Lúc này cậu mới để ý Cam Niệm mặc váy sát nách, lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng làn da trắng như tuyết. Lúc ở trường học, Cam Niệm đều mặc đồng phục rộng thùng thình, hiện tại dưới bóng đêm mờ ảo, Hứa Hoài Thâm mới thấy rõ vòng eo nhỏ nhắn kia của cô có thể ôm trọn trong một vòng tay.
Hứa Hoài Thâm không được tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Cam Niệm ngửa đầu nhìn cậu, khoé miệng hơi cong lên: “Tớ đi trước đây, thứ hai gặp lại.” Cam Niệm cố ý dịu giọng xuống, cảm giác mềm mại tựa như kẹo bông gòn.
Hứa Hoài Thâm rũ mắt đối diện với ánh mắt của Cam Niệm, cậu im lặng hai giây rồi mới trầm giọng mở miệng: “Ừm.”
Giọng nói ấy của Hứa Hoài Thâm không oi bức giống đêm hè, mà mát mẻ dễ chịu như cơn gió mùa thu khẽ thổi bên tai Cam Niệm, làm cô lại thêm một lần rung động.
Hứa Hoài Thâm trở về biệt thự, trong phòng khách rộng lớn chỉ có một mình bố cậu đang ngồi, trước mặt là chiếc gạt tàn thuốc lá, đèn thuỷ tinh chiếu trên đỉnh đầu càng làm lộ rõ vẻ mệt mỏi của ông.
Hứa Hoài Thâm định đi lên lầu thì bị Hứa Chấn gọi lại: “Tình hình ở trường học gần đây thế nào?”
“Vẫn bình thường.”
“Nếu thiếu tiền thì cứ nói với bố, dạo này bố rất bận nên không có thời gian để ý đến con.”
Hứa Hoài Thâm cười nhạo một tiếng, “Bố vẫn nên xử lý tốt chuyện với mẹ thì hơn.”
“….” Hứa Chấn nhìn bóng dáng con trai, trong lòng khẽ thở dài.
Hứa Chấn với Hồng Hân là hôn nhân thương mại, không hề có tình yêu. Sau khi kết hôn, đối mặt với thứ tình cảm vô vọng, bọn họ đều sức cùng lực kiệt và nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng Hồng Hân lại có thai ngoài ý muốn, chính vì vậy việc ly hôn mới không thành.
Ông biết tính cách Hứa Hoài Thâm trở nên quái gở như hiện tại là do ông cùng Hồng Hân tạo nên.
Hứa Hoài Thâm trở lại phòng ngủ, cậu tắm rửa sạch sẽ cho Gạo Nếp rồi mới đi tắm, sau đó ôm Gạo Nếp nằm trên giường.
Con poodle này được cậu mua ở cửa hàng thú cưng đợt nghỉ hè, mới đầu còn bị Hồng Hân phản đối, nhưng cậu vẫn khăng khăng muốn nuôi. Bây giờ Hồng Hân lại có tình cảm với Gạo Nếp nên cũng không nói gì nữa.
Hứa Hoài Thâm lấy điện thoại ra chụp Gạo Nếp một kiểu rồi đăng lên weibo. Tất cả mọi người xung quanh đều không biết cậu dùng weibo, mà ở trên weibo cậu cũng chỉ đăng toàn ảnh của Gạo Nếp, ghi lại những câu chuyện nhỏ liên quan đến nó, thỉnh thoảng cũng có người lạ like bài viết của cậu.
Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt cười, cậu xoa đầu Gạo Nếp, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra bộ dáng đêm nay của Cam Niệm.
… Rực rỡ, mềm mại, xinh đẹp động lòng người.
***
Tiết học đầu tiên của thứ hai, giáo viên chủ nhiệm nói về việc bầu chọn cán bộ lớp.
“Lớp chúng ta sẽ tiến hành bầu chọn cán bộ lớp, các em có thể đề cử danh sách với cô rồi chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu, cô rất vui nếu các em tự ứng cử để thử sức chính bản thân mình.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, “Hiện tại lớp trưởng sẽ tạm thời do … Hứa Hoài Thâm đảm nhiệm, em thấy có được không?” Đây là dựa vào thành tích xếp hạng học tập của năm ngoái để chọn ra.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, cho nên cậu đành phải gật đầu đồng ý, nhưng mà nhìn qua có vẻ không vui.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu bài học, các em mở trang thứ bảy trong sách giáo khoa…”
Huệ Hân Nhi nhỏ giọng hỏi Cam Niệm: “Cậu có muốn tham gia tranh cử không?”
Cam Niệm xua xua tay: “Làm cán bộ lớp quá vất vả, trọng trách nặng nề này vẫn nên nhường lại cho những bạn học khác thì tốt hơn, vậy còn cậu?”
Huệ Hân Nhi cũng lắc đầu không tham gia.
Sau khi tan học, Cam Niệm mang dụng cụ thực hành vật lý đến văn phòng. Cô tìm được bàn làm việc của thầy dạy vật lý, lúc ngẩng đầu lên tình cờ nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp đang đi đến, theo ở đằng sau chính là Hứa Hoài Thâm.
Bàn làm việc của thầy vật lý ở phía sau bàn giáo viên chủ nhiệm, mà giờ phút này cô giáo cũng không chú ý tới cô.
Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm, cô đang chuẩn bị đi thì lại nghe được Hách Bội Bội nói với Hứa Hoài Thâm:
“Hoài Thâm, thật sự cô rất mong em sẽ tham ra tranh cử chức lớp trưởng.”
Hách Bội Bội đã âm thầm quan sát, cô phát hiện ra Hứa Hoài Thâm tuy rằng học rất giỏi nhưng tính cách lại quá hướng nội, hơn nữa phía ban lãnh đạo cũng đặc biệt dặn dò cô để ý đến đứa nhỏ này. Cho nên cô đã nghĩ nhân cơ hội bầu chọn ban cán sự để cho Hứa Hoài Thâm rèn luyện kỹ năng giao tiếp.
Cam Niệm lập tức dừng lại, cô giả vờ cúi đầu sắp xếp dụng cụ trên mặt bàn, nhưng thực chất lỗ tai lại đang vểnh lên để nghe bên kia nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp nói một thôi một hồi, cuối cùng Hứa Hoài Thâm cũng đồng ý tham gia tranh cử chức lớp trưởng.
Thấy Hứa Hoài Thâm đã rời đi, Cam Niệm mới đi đến trước bàn chủ nhiệm.
“Em chào cô…”
Hách Bội Bội nhìn thấy cô bé trước mặt, “Cam Niệm? Có chuyện gì vậy em?”
Cam Niệm kiên định mở miệng: “Cô ơi, em muốn tranh cử chức lớp phó.”
***
Cam Niệm ngâm nga hát, cô tung tăng trở về lớp học.
Huệ Hân Nhi thấy Cam Niệm vui vẻ như vậy, cô tò mò hỏi:
“Sao đi cất dụng cụ thực hành lại vui vẻ như vậy? Cậu được thầy giáo khen ngợi à?”
Cam Niệm sờ sờ cằm, cô thu lại cảm xúc, “Làm gì có chuyện đó… tớ cũng không trông cậy vào việc đi cất dụng cụ lại được khen ngợi đâu.”
Huệ Hân Nhi cười một tiếng rồi tiếp tục làm bài tập. Một lát sau Cam Niệm sát lại gần, cô chống cằm nhìn Huệ Hân Nhi:
“Hân Nhi, tớ quyết định sẽ tham gia tranh cử chức lớp phó.”
Huệ Hân Nhi giật mình: “Không phải vừa nãy cậu còn nói quá vất vả sao?”
Cam Niệm thở dài, cô lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc:
“Tớ cẩn thận suy nghĩ thì thấy vì lớp chúng ta, tớ nên “tự thân vận động”. một chức vị quan trọng như vậy, nếu tớ không tiếp nhận thì sẽ vất vả cho những bạn học khác, mà tớ thì không đành lòng.”
Hụê Hân Nhi: “……”
Hai người đang trò chuyện thì Ngải Minh chạy tới, cô bạn hỏi chung một đề tài với bọn cô. Ngải Minh nói muốn làm uỷ viên đời sống, thấy Cam Niệm cũng tham gia tranh cử thì cô liền an tâm.
Chuông reo báo hiệu đến tiết thứ hai, mọi người đều trở về ổn định chỗ ngồi. Giáo viên tiếng Anh vừa đến đã phát kết quả kiểm tra bài cũ cho mọi người.
Giáo viên dạy tiếng Anh là một người tương đối nghiêm khắc, đương nhiên những học sinh được cô dạy dỗ sẽ đều đạt thành tích khá giỏi trở lên.
