Mục lục
Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Châu thấy thế lại không hề nở nụ cười, lông mày cô nhíu chặt, bởi vì sợ hãi trong cô càng lúc càng lớn, trời ạ, trứng mãng xà Thái Lan này sao lại trở nên sáng như thế, xem ra tiểu mãng xà này hình như có lẽ đã sắp chui ra rồi…

“Châu Châu cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Miên Miên vội vàng đem trứng bỏ vào trong hộp giữ ấm, nhẹ nhàng vươn tay vuốt trán của người bên cạnh, sợ cô ấy phát sốt không khỏe.

“Miên Miên…” Trịnh Châu bắt được tay cô cười xấu hổ, “Mình không sao.”

“Thật không có chuyện gì sao? Nếu không đêm nay cậu ở lại đây đi, cậu ngủ phòng mình, mình ngủ ghế sô pha, đã trễ như vậy đừng lái xe nữa.” Miên Miên lo lắng nói.

“Miên Miên cái trứng này hay là cậu ném đi a.” Đột ngột một tiếng, Trịnh Châu đột nhiên mở miệng nói, cô tựa hồ đã trải qua nội tâm dày vò rồi đột nhiên nhìn về phía Miên Miên, cô gái này quá thiện lương, cô ấy không thể chết…

“Ách? Vì sao hả? Mình đã nuôi lâu như vậy rồi, mình thấy chim non hình như sắp ra rồi nếu ném đi nó sẽ đáng thương a.” Miên Miên khó hiểu nhìn Trịnh Châu.

“Chim non? Ách… Miên Miên à, khi Ngải Vân đưa cho cậu đã nói là chim non sao?” Ánh mắt Trịnh Châu có chút né tránh nhìn về phía cô.

“Ừm, Ngải Vân tuy nói không biết là trứng chim gì, nhưng cô ấy nói nhất định là trứng chim vô cùng đáng yêu, cậu cũng biết công việc của cô ấy bề bộn làm sao có thời gian chiếu cố cái này, cho nên nhờ mình ấp.” Miên Miên rất tự nhiên cười cười.

“Thế nhưng… Thế nhưng vạn nhất đây là trứng rắn thì sao?” Ánh mắt Trịnh Châu bối rối né tránh không dám nhìn thẳng cô, lại cẩn thận hỏi.

Nghe vậy, thân thể Miên Miên hơi run run một chút, bờ môi run rẩy nói: “Cậu… Cậu đừng… đừng nói giỡn, phải biết rằng mình học không cao nhưng Ngải Vân học rất cao đấy, trứng rắn cùng trứng chim, cô ấy sẽ phân biệt được.” Nói xong, thân thể Miên Miên vẫn ngăn không được có chút run rẩy, hiển nhiên cô nghe tới rắn liền vô cùng sợ hãi.

Trịnh Châu nhìn thấy bộ dáng sợ hãi kia, trong nội tâm rất là áy náy. Trước khi Ngải Vân đưa trứng rắncho Miên Miên đã tìm người ấp qua, chỉ cần thêm mười ngày nữa là trứng nở rồi, mà cô thấy cái trứng rắn này đã sáng như thế liền biết, nó rất nhanh sẽ phá xác chui ra.

Người quen Miên Miên đều biết, cô ấy sợ nhất chính là rắn, cơ hồ nghe thấy rắn là biến sắc, nhìn thấy rắn liền sợ thét lên thút thít nỉ non, mà Ngải Vân cho cô ấy không phải là rắn bình thường, mà là Cự Mãng… Cô không dám nghĩ đến cảnh Miên Miên nhìn thấy trứng rắn nở ra sẽ có tâm trạng như thế nào…

“Miên Miên.” Trịnh Châu đột nhiên nhìn về phía cô lần nữa hỏi: “Miên Miên nếu… Mình nói là nếu bạn tốt nhất của cậu lừa cậu, thậm chí sự lừa gạt này có thể đưa cậu vào chỗ chết, cậu sẽ làm sao?”

“Ách? Châu Châu sao cậu lại hỏi điều kỳ quái như thế?” Đột nhiên cô cười cười nói: “Ai nha, bạn của mình đều là người lương thiện, họ sẽ không đối với mình như vậy đâu, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi.” Miên Miên vô cùng tự tin nói, đứng dậy “Được rồi…, cậu hôm nay thật kỳ quái, xem ra chắc chắn là rất mệt rồi, qua phòng ngủ của mình ngủ đi.”

“Không được, mình còn có việc, mình đi trước.” Trịnh Châu cầm lấy túi xách mở cửa ra biến mất nhanh như một cơn gió, nhanh chóng như vậy khiến Miên Miên không tự giác nhíu mày, cô ấy đến tột cùng là làm sao vậy?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK