• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Nhan Y Lam + cầm thú


Sáng thứ bảy, tiếng còi xe cứu thương 120 đã phá tan sự yên tĩnh của khu nhà cho giáo viên.


Nhân viên y tế đặt Chu Thanh đang ngất lên cáng cứu thương rồi đưa lên xe đi đến bệnh viện. Kiểm tra một hồi mới biết được, vị giáo sư danh tiếng lừng lẫy này bị ngoại lực tác động, đánh vào gáy dẫn đến hôn mê.


Chu Thanh đã trên năm mươi, nếu xuống tay nặng thêm chút nữa, đảm bảo Chu Thanh sẽ bị đột tử do thiếu máu não.


"Rốt cuộc là ai mà ra tay nặng như vậy, thiếu chút nữa giáo sư này đã chết rồi."


"Ai biết được. Nhưng tại sao khi tìm thấy ông ta cơ thể lại trần như nhộng, có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì..."


"Người ta ở nhà một mình, cởi chuồng cũng không phạm phát chứ?"


"Nhưng cửa nhà ông ấy mở toang, chẳng lẽ muốn để người khác nhìn thấy ông ta không mảnh vải che thân?"


...


Bên phía khu nhà công cho giáo viên, khi xe cứu thương rời đi không ít giáo viên tụ tập lại bàn luận. Người lớn tuổi hay bị bệnh là chuyện thường tình, nhưng Chu Thanh trần chuồng bị đưa đến bệnh viện là chuyện lần đầu tiên xảy ra.


"Danh tiếng của thầy Chu luôn tốt, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ."


"Mọi người không cảm thấy chuyện này thật kì lạ sao? Bình thường tính tình thầy Chu rất cẩn thận, sao có thể mở cửa rồi ngất xỉu chứ?"


"Nói vậy tôi mới nhớ, buổi tối mấy tuần trước, trong nhà thầy Chu phát ra tiếng động kì quái, hình như là tiếng khóc, nhưng chỉ kêu khoảng chừng nửa phút, có lẽ do tôi nghe nhầm."


"Chắc chắn là anh nghe nhầm, khu nhà giáo viên của chúng ta toàn là người cổ hủ, sao có thể có gì không sạch sẽ chứ!"


...


Dịch Tiêu nghe nói Chu Thanh thiếu chút nữa thì đột tử, liền yên lặng hai ba giây. Đợi người bên khu nhà giáo viên bình tĩnh lại, Dịch Tiêu mang theo clip cùng bản ghi âm lưu trong USB, đi đến đồn cảnh sát gần đó để báo án.


Dịch Tiêu đã cắt bỏ đoạn cô đánh Chu Thanh. Cho dù Chu Thanh chỉ đích danh cô động thủ đánh người, cảnh sát cũng khó lòng tin tưởng người như Đỗ Linh có thể đánh ngất Chu Thanh.


Trường Ngũ Trung ở vùng ngoại thành của thành phố A, muốn đến đồn công an gần nhất cũng phải bắt xe công cộng đi nửa giờ. Dịch Tiêu lên xe, ngồi ở gần cửa sổ, nhìn chằm chằm hàng cây tùng dần dần lùi về sau.


Thành phố A tuy nhỏ nhưng rất tân tiến, trồng rất nhiều cây xanh, mấy chục vạn người trong thành phố đều tích cực giúp cây xanh phát triển tươi tốt, cuộc sống của mọi người cũng rất tích cực, luôn hướng về phía trước, có ý chí tiến thủ phồn thịnh. Thỉnh thoảng sẽ có người tới phá quang cảnh hài hòa tốt đẹp này, nhưng người đó chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt.


Từ trước đến nay Dịch Tiêu đều tin tưởng như vậy, cho nên nguyện vọng duy nhất của cô là trở thành cảnh sát.


Cô nhìn ra ngoài cửa đến ngẩn người. Cảnh vật ngoài cửa từ từ chuyển sang sầm uất, vừa định đứng lên đi xuống xe. Ngay lúc này, ánh mắt bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường. Cô vội vàng quay lại nhìn, đối phương đang đứng trước cửa một tiệm thuốc, có vẻ do dự không muốn đi vào.


