Hàng chân mày ngang gọn ghẽ, đuôi mày cong cong giống như cánh cung được chế tạo tinh xảo. Bờ môi mỏng phớt hồng có chút căng mọng y như quả chín tới, thêm chiếc cằm nhọn và làn da trắng ngọc hơn cả nữ tử tô điểm thêm vẻ đẹp ở gương mặt tuyệt đẹp, hoàn mỹ đến từng góc cạnh của hắn.
Hắn một thân bạch y đơn sơ rộng rãi che đi, dáng người cao gầy, sau lưng thẳng tăm tắp nhưng không che được vẻ yếu đuối hắn đang mang kia.
Mái tóc dài thượt. suôn mượt tùy ý xõa ra, mặc gió trêu đùa...
Hắn chính là Tình vương ôn nhu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là giấc mộng vỡ của bao thiếu nữ nhỏ, Nam Huyền Ngọc.
Nam Huyền Ngọc đưa mắt thủy chung nhìn vào bầu trời xanh có nắng vàng, tia nắng ấm nhẹ phảng phất lên mặt Nam Huyền Ngọc, khiến hắn dễ chịu hơn.
Đã hơn mười ngày, hắn nên đi gặp Diệu Mộng Mộng rồi.
...
"Lâu nay tôi nghe người đời đồn
Người đẹp thì chẳng ai chung thuỷ
Tin đi yêu đi rồi một ngày
Giọt lệ lăn dài trên khóe mi
Hôm nay "em yêu anh thật nhiều"
Ngày sau lại vui bên ai khác
Mang bao tâm tư bao phiền muộn
Đời chẳng còn vui như khúc hát~"
Tiếng hát trong veo, lưu loát, dễ nghe như tiếng chim hót vang truyền từ căn phòng ra ngoài...
Nam Huyền Ngọc hơi dừng bước chân, đứng trước cánh cửa, chính mình chăm chú nghe giọng hát ấy.
Tại khoảng khắc Nam Huyền Ngọc nghe thấy tiếng hát dần lớn hơn cũng là lúc cánh cửa trước mắt mở tung ra, Nam Huyền Ngọc không tránh kịp nên đã nghiêng người sắp ngã vì bị lực đẩy cửa của người mở cửa đập vào.
Hắn tưởng mình một phát sẽ ngã dập mông nhưng vô tình đôi tay hắn theo bản năng bám được vật gì đó, vật kia bị bám cũng không quá vững vàng, trụ được phút chốc liền ngã theo...
Soạt, phịch
Vật kia -Diệu Mộng Mộng nằm trên: "..."
Nam Huyền Ngọc dưới thân Diệu Mộng Mộng: "..."
Nam Huyền Ngọc từ giây phút đó không chỉ là dập mông mà còn đau người nữa!
Nam Huyền Ngọc nâng đôi mắt xám tro nhìn Diệu Mộng Mộng phía trên, gương mặt thiếu nữ trắng nõn gần sát hắn, mắt to đen long lanh điểm sáng, khi nhìn tựa như thấy được một bầu trời đêm nhiều sao sáng ở trong ấy...
Mi dài cong điệu đà theo mắt chớp chớp lay động nhảy múa, cái mũi nhỏ xinh trơn bóng nhẹ hít thở đều, vừa thở vào rồi thở ra, phả hơi ấm nhẹ vào mặt hắn.
Hai cánh môi hồng mím lại... biểu cảm ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm...
Thiếu nữ xinh đẹp, vẻ đẹp đóa hoa bé nhỏ mới nở rộ, vô cùng tươi tắn, bắt mắt làm người nhìn không nỡ rời tầm mắt đi.
Nơi trái tim Nam Huyền Ngọc dường như loạn nhịp đập.
Diệu Mộng Mộng ngắm mĩ nam phía dưới, nhìn thật sâu vào mắt xám tro là lạ đầy cuốn hút...
Đáy mắt nàng chợt lóe lên tia sáng, nét mặt đơ đơ, bên má phiêm hồng... nàng biết bản thân trúng phải tiếng sét ái tình rồi.
Đẹp quá!
Nhìn mặt hiền quá!
Mong manh yếu đuối quá!
Nhưng CMN! Bụng đau quá!
Diệu Mộng Mộng thức tỉnh từ vẻ đẹp mĩ nam thì phát hiện hai bánh bao nhỏ trước ngực bị người phía dưới nắm lấy.
Diệu Mộng Mộng còn có thể cảm nhận được bánh bao bị bóp bóp.
What?
Dâm tặc trá hình?
Why?
Dâm tặc mà đẹp như này, nàng tình nguyện dâng hiến chút.
Dâm tặc - Nam Huyền Ngọc: Cái gì mềm mềm...
Hắn di chuyển mắt xuống chỗ bàn tay mình đang bóp hóp...
Khi thấy mình đang bóp ngực của nữ tử thì đơ ra, vội vàng bỏ tay khỏi chỗ kia.
Đúng lúc này một bóng đen xuất hiện, nhanh chóng chuẩn xác đẩy nàng khỏi người hắn...
Nàng bị đẩy lăn lông lốc như quả bóng tròn, lăn lăn vào bụi cây.
Diệu Mộng Mộng trong bụi cây mở to con mắt bên trái, trợn lớn con mắt bên phải nhìn cái con người bọc đen kịt (Bóng đen) vừa xuất CMN hiện đẩy nàng đang ân cần đỡ vị mĩ nam bị nàng đè đứng dậy, dịu dàng quan tâm giống quan tăm tiểu tâm can.
Diệu Mộng Mộng: "..." Khoảng khắc mày chợt nhận ra mày chỉ là nữ phụ đam mĩ là thế này?!
"Vương gia... thuộc hạ thất trách, không bảo hộ vương gia chu toàn!" Người kia quỳ trước Nam Huyền Ngọc, giọng nói lạnh băng, gương mặt mang che kín riêng để lộ hai con mắt nhìn đường, nhìn không rõ cảm xúc gì.