởng tượng, hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau.
Tư Minh Trầm đối với cậu rất lạnh nhạt.
Nhớ lại những gì Ôn Kỳ Sơn nói, hai người là hôn nhân thương mại, tình cảm cũng không tệ lắm, cậu càng cảm thấy kì lạ.
Lẽ nào Tư Minh Trầm lại là kiểu chậm tiêu?
Nghĩ tới đây Ôn Trĩ càng ngại ngùng.
Quả nhiên là thân thể 27 tuổi tâm 17 tuổi.
Phản ứng của bản năng khiến cậu nhớ tới chuyện thân mật.
Cậu từng xem rất nhiều thể loại tiểu thuyết, soái ca ngoài lạnh trong nngs giống Tư Minh Trầm thì phải điên cuồng thả thính, kích phát xúc động nguyên thuỷ nhất trongy, thì mới bộc lộ suy nghĩ và dục vọng chân thực.
Ôn Trĩ nhẹ nhàng thở ra.
Con đường tương lai, gánh nặng đường xa.
Nhưng mà không sao, cậu đã kết hôn với Tư Minh Trầm, có thời gian rất dài.
Không chừng cọ xát lại ngày càng ăn ý cũng nên.
"Chồng ơi, chúng ta về nhà sao?"
Ôn Trĩ kéo Tư Minh Trầm về hiện thực.
Tư Minh Trầm do dự cũng buồn rầu.
Đến cùng thì có nên nói cho Ôn Trĩ biết chuyện hai người đã ký thỏa thuận ly hôn không.
Nhung đối mắt với đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Ôn Trĩ, tình cảm tạm thời chiến thắng lý trí.
"Ừ."
Trước khi đi, trợ lý Văn đã giao điện thoại cho Tư Minh Trầm. Ôn Trĩ nhìn chiếc điện thoại hỏng kia, cậu là minh tinh, người đại diện không tìm thấy cậu chắc sẽ rất sốt ruột.
Nhét sim vào điện thoại, Ôn Trĩ tìm kiếm hình chim cánh cụt, ngoài miệng lẩm bẩm, nông trường đồ ăn của cậu.
Tư Minh Trầm: "Bây giờ mọi người đã không dùng chim cánh cụt, dùng wechat."
Ôn Trĩ ồ một tiếng: "Cảm ơn chồng."
Ôn Trĩ đột nhiên phát hiện, cậu gọi Tư Minh Trầm là chồng ngày càng thuận miệng.
Căn nhà cưới của bọn họ, tạm thời ngừng giao dịch trên thị trường. Trong thời gian Ôn Trĩ mất trí nhớ còn cần tạm ở đây.
"Người đại diện của em gọi là chị Tình sao?"
Vừa đăng nhập wechat, Ôn Trĩ liền nhận được liên hoàn cuộc gọi đoạt mệnh của chị TÌnh, ghi chép là thời gian mấy ngày gần đây.
"Chồng ơi, bây giờ em trong ngành giải trí thuộc và tuyến mấy? Tuyến một có lẽ hơi quá, có lẽ tuyến hai không có vấn đề chứ?"
Mặc dù người tài xế kia không biết Ôn Trĩ, nhưng Ôn Trĩ vẫn tự an ủi mình, chắc chắn là tài xế kia không theo dõi minh tinh.
Tư Minh Trầm trầm tư một lát: "Tuyến ba bốn."
Ôn Trĩ nhíu mày: "Không đúng." Cậu nhìn Tư Minh Trầm, yếu ớt hỏi y: "Có phải em không chịu tiếp nhận quy tắc ngầm, đắc tội vị đại lão nào đó, cố ý chèn ép tài nguyên của em không?"
Lời nói này, Tư Minh Trầm không biết giải thích thế nào.
Mặc dù Ôn Trĩ trong ngành giải trí, cũng chưa từng để lộ quan hệ với y, nhưng y luôn dùng mạch người ngầm âm thầm để ý tới Ôn Trĩ. Ngành giải trí là cái thùng nhuộm, để Ôn Trĩ một mình làm sao y yên tâm.
"Hẳn là không có, bọn họ không dám động tới em."
