Sau khi nghe về việc Đường Mạc mấy ngày hôm nay lục tìm tài liệu, quyết định dạy võ công cho Đường Duyệt, Đường Mẫn gật đầu: “Như vậy cũng tốt”. Nói xong lời này, giọng ông chuyển sang kiểu quan tâm của bậc phụ thân: “Mạc nhi, mấy ngày nay con đã phải vất vả rồi!” Đường Mạc không hề tỏ vẻ phản ứng gì, chàng hờ hững đáp lại rồi lui ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Đường Mẫn ngồi trong thư phòng với mùi trà vương vất, ông bất giác lắc đầu.
Ngày hôm sau, Đường Mạc phát hiện có một bóng người nhỏ nhắn đang đứng trước cửa sân nhà mình. Người đó tóc tai, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen láy, thanh đao được ôm gọn trong lòng, kiên nhẫn đứng đó trong gió lạnh, quả đúng là Đường Duyệt không sai.
Đường Mạc đã từng sớm nghĩ đến việc dạy võ công cho nàng nhưng mỗi lần nghĩ đến tư chất quá đỗi bình thường của nàng khiến sự dạy dỗ mấy năm có thể trở thành vô nghĩa là chàng lại thấy đau đầu.
Cứ thử nghĩ, khi đàn chim cất cánh cùng một lúc thì con chim ngốc nhất cũng phải đập cánh nhiều lần hơn những con khác rồi mới có thể theo kịp đàn. Chỉ e rằng Đường Duyệt cần phải mất thời gian nhiều gấp mấy lần người khác mới có thể bù đắp được quãng thời gian bị bỏ lỡ trước đây. Chàng không biết Đường Duyệt có sự chuẩn bị tâm lý này hay chưa. Bây giờ xem ra nàng đã có chiều hướng tích cực hơn so với tưởng tượng của chàng.
Trong đám bạn bè đồng trang lứa, nàng không xinh đẹp cũng chẳng thông minh. Nàng vụng về không biết đáp lại thiện chí của người khác dành cho mình như thế nào, càng cố gắng muốn thể hiện tốt hơn thì càng khiến người khác thất vọng, càng khiến mọi việc thêm tồi tệ. Có lúc nàng còn không biết phải biểu đạt sự cảm ơn hay vui sướng ra sao nữa, nàng chỉ vụng về nói được mỗi hai từ “cảm ơn”, “cảm ơn”… sau đó nhìn đối phương một cách thờ ơ rồi thu tay lại.
Nhìn thấy Đường Mạc chau mày là Đường Duyệt lại cảm thấy trái tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc không mấy linh hoạt của nàng làm thế nào cũng không thể đoán ra nổi lý do khiến sắc mặt Đường Mạc thay đổi như vậy.
“Muội muốn dùng thanh đao này không?”
Đường Duyệt căng thẳng cúi đầu, nàng chỉ biết làm như vậy mà thôi.
“Thôi… có nói với muội thì muội cũng không hiểu”. Đường Mạc lắc đầu.
Kiếm pháp của Đường gia là sự biến hóa vô cùng từ chín cách thức, quá trình biến hóa này không phải Đường Mạc chỉ truyền dạy một lần là có thể lĩnh hội được. Đường Duyệt vẫn cứ ngờ nghệch đứng trước mặt Đường Mạc, tay vẫn ôm chặt thanh đao trong lòng. Đường Mạc cảm thấy hai bên thái dương của mình bắt đầu lại đau nhức.
“Sớm như vậy mà muội đã đến đây làm gì?” Đường Mạc hỏi bằng giọng điệu ân cần nhất, tất nhiên là “ân cần” theo tiêu chuẩn của chính chàng tự đặt ra.
Đường Duyệt thật thà nói: “Thương đại ca nói muội nên dậy sớm, huynh ấy nói…” Nàng lo lắng nhìn sắc mặt có chút biến đổi của đại huynh nhưng vẫn dứt khoát nói nốt câu, “Huynh ấy nói, con chim chăm chỉ dậy sớm sẽ kiếm được mồi”.
“Nếu muội muốn học võ công cùng huynh thì tốt nhất nên ghi nhớ một điều rằng, huynh mới chính là đại ca của muội”.
Đầu óc giản đơn của Đường Duyệt rõ ràng là không thể tiếp thu được cái kiểu tư duy logic đặc biệt này, thế là nàng chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ mà suy nghĩ một cách tội nghiệp. Một cơn gió lạnh thổi qua hai người bọn họ, vẫn còn… chao ôi là khó hiểu!
Trong khi Đường Duyệt vẫn đứng ngây ra tại chỗ thì Đường Mạc đã vẽ nên trong đầu một kế hoạch luyện võ công cho nàng. “Theo ta”.
Đường Duyệt hơi ngạc nhiên, vội vã ôm thanh đao theo gót Đường Mạc đi vào sân.
Nơi ở của Đường Mạc rất rộng rãi, nàng đi theo chàng, qua biết bao lối rẽ từ đông sang tây, đi rất lâu mới đến được một nơi sâu nhất trong phủ. Hai người họ đi đến một con đường nhỏ lát đá xanh, cuối con đường là một cánh cửa sắt. Đường Duyệt đứng xa tít từ bên này mà vẫn cảm thấy hơi lạnh lan tới đầu gối, nàng chăm chú nhìn Đường Mạc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.
Căn phòng đá này khá rộng, tuyệt đối trống trải không có một đồ vật nào. Ánh mắt của Đường Duyệt bị thu hút bởi chín bức họa trên tường.
“Đây chính là Cửu Thức của Đường gia”. Đường Mạc tuy nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng khó đoán nhưng đã chủ động mở lời giải thích cho nàng.