Tổ trưởng trả bài, còn cô giáo thì nói bên cạnh: “Bài kiểm tra này chủ yếu kiểm tra kiến thức cơ bản của lớp chúng ta, nhìn tổng thể không được khả quan cho lắm…. Những bạn làm bài kiểm tra không đạt điểm trung bình có tới mười mấy người, những bạn này xem lại bài làm của mình, không hiểu có thể đến văn phòng tìm cô.
“Bên cạnh đó vẫn có những bạn rất xuất sắc, giống như Hứa Hoài Thâm — 98 điểm, còn có Hách An — đạt 97 điểm.”
“…Đặc biệt là Hách An, cô còn nhớ rõ năm lớp mười, tiếng anh của em ấy rất kém, nhưng sau một thời gian chăm chỉ học tập và thường xuyên tìm cô để hỏi bài thì kết quả năm nay đã khác. Các em hãy học tập theo Hách An nhé.”
Cam Niệm nhận lấy bài kiểm tra, cô nhanh chóng dùng tay che lại rồi hít một hơi thật sâu và chậm rãi di chuyển tay.
…65 điểm.
Cam Niệm thở phào nhẹ nhóm, vẫn còn may mắn lắm… nhưng đến khi nhìn thấy điểm của Hứa Hân Nhi là 85 cùng với 98 điểm của người trâu bò nhất lớp kia, trong lòng Cam Niệm liền thấy chán ghét bản thân mình.
Cô nhỏ giọng nói với Hứa Hân Nhi:
“Hách An mà cô giáo vừa nói là người nào vậy?”
Huệ Hân Nhi chỉ vào nữ sinh thắt hai bím tóc ngồi ở bàn thứ ba, góc ngoài cùng bên phải: “Cậu ấy có học lực xếp thứ hai mươi toàn khối.”
Dáng vẻ yên tĩnh kia của Hách An, vừa nhìn đã biết là nữ sinh ngoan ngoãn được các thầy cô yêu thích.
Huệ Hân Nhi nói hồi lớp mười cô cũng học cùng lớp với Hách An, Hách An rất được các bạn yêu quý, tính cách cô bạn dịu dàng, làm người lại khiêm tốn lễ phép. Có nhiều nam sinh theo đuổi Hách An, tuy nhiên Hách An đều cự tuyệt, cô bạn nói muốn tập trung cho việc học hành.
Trong lòng Cam Niệm thầm bội phục Hách An, cô cảm thấy bản thân quả nhiên không có thiên phú về học tập…
***
Buổi chiều ngày hôm sau, Hách Bội Bội công bố danh sách tên các ứng viên tham gia tranh cử ban cán sự lớp.
Trong đó ngoài ý muốn nhất chính là Hứa Hoài Thâm lại tranh cử chức lớp trưởng.
Rất nhiều nữ sinh hy vọng Hứa Hoài Thâm sẽ được chọn làm lớp trưởng, như vậy bọn họ sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu. Chính vì vậy mà Hứa Hoài Thâm đã nhận được phiếu bầu cao nhất.
Cam Niệm hơi lo sợ, Huệ Hân Nhi bèn an ủi: “Tớ nghĩ cậu nhất định sẽ được chọn, trong ký túc xá cậu có quan hệ khá tốt với mấy phòng bên cạnh, còn các nam sinh thì khỏi phải nói, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ bầu cho cậu.”
Ngày thường Cam Niệm ở chung với mọi người rất hoà nhã, chứ đừng nói là lớn lên xinh đẹp, được vô số nam sinh yêu thích.
Cam Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Hoài Thâm rồi lại quay trở về.
Kỳ thật cô để ý nhất chính là Hứa Hoài Thâm sẽ bầu chọn cho ai, liệu cậu ấy có hy vọng cô làm lớp phó hay không? Nhưng giờ phút này cô đâu thể không biết xấu hổ mà đi hỏi.
Cũng may cuối cùng Cam Niệm cũng được chọn, mà Ngải Minh cũng trở thành uỷ viên đời sống, còn Hách An là uỷ viên học tập.
Hách Bội Bội thông báo sau khi kết thúc hai tiết tự học buổi tối ngày hôm nay, toàn bộ ban cán sự lớp sẽ đến văn phòng để họp.