Ôn Trĩ đột nhiên nhướng mày, dùng ngón tay chọc vai y: "Anh thật giống bá đạo tổng tài."
Đối với sự trêu chọc của Ôn Trĩ, tâm tình nặng nề của Tư Minh Trầm hơi khá hơn một chút, tiếp tục nghiêm túc lái xe.
Trở lại căn nhà siêu cấp xa hoa của bọn họ, hình như Tư Thị của Ôn Trĩ rất tốt, nhảy nhót khắp nơi giống như con bươm bướm.
Khi cậu trông thấy tầng hai có nguyên một gian đặt dương cầm thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Dưới ánh trăng, phím đàn trắng như bạch hạc mềm mại lưu chuyển, là ước mơ từ thuở nhỏ của cậu.
Cậu nhớ dương cầm này có tên là 《month》, sản xuất tại Đan Mạch, về sau bị một người Pháp thu thập, cho tới bây giờ chưa có tin tức.
Mẹ cậu từng sinh ra trong gia đình âm nhạc, bà yêu thích biểu diễn và yêu thích dương cầm từ khi còn nhỏ.. Ôn Trĩ đã học đàn với mẹ từ khi còn nhỏ và đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế trước khi học cao trung.
Lúc trước cậu đi pháp đã rất yêu thích bộ cầm này, nhưng tiếc là lúc đó nó không được bán, mà là được mượn từ nhà sưu tập.
Ôn Trĩ không kịp chờ mà ngồi xuống, ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ vuốt ve phím đàn, phím đàn bắn lên ôn nhu đẹp đẽ như cô gái, mỗi lần biểu diễn đều làm cậu tỏa sáng.
Tư Minh Trầm thật sự rất yêu cậu nha.
Nếu không thì sao lại hao tâm tổn trí giúp cậu mua bộ dương cầm này chứ.
Lúc này, trước cửa vang lên tiếng bước chân.
Tư Minh Trầm bình tĩnh nhìn Ôn Trĩ: "Đây là quà sinh nhật năm 24 tuổi của em."
Y vốn cho rằng Ôn Trĩ rất thích món quà nhà, nhưng hôm Ôn Trĩ rời đi lại không hề mang theo.
Lúc này, Ôn Trĩ đứng dậy chạy chậm về phía Tư Minh Trầm, chủ động nắm tay y, nhướng mày: "Bản thiếu gia rất thích bộ dương cầm này. Mặc dù chắc chắn là lúc nhận được em cũng đã nói câu này, nhưng em vẫn muốn nói thêm lần nữa."
Tay Ôn Trĩ rất mềm, nhỏ hơn tay Tư Minh Trầm nhiều.
Tư Minh Trầm nhìn hai người nắm tay, nhàn nhạt nâng mắt: "Thích là tốt."
Bởi vì bệnh án xuất viện của Ôn Trĩ cường điệu, nhất định phải ngủ sớm dậy sớm, cho nên vì tuân theo lời dặn của bác sĩ, Tư Minh Trầm nhắc nhở Ôn Trĩ nhanh đi ngủ.
Tư Minh Trầm còn chưa xử lý xong công việc, Ôn Trĩ chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn y đến thư phòng.
Nằm trên chiếc giường lớn, chỗ ngủ lạ lẫm nhưng chỉ mấy giây cậu đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lúc mơ màng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Trong mộng cậu chợt nhớ tới.
Bí đao Tư Minh Trầm tặng cho cậu không có.
Nửa đêm, Tư Minh Trầm xử lý công việc xong, lặng lẽ đi vào đắp chăn cho Ôn Trĩ, sau đó đến hầm rượu mở hai bình rượu đỏ.
Ôn Trĩ đột nhiên dính người như thế khiến y trăm mối khó giải. Lúc cao trung, trước khi y tỏ tình với Ôn Trĩ, mặc dù Ôn Trĩ thích theo đuôi y, nhưng cũng không ngay thẳng như vậy.
Y dự định ngày mai hẹn gặp bác sĩ chính của Ôn Trĩ, hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Nhiệt độ hầm rượu có hơi thấp, Tư Minh Trầm đắp chăn lông, bình tĩnh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ngày kia y sẽ bay đến Bắc Mỹ.