Chín bức họa này chính là Cửu Thức kiếm pháp danh tiếng lẫy lừng trong giang hồ của Đường gia. Đường Duyệt cho dù là người đầu óc ngây ngô nhưng cũng đã từng nghe nói đến việc Đường Mạc lạnh lùng từ chối lời đề nghị học kiếm pháp của Âu Dương Minh Châu, thế mà bây giờ lại quyết định đưa nàng đến nơi đây.
“Căn phòng đá này là tâm huyết suốt mười năm của tổ tiên nhà họ Đường. Từng khối băng được lấy từ nơi lạnh lẽo nhất, có tuổi thọ nghìn năm tuổi. Nếu muội có thể chịu được lạnh mà luyện công thì sẽ tiến bộ nhanh gấp ba lần người bình thường”.
“Nhưng muội vốn không có gốc ngay từ đầu, nếu chỉ học kiếm chiêu của Đường gia thì sẽ không có đất dụng, nhất định phải bắt đầu học từ đầu. Nếu liều lĩnh bỏ qua giai đoạn thì coi chừng tính mạng”.
Đường Duyệt ngạc nhiên tròn mắt, đây là câu nói dài nhất từ trước đến nay mà đại ca nói với nàng.
Đường Mạc ho nhẹ một tiếng: “Hiểu rồi chứ?”
Đường Duyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Đôi môi trắng bệch của nàng giờ đã chuyển sang thâm tím vì lạnh nhưng vẫn lơ đãng gật đầu, Đường Mạc thở dài: “Chỉ mong là muội không bỏ dở giữa chừng”.
Đường Duyệt nắm chặt thanh đao trong tay, nói một cách dứt khoát: “Đại ca, muội sẽ không như thế đâu”.
Lúc này trên môi Đường Mạc giãn ra một nụ cười: “Như vậy thì tốt”.
Đường Mạc chỉ truyền dạy cho nàng mấy câu khẩu quyết và pháp môn tu luyện nội công. Những thứ khác đều phải do nàng tự tìm hiểu, lĩnh hội. Cứ dựa vào sự ngộ đạo của nàng thì quả thực để hiểu được những thứ khẩu quyết này còn khó hơn cả việc chẻ củi, gánh nước. Suốt cả một ngày trời cũng không có chút tiến triển gì.
Đường Mạc đã mất hết kiên nhẫn mà đi ra khỏi phòng, hơn hai giờ sau khi chàng quay lại vẫn thấy Đường Duyệt ngoan ngoãn ngồi đó. Điều này khiến chàng cảm thấy nàng cũng không hoàn toàn là đồ bỏ đi, chỉ dạy cho nàng một lượt rồi hoàn thành ngày học đầu tiên cho Đường Duyệt.
Tới lúc hoàng hôn buông xuống Đường Duyệt mới bước ra khỏi căn phòng đá, chậm rãi lê đôi chân mệt mỏi về phòng mình.
“Nhìn cái dáng vẻ thê thảm thế này của muội, ta có thể hiểu là muội bị đại ca ngược đãi có đúng không?”. Thương Dung đang đứng tựa lưng vào khối đá giả sơn với tư thế khá thoải mái cất tiếng hỏi.
Nghĩ tới cái ân huệ lớn lao của Đường Mạc đối với mình, Đường Duyệt tỏ vẻ kiên quyết đáp: “Đại ca đối xử với muội rất tốt, thực sự là rất tốt!” Nàng cố ý nói bằng giọng nhấn mạnh, chỉ lo đối phương sẽ không tin những lời nàng nói.
Thương Dung đứng đối diện với nàng, chàng cúi người xuống, nhíu mày rồi nói: “Muội đã nhanh chóng thay lòng đổi dạ thế này sao? Mới hôm qua còn một tiếng Thương đại ca, hai tiếng Thương đại ca. Trái tim của tiểu nha đầu này đúng là dễ bị lay động thật, huynh thấy rất đau lòng đó”.
Cái giọng điệu này khiến Đường Duyệt liên tưởng tới hồi nàng còn nhỏ, phụ thân nàng cầm thanh kẹo trong tay, đung đưa trước mặt: “Ăn không, ngon lắm đấy!”.
Thương Dung chớp chớp đôi mắt: “Tiểu Duyệt, Thương huynh này thấy đau lòng lắm. Muội phải bù đắp cho huynh thế nào đi chứ!”.
Đường Duyệt chau mày lại nhưng Thương Dung đã đưa tay ra vuốt lại lông mày nàng. Vẻ mặt tươi cười của Thương Dung quả thực khiến người ta thấy quý mến: “Mới ít tuổi thế này làm sao mà phải chau mày khổ não như vậy, muội hãy đi dạo với ta một lúc đi”.
“Muội không thể đi cùng huynh được, muội phải trở về luyện võ công”.
Thương Dung nhìn Đường Duyệt một hồi, cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, chàng trỏ đưa tay ra bẹo má Đường Duyệt kéo qua kéo lại: “Quả nhiên đúng như tưởng tượng của ta, chống chế rất giỏi!”.
“Hồi nhỏ, đại ca của muội có khuôn mặt bẹt bẹt, tiếc là lúc đó võ nghệ của ta chưa giỏi, không bẹo được má huynh ấy! Vì vậy bây giờ muội nên hi sinh một chút để ta thỏa ước nguyện xưa”. Thương Dung nói không chút ngại ngần, gương mặt tràn đầy sự thích thú.
Đường Duyệt không thể từ chối được mà chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, nhẫn nại chịu sự trêu chọc.
Thấy nước mắt Đường Duyệt chực trào ra, Thương Dung sợ hãi lập tức rụt tay lại: “Tiểu Duyệt, Thương đại ca chỉ muốn trêu muội một chút cho vui thôi. Muội đừng giận nhé, đừng khóc nhé!”.