Dịch Tiêu lập tức đứng lên, xuống trạm xe, chạy về phía tiệm thuốc, cô ló đầu vào nhìn một vòng, sau đó mới đi vô tiệm thuốc, đứng trong một góc quan sát.


Bên kia, Vương Na đứng trước quầy, ấp úng hồi lâu.


"Cô gái, rốt cuộc là em muốn cái gì, phải nói ra nha?"


Xoắn xuýt gần một phút đồng hồ, Vương Na mới cúi đầu nhỏ giọng nói, "Có thứ có thể xem xem đã mang thai hay không..."


Nhân viên cửa hàng ngớ ra: "... que thử thai đúng không? Để tôi lấy cho em."


Nói xong liền xoay người đi tìm, cũng không quên lầm bầm: "Còn nhỏ tuổi như vậy, thật sự không biết quý trọng bản thân."


Mặt Vương Na đỏ như máu.


Nhân viên cửa hàng lấy ra mấy loại que thử thai giá tiền khác nhau, Vương Na chỉ mua một cái, trả tiền xong liền vội vàng chạy ra khỏi tiệm thuốc.


Dịch Tiêu bám theo phía sau, đi lên vỗ vai cô một cái.


"Vương Na."


Vương Na run rẩy mãnh liệt, khi quay đầu lại đồng thời giấu que thử thai sau lưng, nhìn thấy người kia là Dịch Tiêu thì khóe miệng giật giật:


"Đỗ, Đỗ Linh... sao mày lại ở đây?"


"Đừng sợ."


Vương Na hoảng hốt lo sợ, sự đề phòng rất lớn. Dịch Tiêu lùi về sau mấy bước, kéo khoảng cách của hai người ra, cho cô ấy thời gian để bình tĩnh. Sau vài giây, Dịch Tiêu mím môi:


"Tôi đi báo công an."


Ánh mắt kiên định, giọng nói mạnh mẽ.


"Đi vạch trần Chu Thanh."


Ánh mắt Vương Na lập tức trợn tròn, đầu óc giống như trống rỗng, thậm chí mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có một giọng nói tà ác nói --- Đỗ Linh muốn đi cục cảnh sát tố giác Chu Thanh, chuyện cô bị Chu Thanh cưỡng hiếp sắp bị mọi người biết...!


"Mày... mày nói cái gì?"


"Tôi nói, tôi muốn đi báo án, vạch trần chuyện ác của Chu Thanh."


Vương Na nghe vậy giống như sét đánh ngang tai, tay chân không chút sức lực, lập tức lùi về phía sau, lắc đầu liên tục: "Không... không... mẹ nó nói bừa cái gì vậy?! Nếu mày báo cảnh sát chẳng phải cả trường đều biết, không, tất cả mọi người đều biết tao bị... bị... tao bị..."


Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt tràn mi.


"Vương Na, cậu bình tĩnh lại đi." Dịch Tiêu từ từ tiến lại gần chỗ cô, hai tay đỡ bờ vai của cô, an ủi, "Tôi biết, tôi biết cậu không muốn ai biết chuyện này, nhưng nếu chúng ta không đi tố cáo việc ác của Chu Thanh, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi ông ta, ông ta sẽ tiếp tục làm việc xấu. Tôi hiểu cô rất khó xử, nhưng..."


"Mày thì biết cái gì chứ?!"


Vương Na giận dữ tránh khỏi hai tay của Dịch Tiêu, vừa khóc vừa chất vấn: "Làm sao mày có thể hiểu được tao chứ?! Mày học giỏi, Chu Thanh đối xử với mày giống như con gái... mày biết Chu Thanh đã làm gì tao không?! Mày không biết! Sao mày biết được chứ?!"


"Mày cái gì cũng tốt, tên cầm thú kia thích mày, bạn bè thích mày, ngay cả Trần... Trần Nhiên cũng đối xử tốt với mày... mày dựa vào cái gì đòi hiểu tao chứ?!"


"Vì sao, vì sao ông trời lại bất công với tao như vậy? Đối xử với tao như vậy...!"


Cảm xúc của Vương Na lại lần nữa tan vỡ, khiến người qua đường dừng lại vây xem. Ngay cả chị gái vừa bán que thử thai cho Vương Na cũng đi ra ngoài, thấy một màn này, vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


Vương Na phát tiết xong liền ngồi phịch xuống đất.


Ánh mặt trời từ đỉnh đầu rơi xuống, bao lấy cơ thể Dịch Tiêu. Dịch Tiêu cúi đầu, nhìn bóng râm trước mặt.


Không ai biết cô đang nghĩ cái gì.


Một lúc lâu sau, cô tiến lên một bước, ngồi xổm xuống ghé sát vào tai Vương Na, nhẹ giọng nói:


"Dựa vào tôi cũng là người bị hại bởi tên cầm thú kia."


Tiếng khóc của Vương Na lập tức ngừng lại.


...


Dịch Tiêu đưa Vương Na tới công viên gần tiệm thuốc nghỉ ngơi, sau đó cô đi đến tiệm tạp hóa mua bình nước cho Vương Na.


Vương Na uống nước xong từ từ tỉnh táo lại, đầu óc khôi phục bình thường.


Hôm nay cô không trang điểm, cũng không mặc áo khoác da quần đùi, chỉ mặc áo T-shirt tay dài màu trắng cùng với quần bò. Bỏ đi phong cách ăn mặc hằng ngày, Vương Na là một cô gái xinh đẹp, khóe mắt treo lên một mảnh khốn khổ cùng đau đớn không hợp với tuổi tác của cô.


Nguyên cả buổi trưa, Dịch Tiêu trò chuyện thường ngày với Vương Na, chờ cảm xúc của cô ấy bình tĩnh lại xong, mới từ từ kể lại quá trình Đỗ Linh bị Chu Thanh xâm hại.


Thế giới quan của Vương Na sụp đổ rồi. Cô còn cho rằng chỉ có một mình cô bị kẻ độc ác kia cưỡng hiếp, không ngờ ngay cả Đỗ Linh, học sinh giỏi cũng bị...


Nội tâm của cô dần dần mở, nghẹn ngào kể cho Dịch Tiêu nghe chuyện ác Chu Thanh đã làm.


Chu Thanh cưỡng hiếp Vương Na vào tháng tư. Một lần kia, bởi vì Vương Na đòi tiền của bạn học nên bị Chu Thanh gọi vào văn phòng phê bình, sau đó liền rơi vào thủ đoạn nham hiểm của Chu Thanh ---


"Vương Na, trò xem mỗi ngày đều ăn mặc như vậy? Mặc thế này có thể làm được chuyện gì tốt sao? Có phải muốn thầy dạy dỗ trò một chút thì trò mới hiểu không?"


Chu Thanh nói xong liền bạo lực xé rách đai lưng quần của Vương Na.


Mới vừa vào xuân không lâu, toàn thân trên dưới của Vương Na không một mảnh che, đứng trong văn phòng bật điều hòa 22 độ hai tiếng trời.


Chu Thanh mặc tây trang, đứng quan sát cơ thể cô hai giờ đồng hồ.


Cuối cùng cô bị bệnh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã là tối khuya.


Chu Thanh bê nước ấm cùng thuốc cảm tới, "Dịu dàng" đút cho cô uống hết.


Đầu óc cô có chút mơ hồ. Sau khi uống thuốc xong, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã bị Chu Thanh cưỡng – hiếp.


Sau đó, mặc kệ tâm trạng của Chu Thanh tốt hay xấu đều kêu Vương Na vào nhà hắn. Tất cả dấu hôn cùng vết thương trên người cô, đều do Chu Thanh ban tặng.


"Chu Thanh kia... là đồ cầm thú... biến thái!"


Vương Na nói xong lại khóc không thành tiếng. Dịch Tiêu ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.


Cô không bảo Vương Na nói tiếp, chỉ yên lặng nghe tiếng khóc của cô ấy từ lớn biến thành nhỏ, sau đó không còn tiếng động nữa. Hai người dựa vào nhau, để cho gió lạnh thổi vào tế bào, giữ cho lí trí tỉnh táo một chút.