Để Ôn Trĩ lại đây dưỡng thương là lựa chọn tốt nhất lúc này. Có lẽ qua một hai tháng, Ôn Trĩ có thể chậm rãi khôi phục kí ức, đến lúc đó sẽ không ai phải xấu hổ.
Nếu không để y mỗi ngày đối mắt với một Ôn Trĩ như thế này, quá tàn nhẫn với y.
Hôm sau Tư Minh Trầm sắp xếp người làm bữa sáng xong thì đến bệnh viện.
Trong văn phòng, bác sĩ giải thích kĩ càng tình huống và biểu hiện của Ôn Trĩ cho Tư Minh Trầm xong, y chỉ nhắc tới một chuyện: "Liên quan đến tình huống rối loạn kí ức, biểu hiện cụ thể ngoại trừ không nhớ rõ một vài chuyện, có khả năng dời cảm xúc của y sang một người khác? Tôi đã kiểm tra, hạch hạnh nhân và hồi hài mã vốn chịu trách nhiệm về trí nhớ cảm xúc.
Bác sĩ cau mày:" Ý ngài là, bản thân cậu ấy rất ghét một người, bởi vì rối loạn ký ức mà cho rằng mình ghét là một người khác? "
Tư Minh Trầm:" Đúng vậy. "
Bác sĩ suy tư:" Có xác xuất này, nhưng không lớn. Nếu như là tình cảm mãnh liệt, xác xuất nhớ nhầm người là không lớn. "
Tư Minh Trầm truy hỏi:" Vậy có khả năng quên mất người mình thích không? "
Bác sĩ gật đầu:" Cái này thì có, rất phổ biến. "
Tư Minh Trầm gật đầu:" Cảm ơn. "
* * *
Trên đường cái ô tô lao vun vút, hai tay Tư Minh Trầm đặt trên tay lái, cứ nghĩ mãi về lời giải đáp của bác sĩ.
Có lẽ, y cần tìm bác sĩ càng giỏi hơn xem giúp Ôn Trĩ, cũng có thể giúp cậu mau chóng khôi phục ký ức.
Điện thoại vang lên, người gọi là bạn tốt của Tư Minh Trầm, Trần Dục.
" Minh Trầm, ngày mai cậu đi Châu Âu rồi, đến tụ họp chút đi. "
" Đến ngay. "
Trong hộp đêm cao cấp, sau khi nghe Tư Minh Trầm thuật lại, Trần Dục bối rối ngậm một điếu thuốc trên miệng.
" Nói cách khác, Ôn Trĩ rất có thể nhận nhầm người, chuyển dời tình cảm với Tang Kỳ lên người cậu? "
Tư Minh Trầm:" Bác sĩ nói khả năng này không lớn. Nhưng còn có một khả năng, cậu ấy quên mất người mình thích là Tang Kỳ. "
Chuyện giữa y và Ôn Trĩ, người bạn tốt này đều biết, nhiều năm này Ôn Trĩ lãnh đạm với Tư Minh Trầm, mọi người cũng nhìn trong mắt.
Trần Dục khuyên y:" Nhưng tôi cảm thấy, mất trí nhớ là nhất thời, nếu như cậu tiếp tục đối tốt với cậu ấy, lỡ này nào đó cậu ấy khôi phục kí ức, lại quăng cậu sang một bên, đến lúc đó cậu khóc cũng không có chỗ để khóc. "
Tư Minh Trầm không phản bác, chỉ đột một điếu thuộc kẹp ở ngón tay.
Trần Dục nói:" Hai người đều đã ký thỏa thuận ly hôn rồi, vẫn là bỏ đi. Nếu cậu lại thích cậu ta, người ta lại không thích cậu đều là tự mình đa tình. Đàn ông đẹp trai trên đời còn nhiều, cớ sao cậu cứ phải treo cổ trên gốc cây Ôn Trĩ đây? "
Những người bạn khác đều biết Tư Minh Trầm định ly hôn, cũng phụ họa.