Đường Duyệt quệt nước mắt, vội vã quay gót bỏ đi.
“Tiểu Duyệt,” Thương Dung cuống lên đuổi theo nàng, nắm lấy vạt áo, “Muội giận rồi à? Giận thật rồi à? Đừng như vậy mà! Muội mà như vậy sẽ trở nên giống đại ca của muội, ghét bỏ mọi người! Thương Dung huynh đang nói với muội mà. Này, muội đừng đi!”.
Bất kể Đường Duyệt đi đến đâu, Thương Dung đều bám sát theo sau như hình với bóng đến nỗi nàng không kìm nổi mà lên tiếng: “Thương đại ca, tại sao huynh cứ đi theo muội vậy?”.
Hai người đứng dưới ánh tịch dương ban chiều, Thương Dung khẽ chớp chớp đôi lông mi dài, ung dung trả lời: “Đương nhiên là vì… chẳng có việc gì để làm!”.
Đường Duyệt thấy làm lạ hỏi: “Vậy sao Thương huynh không đi tìm đại ca mà chơi?”.
“Tiểu Duyệt, muội hỏi huynh như vậy, lẽ nào… muội ghét huynh lắm phải không?” Vẻ mặt Thương Dung lộ vẻ buồn bã, giọng nói có vẻ ấm ức.
Bây giờ Đường Duyệt mới hiểu được nỗi khổ của Đường Mạc khi phải lớn lên cùng với người bạn “thanh mai trúc mã” là Thương Dung. Một khi mà huynh ấy đã thích thú với thứ gì đó thì có muốn dứt thế nào cũng không dứt chàng ta ra nổi. Rất không may là bây giờ, trong số những kẻ trên người dưới trong Đường Gia Bảo này, người duy nhất mà Thương Dung thấy thích thú lại chính là Đường Duyệt.
“Tiểu Duyệt, muội chau mày nhăn nhó vậy cũng vô ích thôi!”
“Tiểu Duyệt, muội giả vờ ngủ vậy cũng vô ích thôi!”
“Tiểu Duyệt, muội trốn dưới gầm giường cũng vô ích thôi!”
“Tiểu Duyệt, muội trèo lên cây nấp… nhất định là càng vô ích thôi!”
Thất bại hoàn toàn với những kế sách ứng phó của mình, cuối cùng Đường Duyệt cũng bị Thương Dung chặn được, chàng kéo nàng đi khắp nơi. Nào là ra hồ sen bắt ếch, nào là trèo cây bắt ve, nào là chèo thuyền hái sen, rồi thì vào bếp nấu chè sen, lén ra khỏi Đường Gia Bảo dạo phố… Chơi rất nhiều trò mà trước đây Đường Duyệt rất thích nhưng không dám chơi. Dưới sự hậu thuẫn của Thương Dung, nàng có được những buổi đi chơi rất vui vẻ, thoải mái.
Thương Dung tặng nàng rất nhiều những quà, đồ chơi nho nhỏ, búp bê bằng đất nặn, khăn tay tơ lụa, giày phượng, lụa ngũ sắc, rồi thì cái trống nhỏ, chiếc chuông kêu lanh lảnh, đồ chơi cửu liên hoàn, giấy viết thư đượm mùi nước hoa thơm phức, lúc thì là củ ấu, quả đào, hay dải cờ bát tiên… Tất cả những thứ mà con gái thích thú, mê mẩn chàng đều mua đem đến tặng nàng.
Đường Duyệt không dám nhận những món đồ này, khi phụ thân còn sống, ông thường không cho phép nàng nhận những món quà tặng không duyên không cớ như thế này. Nhưng nàng từ chối lần đầu thì chàng để lại quà ở trước cửa, từ chối lần hai thì chàng để lại ở cửa sổ, đến khi từ chối lần thứ ba thì lại phát hiện món quà được giấu ở dưới gối ngủ. Thế là nàng đem tất cả những món đồ ấy cất giữ trong một chiếc hộp gỗ thật lớn, nơi để những thứ rất quan trọng, quý giá đối với nàng.
Dần dần nàng cũng hiểu ra rằng, những yêu cầu lạ lùng Thương Dung đưa ra với mình chính là sự săn sóc ân cần, sự dịu dàng quan tâm, sự cảm thông. Chàng quan tâm đến nàng bằng cách riêng của mình. Lúc nào cũng ân cần, dịu dàng: “Tiểu Duyệt à Tiểu Duyệt, đi chơi cùng huynh nhé!”.
So với việc bị lãng quên, không được người khác để ý đến thì cái cảm giác được quan tâm này khiến nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Ngoài người cha đã mất thì trên thế gian này, chẳng còn có ai đối xử với nàng tốt như đại ca và Thương Dung cả. Tuy đại ca thì suốt ngày lạnh lùng băng giá, Thương Dung thì trái lại cứ tươi cười vui vẻ cả ngày, nhưng hai con người một lạnh một nóng này đều là những người rất tốt.
Trời lúc này đã chuyển sang một màu u ám, Đường Mạc đứng dậy, trong lòng mơ hồ thấy sốt ruột, lo lắng về một vấn đề gì đó không rõ, chàng bước được hai bước rồi dừng lại nói: “Được rồi”.
Đường Duyệt đang chăm chỉ luyện công bỗng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn chàng một cách khó hiểu.
“Không cần luyện nữa, hôm nay học đến đây là được rồi”.
“Nhưng mà…”
“Học đến đây thôi”. Đường Mạc tỏ vẻ nôn nóng như sắp mất hết kiên nhẫn, Đường Duyệt ngơ ngác không hiểu nhìn chàng. Không rõ chuyện gì mà có thể khiến con người mạnh mẽ, lạnh lùng quyết đoán này phải lo lắng đến vậy. Nhưng đáng tiếc là chàng không muốn giãi bày ra cùng nàng mà vội vã cất bước đi thẳng.
Đường Duyệt nghĩ ngợi, cảm thấy hơi bất an trong lòng, vội vã đi theo Đường Mạc.
Trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Đường Duyệt nhìn mấy chữ đỏ khắc trên đá, thấy hơi sợ hãi, Đường Gia Mộ Viên.
Đường Mạc đứng trước một tấm bia đá, từng hạt mưa li ti rơi ướt vai áo chàng, chàng cứ đứng lặng lẽ như vậy như thể đã hóa đá, hoàn toàn im lặng.
“Lăng mộ của Đường phu nhân quá cố…” Đường Duyệt đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát tấm bia mộ.
Đường Duyệt chỉ biết, trước Ôn Nhã Như còn có một vị Đường Tứ phu nhân xinh đẹp, dịu dàng, cách đây mười năm đã qua đời vì bạo bệnh. Mười năm trước, lúc đó Đường Mạc còn ít tuổi hơn nàng bây giờ
Đường Duyệt đứng cách Đường Mạc không xa nhưng nàng không hề có ý định muốn đến quấy rầy chàng.
Đường Duyệt bỗng trộm nghĩ, nếu một ngày nào đó mà mẫu thân của nàng qua đời thì bà có được chôn ở nơi đây không? Đường Gia Mộ Viên, làm sao có thể tồn tại hai vị Đường phu nhân được? Vừa nghĩ đến đó, nàng chợt thấy sợ hãi vì cái ý nghĩ “đại nghịch bất đạo” này của mình. Nàng đứng ngây người ra tại chỗ một hồi lâu đến khi lấy lại được thần thái ban đầu, định cất bước rời khỏi nơi đây thì phát hiện thấy một bóng đen lướt vào mộ viên.
“Đại ca, cẩn thận!” Nàng thất thanh kêu lên.
Vừa thốt lời khỏi miệng, nàng kinh hãi mở to mắt nhìn. Đường Mạc võ công cao cường đã không kịp phản ứng lại, nhanh chóng bị khống chế. Đường Duyệt thà tin rằng Đường Mạc chỉ là nhất thời sơ suất chứ không dám tin là võ công của người áo đen kia đã đạt tới trình độ kinh thế hãi tục.
Đúng lúc này, người mặc áo đen quay đầu lại. Ông ta bước từng bước chậm rãi trong màn mưa, Đường Duyệt đã nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Người này có đôi lông mày dài, xiên xiên, gương mặt vô cùng tuấn tú, nhưng khi Đường Duyệt nhìn ông ta, nàng chỉ cảm nhận được một sự cổ quái, lạ lùng không thể nói nên lời. Đôi mắt ông ta hơi vằn lên sắc đỏ, làn da thì lại trắng như ngọc khiến người khác phải kinh sợ. Ông ta tiến gần thêm một bước là nàng lại không kìm được mà lùi lại một bước.
“A Mạc đâu? Ngươi đem A Mạc đi đâu rồi?” Người đó cất giọng nhỏ mà trầm tựa như vang lên từ trong một giấc mơ vậy.
A Mạc? Đường Duyệt liếc nhìn sang phía Đường Mạc đang bị khống chế, phát hiện thấy thần sắc của chàng nhanh chóng thay đổi khi nghe thấy cái tên đó được cất lên.
Người áo đen tóm lấy cánh tay Đường Duyệt, khuôn mặt méo mó vì tức giận, cất tiếng hỏi một cách hằn học: “Trả A Mạc lại cho ta!”.
“Ta… ta không biết”. Đường Duyệt lùi lại nửa chừng, cảm giác bàn tay ông ta như ma quỷ vừa lạnh lẽo vừa nặng nề kéo lấy nàng.
“Ngươi lừa ta, tất cả các ngươi đều lừa ta!” Gương mặt lạnh lùng băng giá của người áo đen lập tức chuyển sang phẫn nộ. Trong chớp mắt, ông ta giơ bàn tay phải lên, chỉ cần ông ta ra tay chắc có lẽ Đường Duyệt sẽ vỡ vụn ra mất.
“Nhị thúc! Đừng!” Một chiếc quạt xuất hiện từ giữa không trung bay nhắm tới cánh tay phải của người áo đen.
Người áo đen bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, nhưng võ công của ông ta vô cùng cao cường. Chiếc quạt kia chẳng qua chỉ cản trở được ông ta trong giây lát, bàn tay phải của ông lại một lần nữa đưa ra, đánh trúng ngay giữa ngực Đường Duyệt.
Người áo đen bỗng đứng thẳng đơ người như thể một cây cột gỗ bị đóng xuống đất, vừa nghe thấy tiếng gọi “nhị thúc”, hai tay ông bỗng run lẩy bẩy, nét mặt đầy nghi hoặc, ngẩn người ra mà không vội vàng ra đòn tiếp nữa.
Đường Duyệt trợn tròn mắt, nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng của Thương Dung, rồi lại nhìn sang phía người mặc áo đen kỳ lạ. Nàng vẫn hoàn toàn không hiểu nổi, người mặc áo đen đó là người của Thương gia nhưng tại sao ông ta lại ra tay với nàng?
Người mặc áo đen ngẩn người ra một hồi rồi quay sang hỏi Thương Dung: “Ngươi biết… biết A Mạc ở đâu chứ?” Vẫn là cái tên A Mạc, hình như ngoài cái tên đó ra thì ông ta chẳng còn nhớ được bất kì ai khác!
