• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông đầu hói, vóc dáng lùn béo, phía sau hắn còn có một vài đàn em.

Ông ta chỉ về phía Nhã Quyên: "Đưa con nhỏ đó cho tao, tao sẽ tha cho tụi bây!"

Lạc An Khuê không để ý ông ta, cô quay sang hỏi Nhã Quyên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhã Quyên giọng nói đầy sợ hãi: "Là ông ta gây chuyện trước! Lúc nãy tao vừa đi vệ sinh ra ngoài ông ta liền giở trò đụng chạm vào mông của tao."

"Đừng làm dáng vẻ tội nghiệp đó. Xem vết thương của mày ban cho tao đi!" Ông ta chỉ vào vết thương trên đầu mình.

"Đó là ông sàm sỡ tôi, tôi mới tự vệ!" Nhã Quyên nói.

Lạc An Khuê mới để ý giày cao gót của Nhã Quyên đã biến mất, cô ấy hoàn toàn đi chân trần không lẽ vết thương đó là do giày cao gót của cô ấy? Đúng là ra tay độc ác lắm.

"Được ông đây để ý là phước tu mười kiếp của mày còn không biết điều còn làm bộ làm tịch!" Tên to béo đó hét lớn.

Nhã Quyên hoàn toàn bị chọc giận: "Phước đức cái móc! Là siêu nghiệp đen đủi thì có. Xấu xí như ông có cho tôi cũng không thèm. Xin phép xách dép chạy tám cái mương."

"Mẹ nó! Bắt con khốn đó cho tao. Cắt lưỡi nó xem nó có mạnh mồm được nữa không?" Tên béo đó tức giận hét lớn với đàn em phía sau.

*Choang*

"Đứa nào dám bước tới tao cắt cổ đứa đó!" Lạc An Khuê một tay giữ Nhã Quyên phía sau mình, một tay cầm cán chai bia vừa đập bể.

Một tên đàn em trong số đó lúc nãy bị cô dùng cái chai bia này đập lên đầu, giờ đang nằm lăn lóc dưới sàn.

Nhìn thấy đàn em của mình chần chừ, tên béo đó tức giận quát: "Tụi bây một đám đàn ông lại chịu thua một con đàn bà à!"

"Chúng mày không tin thì thử bước lên xem!" Lạc An Khuê học theo nụ cười biến thái của Nhiếp Thái Ngôn, cô cười với bọn họ.

Tên béo kia lấy từ sau lưng ra một cây súng hắn chĩa vào cô: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

"Ông có mời tôi uống rượu đâu mà mời với chả phạt!" Lạc An Khuê nhún vai nói.

Tên béo tức giận bóp còi hướng về phía cô mà bắn.

*Đoàng*

"A!!"

Hai tiếng súng vang lên, cả hội chị em của Lạc An Khuê sợ hãi thét lên trong hoảng loạn. Riêng cô dù trong lòng cực kỳ hoảng sợ nhưng bên ngoài cô lại tỏa ra mình không sợ, bản thân cần pha ri bình tĩnh. Cánh tay cô càng bấu chặt Nhã Quyên, cô chỉ sợ mình buông tay ra, cô bạn sẽ bị bắt đi mất. Đáy mắt cô đầy tức giận nhìn tên béo đang nằm ôm chân rên la vì đau đớn.

"Ngô Tố, làm loạn cũng phải xem mình ở địa bàn của ai? Anh không để đại ca chúng tôi vào trong mắt à?"

Lạc An Khuê liếc nhìn về phía cửa, một đám người diện đồ đen đi vào. Ánh mắt cô dừng trên người một người đàn ông có vóc dáng vô cùng quen thuộc.

"Nhiếp Thái Ngôn anh dám ra tay với tôi à? Anh giỏi lắm!" Tên béo đó tức giận nhìn Nhiếp Thái Ngôn.

Tiếng súng phát ra lúc nãy là của tên béo và thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn. Tên béo lúc đầu chuẩn bóp còi bắn cô thì phía sau ông ta bị bắn lén vào chân.