" Thỏa thuận ly hôn cũng kí rồi, xem như bỏ đi. "
" Cậu ta khôi phục ký ức, trở mặt không quen thì sao giờ? "
Tư Minh Trầm một ly rượu đỏ chót vào miệng:" Ừ, tôi biết. "
Mọi người nói đúng, bây giờ Ôn Trĩ đang trong trạng thái mất trí nhớ, nếu y lợi dụng điểm này ở bên Ôn Trĩ, đợi cậu khôi phục ký ức rồi có lẽ sẽ chán ghét y.
Y không muốn Ôn Trĩ chán ghét mình.
Y thừa nhận, sau khi nghe lời bác sĩ nói, y đã có tâm tư khác. Mặc kệ phần tình yêu này Ôn Trĩ nhầm người, hay là đã quên Tang Kỳ, y đều muốn một lần nữa ở bên Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ tựa như độc dược ngọt lành, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng dụ dỗ y.
Nhưng lý trí đã thắng.
Y làm như thế là không đúng.
Cho nên hành trình ngày mai y sẽ đi.
Đêm nay, có lẽ nên nói lời tạm biệt với Ôn Trĩ.
-
Đã là mười giờ tối, Ôn Trĩ xem weibo chờ Tư Minh Trầm về.
Qua một ngày tìm đọc tư liệu, Ôn Trĩ gần như đã nắm rõ tình trạng cơ bản của bạn thân.
Cậu, tiểu minh tinh tuyến ba, fan weibo 500 vạn, có một nửa là fan zombie (fan giả).
Người đại diện của cậu rất lợi hại, nhưng dẫn cậu nhiều năm rồi vẫn không đỏ nổi.
Gần đây cậu không có việc gì làm, cách đây không lâu còn không biết phát điên cái gì, nói cần nghỉ ngơi một tháng.
Ôn Trĩ nhìn thời gian, đang nghĩ sao giờ Tư Minh Trầm vẫn chưa về, có nên gọi điện thoại hỏi thăm không.
Lúc này, trong đình viện vang lên tiếng ô tô.
Ôn Trĩ vội vàng phủ thêm áo choàng tắm, chạy chầm chậm từ tầng bốn xuống dưới.
Trong phòng khách, trợ lý Văn cũng có mặt, có vẻ là chiếu cố Tư Minh Trầm say rượu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Trĩ, đôi mắt Tư Minh Trầm vụt sáng lại lập tức bị che đậy bởi tĩnh mịch.
" Cậu ra ngoài chờ tôi. "
Trợ lý Văn gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Ôn Trĩ thấy y không say, bước nhanh về phía trước:" Anh uống rượu sao? "
Tư Minh Trầm:" Ừ. "
Không biết vì sao, Ôn Trĩ luôn cảm thấy Tư Minh Trầm có lời muốn nói.
" Em dìu anh lên. "Ôn Trĩ kéo cánh tay, lại phát hiện không nhúc nhích.
Cậu kì quái mà nhìn Tư Minh Trầm, còn chưa hỏi ra lời, Tư Minh Trầm lại nói:" Ôn Trĩ, tôi muốn ra nước ngoài, có lẽ là nửa năm. "
" Nửa năm? "Ôn Trĩ chớp mi, gấp gáp nắm chặt tay áo Tư Minh Trầm," Sao lại đi lâu vậy. "
Câu nói này càng nhiều là ấm ức và không nỡ.
Tư Minh Trầm chân thành nói:" Bên phía Bắc Mỹ cần tôi ủng hộ, cũng là một phần quan trọng của Tư Thịnh toàn cầu hóa.. "
Ôn Trĩ nâng mặt:" Vậy bao lâu anh mới trở về một chuyến? "
Tư Minh Trầm:" Không có ý định, bên kia bề bộn nhiều việc, tạm thời sẽ không về. "
Ôn Trĩ tức giận, hất tay Tư Minh Trầm, ngồi xuống ghế sô pha.
" Anh đi lâu như thế, là không cần em sao? Hay là nói, anh hoàn toàn không quan tâm em có ở bên cạnh anh hay không? "
Hôm nay Ôn Trĩ còn chờ mong cậu và Tư Minh Trầm sẽ cùng trải qua buổi tối đầu tiên chân chính, nhưng đợi trái đợi phải, lòng tràn đầy vui vẻ lại chờ được tin tức này.