Lòng bàn tay Thương Dung bỏng rát nhưng khắp người lại lạnh toát. Đứng gần chàng như vậy, Đường Duyệt dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng, bất an trong lòng chàng. Chàng cất giọng run run: “Nhị thúc, thúc không nhận ra cháu hay sao?”
Nhưng người đó không tỏ vẻ phản ứng gì, ông ta chỉ lẩm bẩm tiếp tục nhắc lại câu hỏi: “A Mạc ở đâu?”
Đôi môi Thương Dung nặn ra một nụ cười khổ sở: “Nhị thúc à nhị thúc, tại sao thúc lại thành như thế này cơ chứ…”
Đường Duyệt đứng đó chứng kiến mà vẫn không hiểu gì, tóc nàng đã đẫm nước mưa, quần áo cũng bị ướt hết dính chặt vào người, vừa khó chịu vừa lạnh. Nàng thấy cổ họng mình như có thứ gì đó khó chịu đang đầy lên, cả người nặng trịch như sắp sửa chìm dần xuống mặt đất. Mí mắt nặng trĩu, đôi môi run rẩy, nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nào để cất lên lời nữa. Đúng lúc ấy, vòng tay ôm nàng như được siết chặt hơn, người nàng áp hẳn vào ngực người ấy, bên tai văng vẳng tiếng đập đều đều của trái tim: “Không sao rồi, Tiểu Duyệt đừng sợ!”.
Vừa nghe được câu nói này, trái tim của Đường Duyệt tựa như có dòng nước nóng đang tuôn chảy, như thể sợ những cảm xúc này bị phát hiện, nàng lặng lẽ gục đầu vào ngực chàng, hi vọng cảm nhận được thêm sự ấm áp. Mưa ngày càng to hơn, nhưng trong lòng Đường Duyệt lại thấy bình yên lạ thường.
“Bà ấy đã chết rồi”. Một giọng lạnh lùng cất lên phá tan không gian tĩnh lặng.
Đường Duyệt thấy khắp người nóng ran, chỉ muốn mãi mãi được cuộn tròn trong lòng Thương Dung, nhưng ý thức mơ hồ vẫn giúp nàng có thể nhận ra được giọng nói ấy là của Đường Mạc.
“Hả…” Người mặc áo đen dường như đang run lên: “Ngươi lừa ta, các ngươi đều lừa ta…”
Người mặc áo đen chưa kịp nói hết câu, bên tai Đường Duyệt chợt vang lên tiếng bước chân, đôi giầy cất những bước nặng nề trong mưa rồi dừng lại ở một nơi không xa.
Thương Dung hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Đường bảo chủ”.
Đường Duyệt chỉ cảm nhận được những thứ trước mắt một cách mơ hồ, thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Đường Mẫn: “Thương huynh à Thương huynh, tại sao lại thành ra nông nỗi này cơ chứ?” Những lời này của ông cất lên nghe có phần xót xa hơn so với Thương Dung.
“A Mạc đã qua đời lâu rồi, huynh… đến muộn mất rồi”.
“Ta… ngươi lừa ta! A Mạc sẽ đợi ta quay lại mà! A Mạc nàng ấy…”
“Thương huynh, lúc này tinh thần huynh không được tốt hay đã không còn nhớ được rồi. Ta không có lừa gạt huynh, A Mạc thực sự đã không còn nữa. Nếu huynh không tin thì hãy quay lại nhìn tấm bia mộ sau lưng huynh đi”.
Tiếng bước chân loạng choạng cất lên trong mưa nghe rõ mồn một. Lúc sau là tiếng vật gì đó bị va đập nặng nề vang lên, giống như cả cơ thể người đập vào tấm bia đá lạnh băng. “Ta không tin! Ta không tin!” Người áo đen cắn chặt răng, hét lớn một cách đau đớn, như thể bị chạm tới nỗi đau đớn nơi tận sâu cùng trong trái tim và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sự đau đớn dữ dội của người đó khiến khắp người Thương Dung cũng cảm thấy run rẩy, nhưng chàng vẫn quyết ôm chặt Đường Duyệt đang bị thương trong lòng, đứng nguyên đó không hề suy chuyển.
“Không được đụng tới mẫu thân của ta!” Đường Mạc đột nhiên hét lớn, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy chàng tự hóa giải huyệt đạo mà lao thẳng về phía người áo đen.
“Mạc nhi, đừng!” Giọng Đường Mẫn vang lên khẩn thiết xuyên qua màn mưa lạnh giá.
Đường Duyệt giật mình, định vùng ngồi dậy thì bị Thương Dung đưa tay ra điểm huyệt khiến nàng lập tức chìm vào hôn mê.
“Không sao đâu, Tiểu Duyệt”. Chàng nhẹ nhàng nói.
Việc này quả thực không liên quan gì đến nàng nhưng nàng vẫn tò mò muốn quan tâm, tìm hiểu. Có lẽ là do sự đau đớn tột cùng thể hiện trên nét mặt của người đàn ông mặc áo đen đó đã khiến nàng xúc động. Nàng thiếp đi trong một nỗi bất an vẫn mơ hồ lảng vảng, những đợt kí ức cứ xuất hiện trong cả giấc mơ.
“Ta nghĩ có một số chuyện ta cần phải nói với con, được rồi, hãy đặt tiền giấy trong tay xuống, lại đây”. Đó là giọng nói của mẫu thân, không hề có chút đau khổ nào, đơn giản chỉ như là đang kể lại một câu chuyện mà thôi: “Phụ thân của con đã mất rồi, đồ của ông ấy ta đã đốt hết rồi… Được! Đừng ngắt lời ta! Ta biết con muốn giữ lại một chút để làm kỉ niệm, nhưng ta không muốn thấy những thứ đồ đó nữa… Đừng có mà rơi lệ! Con học được cái kiểu mềm yếu đó ở đâu vậy?”.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Đường Duyệt khẽ đưa ra nắm lấy vạt áo, từng giọt nước mắt lã chã rơi, ướt đẫm cả cổ áo. Nàng chỉ có thể lúng búng nói ra lời xin lỗi.