"Anh làm sợ tôi sợ hãi đó. Tôi còn xém ngất xỉu nữa cơ!" -Nhiếp Thái Ngôn phòng má nói, hắn mỉm cười - "Tôi đặc biệt chuẩn bị mà anh rất thích để bù đắp lại chuyện tối đêm nay nhé!"

Vừa dứt lời thuộc hạ của Nhiếp Thái Ngôn tiến lên đem tên béo đi. Tên béo kia bị cảm thấy nụ cười của Nhiếp Thái Ngôn thật đáng sợ, ông ta la hét: "Nhiếp Thái Ngôn thả tao ra, mày muốn làm gì? Thả tao ra! Nhiếp Thái Ngôn!"

Nhiếp Thái Ngôn bước đến trước mặt Lạc An Khuê, giọng hắn ôn hòa: "Việc bận của cô là việc này à?"

Lạc An Khuê buông cái cán chai ra, đôi mắt mở to tròn ngấn nước như cún con, mếu máo nói: "Sợ! Tôi sợ quá!"

Nhiếp Thái Ngôn sợ cô khóc thét làm loạn ở đây, đành vươn tay bế cô lên. Chuẩn bị bước đi liền bị hội chị em của cô ngăn cản lại: "Anh muốn đem bạn tôi đi đâu?"

"Anh là ai? Là gì của cô ấy?"

"Tôi không cho anh đem Lạc An Khuê đi!"

Nhiếp Thái Ngôn quay sang nhìn bọn họ, anh nở nụ cười nhẹ, cất giọng ôn hòa: "Các tiểu thư, tôi là bạn trai của An Khuê!"

"Bạn trai? Sao chúng tôi chưa bao giờ nghe nói!"

Nụ cười của Nhiếp Thái Ngôn trở nên quái dị hơn, hắn liếc nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình: "Vậy sao?"

"Anh lấy gì để chứng minh? Nếu không chứng minh được thì đừng hòng đem bạn của tôi đi!"

Nhiếp Thái Ngôn vẫn giữ nụ cười như trước: "Điện thoại cô ấy có lưu tên tôi là 'tiểu bảo bối'!"

Mọi người nghi hoặc tìm điện thoại trong túi xách của cô. Vào danh bạ thì đúng là có tên tiểu bảo bối thật. Họ nhấn nút gọi. Chuông điện thoại của Nhiếp Thái Ngôn nhanh reo lên vang dội. Bọn họ lúc này liền thay đổi.

"Xin lỗi vì đã hiểu lầm. Vậy chúng tôi cũng an tâm giao cô ấy cho anh. Đưa cô ấy về nhà an toàn nhé!" A Ly nói.

Nhiếp Thái Ngôn cười rồi quay người rời đi. Lạc An Khuê lại ngủ ngon quên trời quên đất như thế.

"Anh trai lần này lại có thêm chỗ làm ăn mới! Chúc mừng anh!" Nhiếp Thái Tình ngồi ở ghế phụ nói.

"Đó chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Lấy sớm một chút cũng có là gì." Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

Hắn đưa cô về nhà trọ, nhìn thấy người mở cửa là cô gái hắn cười nhẹ nói: "Xin chào tiểu thư!"

Doanh Ninh không nói gì mở cửa nhường đường cho hắn đi vào, nhẹ giọng nói: "Chị ấy ngủ trên gác!"

Nhiếp Thái Ngôn bế Lạc An Khuê lên gác rất nhanh đã đi xuống. Hắn mỉm cười: "Xin phép tiểu thư tôi về đây!"

Doanh Ninh mỉm cười với hắn, đợi hắn rời đi cô mới đóng cửa khóa chốt lại đi ngủ.

Trong căn phòng tối tăm như mực, chiếc lồng sắt có ánh sáng nổi bật được đặt ở giữa. Người đàn ông to béo trần trụi tay chân bị xiềng xích vùng vẫy.

"Nhiếp Thái Ngôn, mày thả tao ra! Mày thả tao ra!"

Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi bước vào, căn phòng lập tức sáng lên. Hắn ngồi vắt chân trên chiếc ghế đối diện với chiếc lồng sắt, bàn tay hắn mân mê chiếc ly rượu vang, hắn nhấp một ngụm nhỏ, cất giọng vui vẻ: "Ngô Tố, sao lại gấp gáp như thế! Chẳng phải anh thích những chuyện kích thích như thế sao? Tôi đã nói muốn chuẩn bị món quà đặt biệt cho anh mà!"

Lời vừa dứt, thuộc hạ của hắn dẫn ba người đột biến gen vào. Bọ họ cao to gấp mấy lần Nhiếp Thái Ngôn, khuôn mặt hung tợn, cơ thể đầy lông lá, cơ bắp trên người cuồn cuộn, chỉ đóng khố bằng da hổ ở hông. Nếu không phải có vài nét giống con người thì có lẽ sẽ nhìn nhầm đây là gorilla trưởng thành.

Nhiếp Thái Ngôn cười với ba người họ: "Vui vẻ nhé!"

Ba người bọn họ đi thẳng vào cái lồng sắt, thuộc hạ khóa chặt chiếc lồng lại. Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt vui sướng đầy hứng thú, nói với thuộc hạ: "Tôi muốn một thước phim thật đặc sắc đầy chân thật!"

Thuộc hạ ở bên cạnh liền lấy máy quay, quay lại cảnh Ngô Tố bị ba người đột biến thay phiên nhau cưỡng bức, hành hạ một cách dã man.

Tiếng hét đau đớn, đầy tuyệt vọng, nhục nhã của hắn càng làm Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy sung sướng, sảng khoái.

Ngô Tố nghiến răng hét: "Nhiếp Thái Ngôn!! Mày nhất định sống không yên ổn!"

Ánh mắt Nhiếp Thái Ngôn sáng lên, hắn đi lại gần chiếc lồng sắt, chiêm ngưỡng khuôn mặt đầy oán hận, phẫn nộ của Ngô Tố, khiến hắn càng phấn khích, hắn chu môi nói: "Sao? Cảm giác bị người khác làm nhục như thế rất sung sướng đúng không?" - Khuôn mặt trở nên thương cảm - "Yên tâm, vợ con của anh cũng sẽ được chiêm ngưỡng hình ảnh thăng hoa của anh!"

"Thằng chó, Nhiếp Thái Ngôn mày là thằng chó! Mày giết tao đi! Giết tao đi!"

Ngô Tố vừa đau đớn vừa la hét.

Đổi lại chỉ là nụ cười khoái chí, đầy biến thái của Nhiếp Thái Ngôn. Hắn nhắm mắt lại tận hưởng tiếng hét đau đớn tràn ngập sự oán hận của Ngô Tố, hưởng thụ nó như một bản nhạc hay, thân hình hắn nhún nhảy, lắc lư một cách uyển chuyển nhẹ nhàng.

Một lúc sau, hắn chợt dừng lại cũng là lúc tiếng hét của Ngô Tố không còn nữa. Chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đột biến, Nhiếp Thái Ngôn mím môi buồn bã: "Không còn vui nữa rồi!"

Nhiếp Thái Tình ở bên ngoài nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn từ bên trong đi ra.

"Anh! Đã xong rồi sao?"

"Có muốn vào trong xem thử không?" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười với Nhiếp Thái Tình.

Nhiếp Thái Tình ra sức lắc đầu từ chối. Nếu muốn vào thì anh ta đã vào từ đầu rồi chứ không đợi ở ngoài như vậy.

"Niềm vui phải chia cho mọi người!" Nhiếp Thái Ngôn híp mắt nói.

Thuộc hạ ở phía sau đưa cuộn băng ghi hình cho Nhiếp Thái Tình. Anh ta nhận lấy, cười tươi với Nhiếp Thái Ngôn: "Em đi đây!"

Sáng hôm sau cả thành phố Sài Gòn ở phía bắc có một tin dậy sóng.

Ngô thị đứng trước nguy cơ phá sản, chủ tịch của Ngô thị là Ngô Tố được biết đến là người chồng mẫu mực thương yêu vợ con, là công dân gương mẫu mọi người noi gương theo luôn làm việc tốt, đi lên bằng hai bàn tay trắng. Nhưng không ngờ phía sau con người đó là một người cầm thú, súc sinh cũng không bằng. Cưỡng ép phụ nữ, buôn bán trẻ em, làm ăn phi pháp, ăn chặn tiền của quỹ từ thiện. Những chuyện xấu xa ông ta làm đều được vạch trần.

"Con tôi bị hắn ta làm điên loạn rồi! Cả đời này phải sống làm sao?"

"Con gái tôi bị hắn bức chết rồi! Ngô Tố mày trả con gái lại cho tao!"

"Ngô Tố mày ra đây! Vì mày mà gia đình tao tan đàn xẻ nghé! Mày ra đây!"

Những nạn nhân từng bị hắn ép cường bạo, chơi đùa một cách tàn nhẫn, kẻ bị thương người thì chỉ còn nửa cái mạng, điên điên dại dại, người không chịu được liền tự dẫn hoặc chết ngay trên giường.

Quyền thế cao lớn, bọn người thấp hèn như này có làm gì cũng không được, chỉ có thể uất ứt nhẫn nhịn bây giờ có cơ hội tốt như thế để trả thù làm sao bọn họ chịu bỏ qua dễ dàng.

Chuyện này rầm rộ là như thế nhưng có người còn say sưa giấc nồng không biết gì ngủ rất ngon lành.

Lạc An Khuê ôm con gấu bông to lớn của mình ngủ rất say, trong cơn mê cô thấy có con côn trùng nào đó rất lớn, nó đậu lên mũi cô khiến khó thở vô cùng. Cô theo phản ứng phủi phủi nó đi nhưng mà con côn trùng này thật cứng đầu không chịu đi. Lạc An Khuê nhăn mặt mở mắt. Xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt của người mà nằm mơ cô cũng không mơ được. Cô bật cười trong mơ màng rồi trở mình một cái ôm con gấu tiếp tục ngủ.

"Nhiếp Thái Ngôn làm gì mà xuất hiện ở đây! Mình còn tưởng là thật đấy chứ!"

"Nếu là thật thì sao?"

Lạc An Khuê nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cô xoay người lại, giơ hai tay lên véo má hắn, xoa xoa nắn nắn làm đủ kiểu.

Nhiếp Thái Ngôn nhìn khuôn mặt ngáo ngơ của cô liền nói: "Lạc tiểu thư cô còn muốn xoa xoa bao nhiêu lâu nữa!"

"Là thật nè!"

"Nhiếp Thái Ngôn sao anh lại ở đây?"

"Doanh Ninh? Doanh Ninh của tôi đâu?"

Lạc An Khuê đột nhiên nói năng lộn xộn. Sau đó liền ôm đầu lăn lộn trên giường, rên rỉ: "Đầu của tôi, đầu tôi sao đau quá, nhức đầu quá đi!"

"Lạc tiểu thư, cô không có tố chất làm diễn viên gì cả!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nói.

Lạc An Khuê bị vạch trần tự mình cảm thấy xấu hổ, cô làm bộ dáng đáng yêu: "Thái Ngôn, không biết anh đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Nghe nói Lạc tiểu thư rất bận, chỉ muốn tới xem một chút!" Thái độ của Nhiếp Thái Ngôn vẫn cười nói bình thường nhưng có gì đó không đúng như đang trách cứ? Tức giận? Có gì đó Lạc An Khuê nhất thời không nghĩ ra chỉ cảm thấy hơi là lạ. Cô còn chưa hiểu Nhiếp Thái Ngôn đã vươn tay bóp cổ cô. Hắn nở nụ cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô.

"Đời này tôi ghét nhất là phản bội. Lạc An Khuê cho dù lúc trước tôi và cô có bao nhiêu giao tình. Tôi cũng mặc kệ mà có thể bóp chết cô!"

Lạc An Khuê cổ bị bóp chặt, cô khó khăn nói: "Tôi... tôi không...phản bội anh!''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK