Thật ra thì Phương Linh là có miệng nhưng khó trả lời, đã từng nghiêm túc cùng thiếu gia kháng nghị, dù sao nàng còn muốn sống thêm mấy năm, mỗi ngày đều hướng về phía thiếu gia đoán chừng sẽ rối loạn tiêu hóa. Câu trả lời của thiếu gia làm cho nàng nắm cổ tay.
“Thiếu gia! Thật ra thì lòng tôi không nửa điểm tham lam, tuyệt không thích hợp tại thư phòng, sợ là sẽ phải hư chuyện của ngài!” Nàng muốn kháng nghị, lật người, không thể bị thiếu gia đè ép! Nhanh lên một chút đuổi đi thôi!
“Vậy thì thế nào?” Thiếu gia không có ngẩng đầu, tiếp tục vùi đầu vào sổ sách.
A, câu trả lời nàng nghĩ không phải thế này? Cái gì gọi là vậy thì thế nào? Nha đầu thư phòng không phải ít nhất phải biết chữ sao? Nàng là nàng không nhận biết chữ, ngay cả mài mực đều sợ đem mực vẩy, thế nào lại muốn nàng?
Thấy hồi lâu không có người trả lời, Cận Nam Thiên giương mắt, nhìn thấy Phương Linh nhíu cả chân mày, hắn không khỏi buồn cười, đi theo bên cạnh hắn không biết là bao nhiêu người cầu xin cũng cầu không được, như thế nào đối với nàng lại là khổ sai?
“Thế nào? Vậy thì ngươi ưa quét sân?” Phương Linh dĩ nhiên cả gan gật đầu, Cận Nam Thiên bộ mặt lo lắng, xấu bụng nói, “Đã như vậy, không bằng ngươi quét xong Cận vườn phải đi quét lão phu nhân Lan viện đi! Những ngày sau này hơi phong phú. . . . . .”
“Không cần không cần, ta rất thích trong thư phòng làm việc, còn có thể cùng thiếu gia tập viết, nhất cử lưỡng tiện, đa tạ Thiếu gia cân nhắc, nô tỳ cáo lui trước.” Phương Linh vừa nói vừa khom người lui ra, sợ thiếu gia một mất hứng muốn nàng quét dọn cả Cận phủ, nàng chẳng phải là sẽ chết? Vẫn không quên ở trong lòng thầm mắng, thiếu gia ác độc, thiếu gia nhẫn tâm. . . . . . Dĩ nhiên không dám nói ra, trừ phi nàng nghĩ bị thiếu gia làm cho cực khổ.
Trong thư phòng, Cận Nam Thiên nhìn bóng lưng của Phương Linh, đang suy nghĩ, thật là nha đầu thú vị, giữ ở bên người, ngày cũng sẽ không nhàm chán đi! Hắn hết sức mong đợi. . . . . .
Lại nói Phương Linh thăng chức đến thư phòng nha đầu, không ít người đỏ mắt, ngay cả Hồng Tụ đều là trơ mắt nhìn nàng lên chức, mọi người có thể đều cho rằng, nha đầu vô tài vô đức lại thường lười biếng như Phương Linh làm sao lại lọt vào mắt của thiếu gia. Bất quá, thực tế, bây giờ giá trị con người của Phương Linh là tăng gấp bội, cũng rất nhiều người tới nịnh bợ. Ngay cả mẹ thu dưỡng nàng mẹ cũng cảm tự hào, nói Phương nha đầu có tiền đồ rồi !
Phương Linh thật thật không muốn, thật không muốn, trước kia quét đại viện ngày nhiều sung sướng a, lười biếng còn không người trông nom, hiện tại cảm thấy mỗi làm một việc đều phải thận trọng, giống như rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình.