Ánh mắt của mẫu thân, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu được, chỉ cảm thấy mồ hôi dính ướt lưng áo, cổ họng khô rát như thể có con gì đó đang bò trong miệng, không ngừng cào xé, nàng dường như không kiềm chế được. Bản thân muốn nói ra nhưng rồi lại cố nén nhịn. Từ khi thi thể của phụ thân nàng được mang về, tất cả mọi việc từ nhập liệm rồi túc trực bên linh cữu đều do một mình nàng lo liệu. Nàng chỉ nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến mẫu thân nàng cảm thấy bớt đau lòng hơn. Nhưng nàng không ngờ rằng, chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày, mẫu thân nàng đã đem đốt sạch tất cả những thứ đồ còn lưu lại của phụ thân.
Phụ thân mất rồi, mẫu thân cũng không còn nữa. Người cha ấy rất quan trọng đối với nàng, ông là người yêu thương nàng nhất trên thế gian này. Nàng rất muốn lưu giữ lại những gì thuộc về phụ thân, cho dù là đi ngược lại với mong muốn của mẫu thân, nàng vẫn hi vọng phụ thân nàng có thể sống lại. Nhưng mà, cuối cùng thì nàng vẫn phải đau đớn đưa tiễn ông. Trong cuộc đời mỗi người có nhiều lúc phải tiếc nuối nói lời tạm biệt. Nhưng tại sao những những kí ức đau buồn đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu, tại sao nó lại xuất hiện vào đúng lúc này, tại sao nỗi đau đó lại ùa đến cứa thêm một vết thương vào trái tim nàng, tại sao đã lâu như vậy mà nó vẫn còn dai dẳng bám lấy nàng.
Một chút ấm áp nhẹ nhàng phủ lên cánh tay lộ ra bên ngoài của Đường Duyệt, nàng hơi giật mình, vội mở bừng mắt. Thương Dung đang ngồi bên cạnh nàng, lặng lẽ ngắm nhìn. “Muội không sao là tốt rồi!” Chàng nhẹ nhàng nói, gương mặt vẫn đượm vẻ lo âu.
Đường Duyệt biết, có lẽ chàng đang lo lắng cho người đàn ông mặc áo đen lúc nãy, cái người mà chàng gọi là “nhị thúc”. Nàng đón lấy ánh mắt của chàng, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi: “Đại ca của muội cũng không sao đâu, may mà có Đường bảo chủ”. Lúc nhắc đến Đường bảo chủ, sâu trong ánh mắt chàng có gì đó lóe lên rồi nhanh chóng chìm khuất.
“Nhị thúc của huynh… ra sao rồi?” Đường Duyệt ngập ngừng không biết câu hỏi này có mẫn cảm quá hay không.
Im lặng một lát, Thương Dung mới bình thản cất tiếng: “Đường bảo chủ đã nhốt ông ấy lại rồi. Muội rất an toàn!”
“Muội… Đường bảo chủ… Không… Ý muội là, có lẽ nào phụ thân sẽ…”
Thương Dung ngây người ra, dường như không ngờ được rằng nàng lại tỏ ra quan tâm tới người đó đến vậy. Trong khi Đường Duyệt vẫn còn bối rối với ba từ “Đường bảo chủ” vừa thốt ra khỏi miệng thì Thương Dung đã lên tiếng trước: “Muội không muốn hỏi huynh A Mạc là ai hay sao?”
A Mạc là ai? Đường Duyệt tuy không thông minh nhưng cũng có thể đoán ra được, vào cái lúc Đường Mạc lên tiếng đó nàng đã có một trực giác mãnh liệt mách bảo rằng, A Mạc nhất định có mối quan hệ rất đặc biệt nào đó đối với chàng. Cho đến khi Đường Mạc thốt lên rằng, “Không được đụng đến mẫu thân ta”. Đường Duyệt nghĩ người đó chính là mẫu thân đã qua đời của Đường Mạc, là vị Đường phu nhân trước mẹ nàng bây giờ. Mối quan hệ này xem ra có vẻ rất kì lạ, kì lạ tới mức nàng cảm giác như thể có một thứ gì đó ngăn lại không cho nàng nói ra.
Thương Dung nhìn nàng cứ ngẩn người ra như bị điểm huyệt, vội cười: “Tiểu Duyệt, muội thật đúng là một người quá nhạy cảm. Có lúc ta cũng không biết là nên đối xử với muội như thế nào thì tốt…” chàng thở dài một tiếng, “A Mạc là mẫu thân của Đường huynh, bà đã qua đời từ mười năm trước. Nhị thúc của ta… nhị thúc của ta sức khỏe không được tốt, ông ấy không thể nhớ được chuyện này”. Thương Dung chậm rãi nói, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, ngoài đó bóng tối đã bao phủ.
Đường Duyệt cảm nhận được trong sự trầm mặc đó của Thương Dung có chút gì đó hơi khác lạ. Rõ ràng là, sự việc không hề chỉ đơn giản như những gì chàng nói.
“Tiểu Duyệt, tiểu cô nương nghe thấy chuyện này không phải là nên cảm thấy sợ hãi hay sao? Muội không hề giống một cô nương bình thường chút nào cả”. Rất nhanh chóng, Thương Dung đã lấy lại vẻ sôi nổi thường ngày, chàng tiến lại gần, đưa tay ra khẽ chạm vào mũi Đường Duyệt.
Đường Duyệt xấu hổ đỏ mặt cười, đôi mắt đen lấp láy vẻ thân tình. Thương Dung thu tay lại, nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Cân nhắc, đắn đo một hồi Đường Duyệt mới rụt rè lên tiếng: “Thương đại ca có… có đưa nhị thúc của huynh về không?”
Ánh mắt Thương Dung có một chút gì đó ảm đạm như đã quá mệt mỏi vì sự ngột ngạt ban nãy, chậm rãi nói: “Lần này huynh đến, chính là muốn ở đây đợi thúc ấy. Nhị thúc của huynh năm nào vào khoảng thời gian này cũng đến Đường Gia Bảo, nhưng tiếc là huynh không thể đưa thúc ấy về được. Việc để thúc ấy lưu lạc bên ngoài, đều là do huynh kém cỏi”. Ánh mắt Thương Dung thu về rồi dừng lại trên khuôn mặt của Đường Duyệt: “Hôm nay là ngày mất của Đường bá mẫu, huynh biết nhị thúc nhất định sẽ không bỏ lỡ ngày này. Có điều huynh không ngờ thúc ấy biết rằng đây là một ngày quan trọng nhưng lại không hề nhớ được rằng Đường bá mẫu đã qua đời hơn mười năm rồi”.
Đường Duyệt cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến Đường Mạc sốt ruột không yên suốt cả ngày. Thì ra hôm nay là ngày mất của mẹ chàng. Nhưng trong một ngày quan trọng như vậy mà quanh mộ lại trống vắng, cô quạnh, tất cả mọi người đều đã quên mất ngày này.
“Xin lỗi, Tiểu Duyệt, lẽ ra huynh không nên kể với muội những điều này, nhưng thực sự huynh không biết phải nói với ai nữa”. Thương Dung mỉm cười, Đường Duyệt biết, để giữ được nụ cười ấy tồn tại trên môi thì chàng đã phải cố gắng đến thế nào.
Từ ngày đầu tiên bước chân vào Đường Gia Bảo, nàng cũng đã phải cố gắng luôn giữ cho mình một nụ cười vui vẻ thế này, phải luôn thể hiện cho mọi người thấy được rằng nàng sống rất hạnh phúc, phải để cho tất cả mọi người có thể thấy được sự sung sướng, sự biết ơn của nàng.
“Khi huynh còn nhỏ, nhị thúc thường hay nhắc đến Đường bá mẫu với huynh. Thúc thường nhắc đi nhắc lại cái lần đầu tiên thúc gặp bà ấy. Nhị thúc nói suốt cả đời này thúc ấy cũng không thể quên được giây phút đó. Khi bà bước về phía ông, hoa bướm rập rờn theo mái tóc đen huyền, thật đẹp vô cùng. Thúc nói, ông gặp bà ấy còn trước cả Đường bảo chủ”.
Tình cảm của Đường Duyệt khá đơn giản, nàng cảm thấy những lời Thương Dung kể rất khó hiểu. Thương Dung nhìn vẻ mặt ấy của nàng, chàng thở dài tiếp lời: “Lúc đó, nhị thúc của huynh chưa ra nông nỗi như bây giờ. Khi đó… ông là một người khá tài hoa, thi ca nhạc họa tuyệt vời, không biết có bao nhiêu cô gái mê đắm, nhưng ông lại chỉ thích duy nhất có một người. Sau khi Đường bá mẫu qua đời, nhị thúc không hề thể hiện sự đau đớn trước mặt mọi người nhưng ông trở lên trầm mặc, ít nói, dáng vẻ mệt mỏi như của người bệnh. Mọi người cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, quả nhiên không lâu sau ông rời nhà ra đi và không bao giờ quay trở lại nữa”. Thương Dung nói đến đây thì ngừng lại, không rõ là đang nghĩ ngợi điều gì.
Nhìn vào tia sáng thẳm sâu trong đáy mắt Thương Dung, nàng đoán chàng đang chìm đắm vào những hồi ức xưa cũ năm nào. Chỉ cần nhìn vào Thương Dung của ngày hôm nay Đường Duyệt cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra người đó của ngày xưa, Thương Hành Châu. Ở con người của Thương Dung còn lưu giữ lại hình bóng của Thương Hành Châu nụ cười ấm áp, cử chỉ nho nhã.
“Có lẽ, chỉ vì nhị thúc quá kiêu ngạo, nếu ông ấy sớm bỏ qua sự tự kiêu sang một bên mà sớm bày tỏ, thổ lộ với Đường bá mẫu thì có thể ông sẽ không thành ra nông nỗi thế này”.
A Mạc, Lâm Mạc, nữ chủ nhân trước kia của Đường Gia Bảo, người mẹ đã qua đời của Đường Mạc, người phụ nữ duy nhất trong lòng của Thương Hành Châu. Đường Duyệt nhất thời cảm thấy kinh ngạc, một người phụ nữ lại có thể có nhiều thân phận đến vậy, cho dù bà đã không còn trên thế gian này hơn mười năm rồi nhưng vẫn còn có người không thể quên được bà. Chỉ có điều, cái người nhung nhớ bà đấy lại không phải là phu quân của bà mà lại là một người đàn ông khác. Ôn Nhã Như chẳng phải là cũng có rất nhiều thân phận hay sao, người đàn bà ấy là mẫu thân của nàng, mẫu thân của Đường Tiểu Bảo, là nữ chủ nhân hiện tại của Đường Gia Bảo, là mẹ kế của Đường Mạc, và cũng là vợ cũ của người phu ngựa. Cái thân phận sau cùng, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để Ôn Nhã Như cảm thấy khinh mạn thế nào.