Ánh mắt cậu ảm đạm không ánh sáng, tấm lưng mỏng manh bị ánh đèn chiếu soi, lộ ra vẻ thất vọng.
Tư Minh Trầm nhìn cậu, nói một câu xin lỗi.
Mặc dù biết sau khi Ôn Trĩ khôi phục ký ức, hẳn là sẽ không trách y rời đi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ sa sút tinh thần của Ôn Trĩ, y không thể nào xem nhẹ, tim như bị đao cắt.
Tư Minh Trầm kiên nhẫn giải thích:" Hành lý của tôi đã thu dọn các đây không lâu mang tới công ty, chuyện này không phải chỉ vừa định ra. "
Ôn Trĩ sụt sịt cái mũi:" Vậy em nhớ anh thì làm sao bây giờ? Em có thể đi cùng anh không? "
Tư Minh Trầm không trả lời thẳng, cố gắng đè nén cảm giác nghẹn ngào, quay lưng:" Tôi đã sắp xếp bác sĩ trị liệu cho em, chờ em khôi phục kí ức, nếu như em còn cần tôi, tôi sẽ lập tức trở về. "
Lúc này Ôn Trĩ ngửa mặt lên, đã tràn đầy nước mắt:" Hừ, anh thật phiền phức, mặc dù em không nhớ rõ bốn năm này, nhưg hẳn là anh rất tốt với em. Cùng lắm thì em nhận thông cáo Bắc Mĩ, đi chung với anh. "
Tư Minh Trầm cố kìm nén chua xót:" Thân thể em không tốt, cần ở trong nước tĩnh dưỡng, không nên xuất ngoại. "
Nói xong câu đó, y sợ hối hận, nhanh chóng quay người rời đi.
Ôn Trĩ nhìn bóng lưng y, ngồi trên sô pha, khóc thành tiếng, khổ sở giống như thất tình.
Cậu biết công việc quan trọng, nhưng vì sao không thể đưa cậu cùng đi Bắc Mĩ?
Có lẽ là cậu quá ngây thơ, trên thực tế thì đã là người 28 tuổi rồi, đối mặt với biệt ly hẳn là nên bình tâm tĩnh khí sao?
Cậu khóc tu tu giống như một chú chim cút nhỏ.
Mặc dù cậu đã 27 tuổi, nhưng tâm lý hiện tại mới 17 tuổi, cho nên không sợ mất mặt.
Ông chồng vừa tới tay hai ngày đã tàn nhẫn rời đi, còn không thể khóc hai tiếng sao?
Cậu chạy chậm đến bên cửa sổ, nắm rèm cửa, cố ý khóc về phía sân.
Ngoài sân, tiếng khóc của Ôn Trĩ rõ ràng truyền đến, có khi đứt quãng, khi nghẹn ngào.
Trợ lý Văn mở cửa xe, luôn đứng chờ Tư Minh Trầm. Ánh mắt Tư Minh Trầm sâu thẳm, đi về trước một bước lại do dự dừng lại.
Y nắm chặt tay, không nỡ, bất đắc dĩ, đau lòng dưới đáy mắt càng sâ.
Trợ lý Văn:" Tư tổng, ngài.. "
Còn chưa nói xông, Tư Minh Trầm đã quay người đi vào phòng.
" Tạm thời không đi, cậu về đi. "
Trong phòng, Ôn Trĩ co người lại thành một cục, trái tim nhảy loạn.
May mắn y kịp thời quay về mới không bị lộ.
Ôm giấy vệ sinh, y khóc càng lợi hại.
Cửa bị mở ra như trong dự liệu, thân ảnh cao lớn của Tư Minh Trầm xuất hiện trước mắt Ôn Trĩ. Đi đến bên cạnh ghế sô pha, y chú ý thấy trên đất không có dép lê, ánh mắt lia về phía cửa sổ.
Quả nhiên nơi đó có dép lê.
Ôn Trĩ vẫn chôn mặt trên đầu gối mà khóc.
Tư Minh Trầm bất đắc dĩ ngồi xuống, đưa khăn ra:" Đừng khóc, tôi không đi nữa."