Thật ra thì nàng đi vào thư phòng mới phát hiện, căn bản không có việc gì, cuộc sống của thiếu gia rất có quy luật, mỗi ngày đều là đúng giờ nhất định, nàng chỉ phải dâng trà mài mực là được. Thư phòng rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cần quét dọn cũng không có nhiều, nếu không có thiếu gia ép ở đây, thật sự là một phần đẹp, sống ít không nói, còn không cần dầm mưa dãi nắng.
Thiếu gia còn có thể không định kỳ, thưởng nàng một đồ chơi nhỏ, nói là người khác đưa, nàng cũng vui vẻ hả hê tiếp nhận, thật ra thì những thứ kia đều là thời điểm Cận Nam Thiên làm ăn hoặc là đi ngoại địa làm việc ố ý chọn , chỉ là Phương nha đầu không biết mà thôi, về phần Cận Nam Thiên đối với Phương nha đầu là cảm giác gì, chính hắn cũng làm không rõ ràng lắm, đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm, lần đầu tiên phát hiện mình có không xác định tâm ý.
Ngày này, nàng ở thư phòng chờ thiếu gia, kết quả thiếu gia vẫn chưa có trở về, đoán chừng bị chuyện gì trì hoãn, vì vậy, vì vậy liền nằm ở trên bàn sách ngủ thiếp đi, cái này sợ là Phương Linh cả đời này cũng khó khăn từ bỏ tật xấu rồi.
Cận Nam Thiên vừa vào cửa, nhìn thấy chính là Phương Linh đang ngủ say sưa, thậm chí còn dánh vẻ chảy nước miếng. Sau đó thấy bên cạnh bàn có mực nàng mài rất tốt, một ý niệm trò đùa dai chợt lóe lên. (Thiếu gia này gian quá đi =]] )
Phương Linh lúc ngủ cảm thấy luôn có cái gì đó ướt át ở trên mặt nàng nhích tới nhích lui, vung cũng vung không hết, rốt cuộc bị trêu chọc tỉnh, phát hiện gương mặt tuấn tú so bình thường phóng đại gấp mấy lần của thiếu gia xuất hiện ở trước mắt nàng. Trên tay còn cầm khăn tay của nàng.
“Ngủ chảy nước miếng, ta giúp ngươi lau xuống, ừ, trả lại cho ngươi!” Sau đó có bộ mặt phớt tỉnh tránh ra.”Hôm nay không có chuyện gì rồi, ngươi trước tiên có thể đi về.”
“A.” Phương linh kinh ngạc, thiếu gia hôm nay thật dịu dàng a, chẳng những không có mắng nàng, còn để cho nàng nghỉ ngơi, giúp nàng lau nước miếng. Vì vậy cao hứng rời khỏi phòng
Trên đường, mỗi người thấy nàng đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, nàng cho là tất cả mọi người cảm nhận được hảo tâm của nàng, dĩ nhiên là vui sướng hài lòng . Ai biết vừa về tới gian phòng, ngồi ở bàn trang điểm nhìn lên, “A. . . . . .” Người bên ngoài người cho là có người trong nhà xảy ra thảm kịch, kết quả vừa vọt vào, nhìn thấy Phương Linh tay chỉ gương, há to mồm lại không gây tiếng vang, đi vào đây?
“Ha ha ha ha ha!” Tất cả mọi người cười ra tiếng, bởi vì gương cái bóng chính là hình bông hoa trên mặt! Không trách được mọi người thấy nàng cũng che miệng mỉm cười, hoá ra là như vậy, ghê tởm thiếu gia! Ta với ngươi có mối thù kết lớn! Cái dịu dàng chó má! Phương Linh, đó là ảo giác, là thiếu gia giả bộ đưa cho ngươi, thật ra hắn chính là ma quỷ.
Chuyện này trong phủ truyền ra rất nhanh, hiện tại làm cho Phương Linh thật nhiều ngày cũng không dám ra ngoài , sợ bị người cười. Nàng cũng cùng thiếu gia rùng mình chừng mấy ngày, dĩ nhiên không thể bãi công, chẳng qua là thời điểm làm việc đều là một nửa chết nửa sống biểu tình, làm cho cuối cùng Cận Nam Thiên cảm thấy không thú vị, dùng năm trân bánh bao hấp thu mua dạ dày của Phương Linh. Phương linh sau đó vẫn còn hối tiếc, nên khiến thiếu gia cho nàng thêm lương tháng , như thế chính là bị mấy bánh bao thu mua dạ dày đây?
Dáng dấp Phương Linh không phải là hết sức xinh đẹp, lại làm cho người ta nhìn thoải mái, đến thư phòng làm chút công việc nhẹ nhàng, về sau cả người xinh đẹp ra càng thêm duyên dáng động lòng người. Cả người trở nên có khí chất hơn, hiện tại ai cũng sẽ không nói nàng chỉ là một nha đầu lười biếng rồi
Chợt có một ngày, mẹ tìm nàng, nói nàng đã mười tám tuổi rồi, nên muốn tìm nhà chồng, mấy ngày trước phòng bếp, A Hổ hướng nàng cầu hôn, hi vọng nàng có thể chấp nhận. Mẹ cũng suy tính đến thân thế cô nhi của Phương Linh, còn nữa A Hổ người đàng hoàng, là một đối tượng thật tốt, muốn Phương Linh mình suy tính một chút, không cần bỏ lỡ lương duyên.
Kết quả là, Phương Linh thường ngày không lo nhiều lắm việc ở bên trong, lại bỏ thêm vào hạng nhất, suy tính lập gia đình. Mẹ trước kia cũng đã nói, gả vào nhà giàu có còn không bằng gả cho một người đàng hoàng, loại thân phận này của nàng nhiều lắm là làm cái thiếp thất, sinh hạ hài tử cũng không thể mình nuôi dưỡng, cả đời nhìn sắc mặt của chồng, đối nàng gả cho một người đàn ông bình thường tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phương Linh không muốn một dạng đối với Cận Nam Thiên ngưỡng mộ như bao cô gái khác, bởi vì vừa bắt đầu nàng cũng biết giữa bọn họ là sự khác biệt. Gả cho A Hổ, hẳn là không sai, tay nghề tốt, ngày ngày đều có thức ăn ngon.
“Còn đứng đó làm gì đây?” Có người đập đầu của nàng.
“Không có, còn muốn thành thân.” Nàng tự nhiên trả lời, suy nghĩ còn không có trở lại thực tế.
“Thành thân? Ai muốn thành thân?” Nói chuyện có chút cảnh cáo, đáng tiếc người nghe ngộ không ra được.
“Đương nhiên là ta á. Mẹ nói ta 18 rồi, nên lập gia đình. . . . . .” Nàng chợt thu nhỏ miệng lại, người nào đang cùng nàng nói chuyện? Nàng mới phát hiện ra mình ngồi ở cửa thư phòng, là thiếu gia, chẳng qua là hôm nay thiếu gia rất không vừa lòng, dường như có chút tức giận nhìn nàng.
Sau đó thiếu gia lạnh lùng nói một câu, “Không có ta đồng ý, ngươi với ai thành thân?” Phương Linh ngẩn người tại đó, thiếu gia rất không thực tế? Liên tiếp hạ người muốn thành thân hắn cũng trông nom, năm ấy trước phòng giặt quần áo A Quyên cùng nhà bếp Ada thành thân sao lại không thấy thiếu gia quản lý, còn thiếu gia nhìn nàng lại khó chịu, muốn nàng cả đời thành gái lỡ thì không lấy chồng, để cho hắn hành hạ? Nhìn thiếu gia âm tình bất định, Phương Linh không nghĩ ra
Mà Cận Nam Thiên đâu? Cẩn thận suy nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Linh, 18 rồi à, xem ra có người muốn cùng hắn tranh, là nên chọn lựa hành động, khối ngọc thô chưa mài dũa này chỉ có thể thuộc về hắn.