Tiếng chuông tan học buổi tối vang lân, mấy người trong ban cán sự lớp lập tức đi đến văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Hách An đã ôm theo sách vở đi đến bên cạnh Hứa Hoài Thâm.
Cam Niệm ở phía sau nhìn thấy Hách An nói chuyện cùng Hứa Hoài Thâm, hai bím tóc đung đưa, thỉnh thoảng cô bạn còn cúi đầu khẽ cười. Mà Hứa Hoài Thâm… dường như cũng không có kháng cự.
Ngải Minh đi tới, thấy sắc mặt Cam Niệm không được vui, cô bèn hỏi:
“Được làm lớp phó mà còn không vui sao?”
Cam Niệm rũ mắt rồi than nhẹ một tiếng: “Không phải…” Chẳng qua nhìn thấy Hứa Hoài Thâm đi cùng nữ sinh khác, trong lòng cô bỗng thấy khó chịu không vui.
Ánh mắt Cam Niệm luôn không tự giác dừng ở hai người trước mặt, Ngải Minh cũng chú ý tới, cô bạn nhanh nhảu nói:
“Cậu nhìn kìa, trông Hứa Hoài Thâm và Hách An rất xứng đôi.”
Cam Niệm lập tức dừng lại bước chân, chỉ thiếu nước là dậm chân tại chỗ, cô bĩu môi, giọng nói có chút run run:
“Bọn họ xứng đôi chỗ nào?”
Ngải Minh bắt đầu phân tích:
“Thứ nhất chiều cao của hai người tương xứng, thứ hai Hách An cũng thuộc dạng xinh xắn. Mấu chốt ở chỗ hai người bọn họ đều là học sinh xuất sắc, ở bên nhau sẽ có nhiều đề tài chung để nói.”
Mấy lời của Ngải Minh… quả thật rất có đạo lỹ. Cam Niệm rầu rĩ nói:
“Đấy… đấy chỉ là trên lý thuyết.”
Ngải Minh kỳ quái nhìn phản ứng khác thường của Cam Niệm, cô sờ sờ đầu Cam Niệm rồi cười nói:
“Làm sao vậy? Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.” Cam Niệm ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, cô giữ chặt cánh tay Ngải Minh, “Chúng ta đi nhanh lên”, Cô nắm tay Ngải Minh bước nhanh qua Hứa Hoài Thâm và không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm, tầm mắt hơi dừng lại trên người cô.
Hách An đi bên cạnh không nhận ra được sự khác thường của cậu.
Đến phòng họp nhỏ bên cạnh văn phòng, tất cả mọi người đều đi vào, Cam Niệm ngồi ở chỗ gần cửa, bên tay trái cô là Ngải Minh, còn bên phải thì không có ai.
Cô quay đầu nhìn về phía sau không thấy Hứa Hoài Thâm, nhưng lại nghe được giọng nói của Hách An:
“Lớp trưởng đi về lớp lấy tài liệu, tớ sẽ để chỗ trống bên cạnh cho cậu ấy.”
Cam Niệm ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cô nhìn bài thi mình mang theo, tính toán làm tạm mấy đề. Tuy nhiên tâm tư đang loạn cào cào, cô hoàn toàn không thể tập trung làm bài, cuối cùng Cam Niệm đành phải chống tay lên cằm ngồi phát ngốc tại chỗ.
Một lát sau, Hứa Hoài Thâm đẩy cửa tiến vào.
Hách An nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, khuôn mặt lập tức tươi cười định tiếp đón cậu đến đây ngồi, ai ngờ Hứa Hoài Thâm đảo mắt dạo quanh một vòng, sau đó trực tiếp kéo chiếc ghế bên cạnh Cam Niệm và ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt Hách An cứng đờ, xen lẫn vài tia xấu hổ, nhưng cô vẫn mở miệng nói:
“Lớp trưởng, cậu qua đây ngồi đi, chỗ kia gần cửa quá chật.”
Sắc mặt Hứa Hoài Thâm bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước hồ, cậu nhàn nhạt đáp:
“Không sao cả.”
—ooOoo—
Tác giả có lời muốn nói.
- Huệ Hân Nhi: “Tớ cảm thấy Hứa Hoài Thâm và Hách An rất xứng đôi.”
- Cam Niệm: “Đấy chỉ là trên lý thuyết…”
- Cam Niệm: “Trên thực tế thì tớ cảm thấy tớ với Hứa Hoài Thâm mới càng xứng đôi.” _(:з” ∠)_#