Từ trước đến nay tân hậu nổi tiếng hiền lương thục đức hơn vạn người, tâm tính lương thiện. Nữ nhân trong thiên hạ luôn mong ước được như bà còn Tâm Hạ thì không! Nàng gần như là thanh mai trúc mã với tất cả các hoàng tử trong cung và phụ thân nàng lại là người hoàng đế tin tưởng nhất nên từ nhỏ nàng đã vô số lần tiến cung, mắt thấy vô số điều không tưởng.
Cánh cửa lớn của Tiêu Phòng điện dần hiện mở ra nghênh đón xa giá thái tử phi là nàng. Thật ngột ngạt! Tiêu Phòng điện xa hoa tráng lệ nơi ngự trị của mẫu nghi thiên hạ, bao kẻ vì ngôi vị này mà bỏ cả mạng. Thật đáng thương.
“Thần thiếp thái tử phi Lưu thị xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Cách xưng hô này đúng là khiến Tâm Hạ khó mà vui nổi dù một khắc, cái gì mà thái tử phi, nàng cần nó làm gì khi tim đã chết.
“Đều là người một nhà không cần câu nệ tiểu tiết. Nữ nhi ngoan mau đứng dậy.”
Nói rồi tân hậu đích thân di giá đến mà dịu dàng nâng nàng đang phục quỳ đứng dậy, xong cũng không quên ra hiệu cho đám cung nhân tránh đi.
Sau khi xác định bên trong chỉ còn chính mình và Tâm Hạ, vương hậu liền thay đổi thái độ; vô cùng mạnh tay mà xiết lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng.
“Muốn thành đại nghiệp tốt nhất là bất lưu tình.” Vương hậu chính là đang dạy dỗ con dâu đây mà.
“Ta không giống nương nương! Giờ nghĩ lại nếu năm đó ta bẩm lên sự thật về sự việc ở Hàm Phúc cung...”
Ba!!!
Một thanh âm tinh túy vang lên giữa chính điện, lời còn chưa nói hết Tâm Hạ đã nhận được một cái tát đau.
Vương hậu thần tình tức giận đến tột cùng khẽ tươi cười doạ người:“Hậu cung là chốn người ăn thịt người, ai cũng khó thoát cho dù là tỷ muội thân sinh cũng chẳng bằng quyền lực tối thượng.”
Tâm Hạ một phen cười mỉa mai trong lòng, vương hậu nghĩ người bệ hạ thương yêu thực sự là bà ấy sao? Ngu ngốc, người mà đáng lẽ ra nên ngồi vào vị trí này là tiểu muội của bà ấy - Thanh quý phi.
“Bổn cung hôm nay gọi ngươi đến không phải ôn lại kỷ niệm xưa.”
Bà ta đổi chủ đề còn nhanh hơn cả lật sách nha. Nhưng nói đến cùng mục đích của cuộc gặp gỡ này thực sự không phải như lúc nãy a.
“Nếu là về binh quyền trong tay gia phụ thần thiếp thì xin nương nương tự mình an bày nơi gia phụ, còn nếu là việc nạp thiếp cho thái tử gia... Thần thiếp tuân mệnh người!”
Lợi hại! Vương hậu đang vô cùng kinh ngạc, bao nhiêu tâm tư của bà đều nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
“Bệ hạ đúng là không chọn nhầm nương tử cho Tần nhi nhà ta.”
“Với điều kiện...”
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa Tâm Hạ nhanh chóng rời Tiêu Phòng điện, đi cả nửa ngày cuối cùng lại lạc đến ngự hoa viên.
“Nương nương, chúng ta mau hồi phủ đi trời cũng trễ rồi!” Xảo Xảo cung nữ bên cạnh nàng ái ngại đề nghị.
“Không chịu! Ta muốn ngắm hoa, bắt bướm còn có...”
“Còn có muốn gặp đại mỹ nam là ta.”
Người vừa đến là nhị hoàng tử-Mặc Tiễn, y trước giờ thích nhất là chọc phá người khác nha. Trái ngược với mẫu phi mưu mô xảo quyệt, Mặc Tiễn rất an phận mà tận hưởng. Y vốn là thanh mai trúc mã đầu tiên của Tâm Hạ nhưng do lục đệ kia mà bị đẩy ra xa vô cùng.
“...”
Tâm Hạ im lặng nhìn tên ngố tự viễn hoặc, nhịn cười đến đau cả bụng.
“Hạ...à... hoàng tẩu thay vì hái hoa bắt bướm gì đó thì hãy bắt lấy trái tim ta.”
Miệng thì nói rất chậm rãi mà tay đã không an phận mà nhẹ nhàng chạm vào cằm của nàng. Tên này được nuông chiều đến mức mạng cũng không cần rồi!
“A... Cứu mạng!!!”
Tiếng hét thất thanh của nhị gia nha ta khiến đám cung nhân từng bị y ức hiếp thoả lòng vô cùng, chung quy là cái bàn tay vô phép vô tắc đang bị Tâm Hạ vặn ngược đau đến chết đi sống lại a.
“Hoàng đệ chẳng phải nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sao! Chưa gì đã khóc lóc thảm thiết như vậy.”
Thật là vui quá đi mà. Chỉ có tên nhu nhược này mới khiến nàng phấn chấn tinh thần, trong giây phút đó nàng đã lần nữa nở nụ cười.
Một bên Tâm Hạ cùng hoàng nhị ca vui vui vẻ vẻ,một bên Tứ hoàng tử-Phong Vũ lẵng lặng mà hoạ khung cảnh náo nhiệt phía xa. Nhiều năm nay y luôn theo sát Tâm Hạ để hoạ nàng, người không hiểu chuyện lại nghĩ y tương tư nàng. Y thực ra là đang quan sát kẻ đã vô tình che lấp đi sự thật về mẫu phi của y- Thanh quý phi, y muốn biết kết cục của nàng sẽ giống như mẫu phi hay còn thê lương hơn.
“Điện hạ, đã có thư hồi âm của Nhung đế.”
Ánh mắt trong tựa nước hồ mùa thu của Phong Vũ nhanh chóng trở thành ánh mắt chứa đầy uy nghiêm, quyền lực.
“Câu trả lời của hắn?”
“Mọi việc tại thiên, ta chỉ là vô năng cẩu hoàng đế.”
Rắc!!! Phong Vũ nghe đến đây liền phát hoả khí bẻ gãy bút hoạ của chính mình.
“Nhung đế, hắn là đang chọn đối đâù với ta. Được! Ta tháp tùng hắn.”
Hoàng gia đổ máu, thiên hạ tất loạn