...


Cảm xúc của Vương Na cực kì không ổn định, một mực phản đối báo cảnh sát. Dịch Tiêu nghe lời cô, tạm thời bỏ qua không báo án Chu Thanh nữa.


Nhưng mà qua chuyện của Vương Na lại nhắc nhở Dịch Tiêu rằng người bị hại không chỉ có một người, quá trình gây hại cũng tuyệt đối không chỉ có ngôn từ và tay chân, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Trước khi báo án, tìm kiếm thêm tin tức và người bị hại càng có thêm chứng cớ quan trọng.


Chu Thanh bắt Vương Na phát sinh quan hệ không chỉ một lần. Kì sinh lí của Vương Na mãi vẫn chưa đến, nên cô ấy nghi ngờ bản thân mang thai, lúc này mới đi mua que thử thai kiểm tra. Một khi chứng thực, đây là kết quả do Chu Thanh cưỡng hiếp học sinh ván đã đóng thuyền, cho dù ông ta làm gì cũng không thể tránh khỏi sự trừng trị của pháp luật.


Dịch Tiêu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bốn chữ 'ác giả ác báo' đang treo trên trời xanh mây trắng.


Dựa theo lời nói của Vương Na, Dịch Tiêu sắp xếp thời gian khi Chu Thanh tính xâm phạm Đỗ Linh, thời gian cùng số lần của Vương Na, xếp thành một trục thời gian. Chu Thanh rất có quy luật. Dịch Tiêu kết luận, thời gian trước đây xuất hiện một lỗ hổng lớn, có lẽ là lúc Chu Thanh ra tay với những người khác.


Chỉ cần chú ý điều tra Chu Thanh, nhất định có thể phát hiện dấu vết!


Hai ngày sau, lại đến thứ hai phải đi học.


Chuyện Chu Thanh trần chuồng té xỉu trong nhà truyền tới tai học sinh trong trường, rất nhanh mọi người đều biết. Trong lúc mọi người bàn luận, có thầy cô tạm thời tới dạy thay môn ngữ văn.


Dịch Tiêu lợi dụng cơ hội này để quan sát phản ứng của bạn học, đoán xem còn có người nào bị xâm hại nữa không.


Rất nhiều nam sinh trong lớp liên tục cười nhạo, phát huy sức tưởng tượng phong phú, nói việc của Chu Thanh thành một cái gì đó vô cùng ảo diệu. Dịch Tiêu lén lút nghe ngóng bọn họ nói bóng nói gió, phát hiện hầu như bọn họ đều bị Chu Thanh sai đi làm việc riêng, còn không thì bị kêu đi massage giống như Trần Nhiên.


Không phát hiện trong lớp có người bị hại khác.


... có khi nào người bị hại là người của lớp khác không?


Dịch Tiêu ngồi trên ghế cắn đầu bút suy nghĩ.


Không lâu sau, Vương Na vội vã chạy vào lớp. Các học sinh khác lâu ngày không gặp cô, nên tiến lên chào hỏi Vương Na.


Vương Na hoàn toàn không kịp để ý. Cô hoảng hốt chạy tới bên cạnh Dịch Tiêu, nắm hai vai Dịch Tiêu, sợ hãi nghẹn ngào nói: "Đỗ Linh... Đỗ Linh! Cứu cứu tôi, cứu tôi!"


Dịch Tiêu vội vàng giữ tay cô lại, liền giật mình vì bàn tay Vương Na quá lạnh lẽo.


Lông mày sít chặt, Dịch Tiêu hỏi: "Đừng sợ, sao vậy?"


"Tư Cường anh ấy... Tư Cường đi tìm tên cầm thú kia tính sổ rồi!" Vương Na nói xong liền không kìm được nước mắt, "Anh ấy lấy dao của đại ca đi tới bệnh viện, tôi, tôi cản không được..."


Dịch Tiêu nghe xong quá mức sợ hãi.


Nếu hiện tại Chu Thanh bị chém chết, Đỗ Linh không thể trọng sinh rồi!


... Tên cầm thú này còn chưa bị pháp luật trừng trị, tuyệt đối không thể chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK