Dịch: Hạ Hằng
Chương 4: Tên nó là Bí Ngô nhỏ
Tình yêu nồng nàn lại hết sức chân thành của thiếu niên được phơi bày dưới ánh mặt trời, chuyện Bắc Giang tốt với Nam Chỉ mọi người xung quanh đều biết.
Thỉnh thoảng lúc làm việc với quản lý, cậu còn bị quản lý ghen tị mà trêu rằng: "Sao quan tâm tới Nam Chỉ thế hả? Cậu cũng qua đây giúp quản lý này với."
Sau khi đến Du Hiệp, ngày nào Bắc Giang cũng đưa Nam Chỉ về.
Hôm nào cậu cũng tìm đủ mọi lý do, Nam Chỉ nhìn cậu hằng ngày đuổi theo bước chân của mình, rồi sau đó móc một món đồ nho nhỏ từ trong túi ra, bảo: "Chị ơi, chị làm rơi đồ này". Chờ khi cô nhận xong cậu mới nói ra mục đích cuối cùng trong ngày.
Lâu dần, lời cuối cũng tiết kiệm, Bắc Giang trực tiếp đi thẳng tới chỗ Nam Chỉ đưa đồ cho cô rồi cùng nhau sóng vai đi về.
Có một lần Bắc Giang lại đuổi theo bước chân Nam Chỉ.
Nam Chỉ cười bất đắc dĩ: "Lần này chị đánh rơi gì thế?"
Ai ngờ lần này Bắc Giang không theo lối cũ, cậu giả vờ tỏ ra ấm ức, từ từ đưa tay tới trước mặt cô: "Chị ơi, chị đánh rơi em rồi kìa."
Thiếu niên không hề che giấu sự mến mộ của mình dành cho cô, nóng bỏng hiện lên trong ánh mắt ngày càng rõ ràng.
Nam Chỉ bật cười, đ.ậ.p một cái vào tay cậu: "Đừng đùa nữa."
Trong mắt Nam Chỉ, cậu nhóc từng ngại ngùng khi gặp cô đã dần dần không còn dáng vẻ như trước nữa, mà trái lại hơi thở của thanh xuân, của tuổi trẻ càng bộc lộ rõ nét trên người cậu hơn.
Nhưng thật ra Nam Chỉ đâu biết rằng, những điều Bắc Giang nói với Nam Chỉ đều là những lời cậu cân nhắc, luyện tập hàng trăm lần mới dám nói ra.
...
Lúc đầu là đưa cô tới cổng trường, sau đó dần dần chuyển thành đưa về KTX.
Dần dà Nam Chỉ cũng đã quen với sự tồn tại của Bắc Giang.
"Chị!"
Nam Chỉ nghe thấy tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bắc Giang đầu đầy mồ hôi bước vào quán.
Cô đưa cho cậu một tờ giấy.
Bắc Giang nhận lấy tờ giấy lau mồ hôi, cậu cười toe toét lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chị, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Bắc Giang thay đồng phục xong bước ra ngoài, Nam Chỉ đưa cho cậu một ly sữa.
Cậu nhận lấy ly sữa rồi sờ, nóng.
Cậu ghét nhất là sữa nóng, đặc biệt là vào mùa hè.
Cậu ngẩng đầu, dùng giọng điệu thương lượng hỏi: "Chị ơi, ngày mai không uống sữa nóng được không?"
Nam Chỉ cúi đầu làm việc của mình, không ngừng tay: "Em không thích sữa à?"
Bắc Giang: "Không phải, chỉ là em không thích uống sữa nóng thôi, em muốn uống lạnh cơ."
Nam Chỉ ngẩng đầu lên: "Không được, uống lạnh nhiều không tốt cho dạ dày đâu."
"Em uống đi, uống nhiều sẽ cao lên đó, lát chị làm cho em một ly ô long kem sữa."
Y như đang dỗ trẻ con vậy, nhưng Bắc Giang lại thích Nam Chỉ làm vậy, cậu thích nghe âm thanh dịu dàng của cô, thích cô dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói chuyện với mình.
Có Nam Chỉ mở lời, đừng nói một ly sữa nóng cho dù là nham thạch nóng chảy cậu cũng không chớp mắt mà uống hết ngay.
"Sao hôm nay đến muộn thế?" Nam Chỉ đang khom người phủ kem lên trà sữa, cô chuyên tâm làm việc nhưng vẫn nói chuyện cùng cậu.
Bắc Giang đặt thìa vào tay cô: "Tối qua lúc về nhặt được một bé mèo con trên đường thế là em mang nó về nuôi một đêm, sáng nay đưa đến phòng khám thú y kiểm tra."
Nam Chỉ ngẩng đầu: "Mèo con? Bị người ta bỏ à?"
Giây phút ấy, Bắc Giang sững sờ tại chỗ.
Chóp mũi Nam Chỉ dính lớp kem màu trắng không biết từ bao giờ, lớp kem ấy dính trên khuôn mặt trắng nõn kết hợp với đôi lông mày cong cong khiến người ta yêu thích.
Mặt Bắc Giang "xèo" bỗng chốc đỏ bừng, lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Cậu gãi gãi khóe miệng, ấp a ấp úng nói: "Chắc vậy, em nghe người ở phòng khám nói con mèo bị ốm, tiền chữa bệnh cho nó có thể mua một con mèo tốt hơn ấy."
"Ồ." Nam Chỉ thấy Bắc Giang có cái gì đấy không đúng lắm, nghi hoặc bảo: "Em sao thế?"
Bắc Giang lắc đầu nguầy nguậy: "Em không sao."
"Không sao thì sao mặt em đỏ thế kia? Nóng hả?"
Nam Chỉ nhìn chằm chằm, Bắc Giang không chịu nổi nữa bèn nói ra: "Chị, mặt chị dính kem kìa."
"Hả?" Nam Chỉ nhướng mày, quay người soi gương: "Ôi thật này, sao em không nhắc chị sớm?"
Cô quay người lại: "Vậy hóa ra vừa nãy em cười chị cái này hả?"
Thật ra Bắc Giang đâu có cười gì, nhưng không biết tại sao sau khi Nam Chỉ hỏi xong câu này cậu lại nghi ngờ gật đầu.
Nam Chỉ thấy thế bèn dùng ngón tay quẹt chút kem trên bàn bôi lên mặt Bắc Giang: "Cái này có gì mà buồn cười chứ? Xem chị bôi cho em đây."
Lúc Nam Chỉ bước tới gần, Bắc Giang cảm giác hô hấp của mình như bị ngưng trệ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần cậu.
Nhưng cũng chỉ diễn ra chóng vánh, Nam Chỉ bôi xong lui lại ngay.
Làm "chuyện xấu" dường như cô rất vui vẻ.
Nam Chỉ nói: "Bắc Giang, nhìn em như này dễ thương lắm." Cô nhướng mày, má lúm đồng tiền ở khóe miệng lại xuất hiện.
Bỗng nhiên Bắc Giang cúi đầu, cong môi cười: "Vâng, đúng là đáng yêu thật."
.....
Tan làm ca tối, Nam Chỉ đi cùng Bắc Giang tới phòng khám thú y đưa mèo con về nhà.
Mèo con rất ngoan ngoãn, lúc được người ta vuốt ve sẽ kêu meo meo, sau đó dụi đầu vào lòng bàn tay Bắc Giang như thể đang cố lấy lòng, làm nũng với cậu vậy.
Nam Chỉ nhìn mèo con trên đầu gối, lúng túng: "Bé mèo giờ phải làm sao đây?"
"Em đăng thông tin của nó lên mạng rồi, cũng tới đồn công an hỏi sau đó để lại số điện thoại. Nếu chủ nhân không cố ý bỏ rơi thì chắc sẽ tới tìm em thôi."
"Nhưng nhỡ đâu không có ai tới tìm thì sao? Em muốn ôm về nhà à? Chị gái em bị dị ứng với lông mèo đấy."
Bắc Giang cũng hơi lúng túng, nhất thời cũng không biết giải quyết như nào.
Nam Chỉ thấy vẻ mặt phiền muộn của cậu thì có phần không đành lòng, nhẹ nhàng sờ lên đầu cậu: "Thôi bỏ đi, cứ nuôi trước rồi tính sau."
Được Nam Chỉ sờ đầu, mắt Bắc Giang lập tức sáng lên: "Chị, chúng ta đặt tên cho nó nhé?"
Nam Chỉ cười, hỏi: "Em muốn đặt tên gì?"
"Ừm..." Bắc Giang suy nghĩ một chút: "Lúc em phát hiện ra nó thì nó ở ngay cạnh một quả bí ngô to, hay em đặt tên cho nó là Bí Ngô nhỏ nhé?"
Nam Chỉ bật cười: "Bí Ngô á?"*
Bắc Giang "ừm" một cái.
Ánh mắt thiếu niên quá mức đơn thuần khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
"Được."
*Bí Ngô (南瓜) và Nam Chỉ (南枳) đều giống nhau ở một chữ 南. Không biết Bắc Giang có â.m m.ưu gì trong cách đặt tên không nhỉ????