“Muội đang nghĩ gì vậy?”
Đường Duyệt đang ngơ ngẩn người, ánh mắt nàng như chứa đựng điều gì đó phức tạp khó đoán. Khi Thương Dung cất tiếng hỏi, nàng bỗng giật mình, vội vàng lắp bắp: “Không… không có gì”.
Sau khi Thương Dung rời đi, Đường Duyệt nằm trên giường mất mấy ngày. Có một việc rất kỳ lạ là, lúc đó rõ ràng nàng thấy khắp người đau đớn nhưng xương lại không hề bị gãy. Nếu dựa vào võ công của tuyệt thế của Thương Hành Châu thì việc nàng chỉ bị thương nhẹ thế này có thể được coi là một kì tích. Nhưng hiện tại lúc này đây, trong đầu nàng đầy rẫy những suy nghĩ miên man, phần lớn đều là liên quan đến Thương Hành Châu và cũng liên quan một chút tới người cha phu ngựa của nàng. Hai con người đó khác xa nhau hoàn toàn, có thể nói là không hề có một chút gì giống nhau, nhưng trong đầu nàng lúc này lại cứ liên hệ hai người đó lại với nhau, thật là việc nực cười.
Thương Hành Châu đối với Lâm Mạc…
Phụ thân đối với mẫu thân…
Phụ thân nàng bị rơi xuống hố bẫy thú trong núi mà chết thảm, bị đâm xuyên lưng. “Ông qua đời là lúc trời gần sáng”. Có người nói như vậy. Trời gần sáng, khi phụ thân bị rơi nằm trong hố thì cha sẽ nhớ đến điều gì? Nhớ nàng? Hay là nhớ mẫu thân nàng? Đường Duyệt không đủ can đảm để nghĩ tiếp nữa.
Trong bóng tối, Đường Duyệt chợt bừng mở mắt nhìn vào khoảng không phía trên đầu, dường như có một lực vô hình nào đó khiến nàng ngồi dậy, mở cửa và bước ra ngoài.
Thương Hành Châu bị nhốt ở thạch thất ẩn khuất phía sau hoa viên, nàng nghĩ mình có thể tìm được căn phòng đó. Nàng không biết tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ biết là muốn đi đến đó, nơi sâu thẳm nơi trái tim nàng có một âm thanh kì lạ thôi thúc, mê hoặc nàng phải đi. Cho dù đây là điều cấm kỵ. Tối nay, Đường Gia Bảo đã xảy ra một việc lớn, cho dù tin tức đã bị giấu kín nhưng Đường Duyệt vẫn biết được thông tin từ miệng người hầu đưa cơm đến cho nàng.
“Người đưa cơm đó đã bị vặn gãy cổ”.
Đưa cơm cho ai? Đương nhiên là Thương Hành Châu, người đang bị nhốt trong thạch thất.
Chả trách mà vẻ mặt Thương Dung lại như vậy, chàng không định kể chuyện này cho nàng
Đường Duyệt dò dẫm từng bước, rón rén đi về hoa viên phía Tây, dọc dãy hành lang, cứ cách mỗi năm bước chân lại có treo đèn đỏ. Hoa viên này có rất ít người lai vãng. Vị Đường phu nhân trước kia đã từng rất thích nơi này, sau khi bà qua đời, nơi này đã bị khóa lại. Không ngờ rằng, khi nó được mở ra một lần nữa lại là để giam cầm một người.
Đường Duyệt bước tới chỗ quẹo ở hành lang, đi qua khoảng sân vườn lấp lóa ánh trăng rọi, cuối cùng cũng đến được trước thạch thất. Cánh cửa đá rất cao, bên trong tối như hũ nút. Đường Duyệt cố gắng kiễng chân đến mấy cũng không nhìn được qua ô cửa sổ nhỏ ở trên cao tít. Một đấng nam nhi thì có lẽ có thể nhìn vào được, ô cửa sổ nhỏ này chỉ có thể vừa đủ làm chỗ đưa cơm vào bên trong phòng mà thôi.
Thế nhưng, làm thế nào mà ông ta lại có thể giết được người đưa cơm cơ chứ? Đường Duyệt thầm nghĩ, chợt nhớ đến lời của cái người kể câu chuyện dọa nàng: “Hắn ta bị treo ngược lên cửa sổ, giống như con ếch giương tứ chi ra”. Nàng cảm thấy hơi buồn nôn, tựa hồ như cái cảnh tượng đáng sợ đó đang xuất hiện trước mắt mình.
“Cái ý định ngu ngốc muốn lấy đồ từ một người điên”.
“Ta đang tự hỏi, hắn ta muốn gì cơ chứ?”
“Ngu ngốc, lấy đồ ăn để đổi lấy trâm ngọc. Đôi mắt hắn ta thật đáng sợ, ngay cả đồ người điên đó giấu đi cũng phát hiện ra được. Thật là tên khốn kiếp, đồ ăn đó là do Đường Bảo Chủ bảo hắn ta đưa tới mà”.
Trên cao, mặt trăng đang tỏa sáng, trên căn thạch thất xuất hiện một bóng sáng nhạt. Đúng lúc này, Đường Duyệt bỗng nhìn thấy một bàn tay thò ra từ trong bóng tối. Nhợt nhạt, khô gầy, đang nắm nhẹ. Rất chậm rãi, bàn tay đó mở ra. Dưới ánh trăng, lòng bàn tay xòe ra. Một đôi cánh đen vẫy vùng, bay về phía ánh trăng, cố gắng tìm lại tự do.
Đó là con thiêu thân lỡ sa vào căn phòng giam tăm tối.