Thất hoàng tử phủ.
Hồ nước xanh biếc gợn sóng chập chùng, cá trong hồ bơi tự do tự tại, núi giả cùng thác nước tinh tế uốn quanh.
Thất hoàng tử phủ không có sự lộng lẫy xa hoa như các hoàng tử phủ khác, nhưng cấu trúc bố trí sáng tạo này, có một loại lịch sự tao nhã nói không nên lời.
Phía xa xa, hoa tượng* trẻ tuổi tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ trân quý, thật cố gắng đem đến cảnh tượng mùa xuân đến, nhân tiện đem một ít bồn cảnh sửa chữa.
Hoa tượng thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn nhà thủy tạ giữa hồ, tựa hồ nhà thủy tạ so với hoa cỏ trân quý, bồn cảnh xinh đẹp càng hấp dẫn người.
*người làm vườn, chăm sóc cây cảnh
Trong nhà thủy tạ, một vị bạch y thiếu niên tầm mười sáu tuổi nằm dựa vào ghế, dung nhan tuấn mỹ mang theo một tia tái nhợt, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Gió nhẹ thổi qua, phấn hoa hỗn loạn trong gió làm mờ ánh mắt hoa tượng trẻ tuổi.
Hoa tượng nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau mắt vài cái, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, hai mắt đỏ bừng, lại như trước ngẩng đầu nhìn nhà thủy tạ.
Trong nhà thủy tạ không biết khi nào có thêm một hắc y nhân che mặt, lẳng lặng đứng phía sau bạch y thiếu niên, thân ảnh vừa vặn bị cây trụ che khuất.
"Khởi bẩm thiếu chủ, Thanh Hà quận vương cùng gia quyến chạng vạng hôm qua cải trang vào thành, hiện ở tại Nguyên Kì quốc công phủ.
Giờ tuất tối hôm qua, Thanh Hà quận vương bí mật vào cung, được Hoàng thượng tiếp kiến trong Dưỡng Tâm điện, trao đổi một canh giờ, mới vừa rồi ra cung.
Cụ thể thương nghị chuyện gì, trước mắt tạm thời không biết." Hắc y nhân cung kính cúi đầu, thấp giọng hồi báo.
"Thanh Hà quận vương?" Thiếu niên mở mắt, nhìn hồ nước nhẹ giọng nói.
"Làm cho Ám Mục đi thăm dò."
"Tuân mệnh!"
"Còn có chuyện gì?" Thiếu niên lẳng lặng nhìn thiên không, không biết khi nào mà không trung xuất hiện một mảnh mây đen, đám mây tuyết trắng tựa hồ nhiễm phải nhiều điểm thủy mặc, thật là khó coi.
"Sáng nay, hai vị Thanh Hà quận chúa cải trang du ngoạn bị Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đùa giỡn bên đường, được Trưởng công chúa đi ngang qua cứu; Tam hoàng tử đêm qua lưu lại tại Phượng Tê Lâu, sáng nay mới trở về; Lục hoàng tử cùng tân khoa Trạng nguyên Lạc Lăng Phong ở Túy Tiên Cư nâng cốc ngôn hoan; Thái tử điện hạ những ngày gần đây thường xuyên tiếp xúc với tam tử của Lý tướng quân là Lý Tu Xa; Nhị hoàng tử hôm trước đánh tan đại quân của người Hồ, người Hồ vài năm đến vô lực quấy rầy biên quan, ba ngày sau tin tức sẽ truyền đến hoàng thành." Hắc y nhân thấp giọng hồi báo hành động của vài vị hoàng tử.
" Được rồi, lui đi!" Thiếu niên thu hồi ánh mắt trong không trung, cúi đầu xuất thần nhìn con cá bơi trong nước đến tự do tự tại, nhẹ giọng nói.
Lại là một trận gió nhẹ thổi qua, hoa tượng trẻ tuổi lại bị phấn hoa mê mắt, hai con mắt đỏ bừng không ngừng rơi lệ, thập phần khó chịu.
Hôm nay thật sự là tà môn! Hoa tượng vụng trộm nhìn thiếu niên ngủ một mình trong nhà thủy tạ, thấy không có gì khác lạ, bưng một chậu hoa cỏ vội vàng rời đi.
Thiếu niên nhìn bóng dáng hoa tượng đi xa, khóe miệng lộ ra một chút ý cười kì quái.
Nhắm mắt lại, ở trong gió xuân ấm áp bình yên đi vào giấc ngủ.
Trong đình viện hoang phế, thiếu niên khoác y phục lục sắc, đạp thật dày tuyết, bất lực mà tiêu sái.
Trong viện đã hư hại không chịu nổi, mái ngói bể ở bên góc mặc dù bị tuyết lớn bao phủ vẫn lộ ra một góc như trước.
Giếng nước đã sớm khô cạn, miệng giếng bị một cành cây bị tuyết lớn làm gãy che đậy.
Gió lạnh theo chỗ hổng nơi góc tường thổi đến, rét lạnh thấu xương.
"Cách Ca!"
Một tiếng hô thập phần êm tai không biết từ nơi nào truyền đến, thiếu niên quay đầu nhìn chung quanh.
"Cách Ca! Cách Ca!"
Thanh âm càng ngày càng dồn dập, liền giống như sắp biến mất.
"Ngươi là ai? Như thế nào biết tên của ta? Mau ra đây!" Cách Ca tìm thanh âm, ở trong viện tìm lung tung, nhưng như thế nào cũng không tìm thấy người nói, cuối cùng dừng lại ở dưới tàng cây một cây mai sắp chết héo duy nhất trong viện.
Nhánh cây của mai thụ sớm bị đại tuyết đánh cho gãy đổ, hoa mai rơi xuống đất, chỉ còn sót lại một nụ mai duy nhất còn chưa hé, ở trong gió lạnh lung lay sắp đổ.
"Cách Ca! Cách Ca! Cách Ca!" Dưới tàng hoa mai, thanh âm kia so với lúc trước càng thêm rõ ràng, mang theo một tia vui mừng, khoái hoạt lặp lại, theo gió vây quanh thiếu niên.
"Hài tử, hãy sống! Hảo hảo sống! Thay chúng ta hảo hảo sống!" Một thanh âm ôn nhu không biết từ chỗ nào truyền đến.
Cùng thanh âm êm tai lúc trước bất đồng, trong thanh âm ôn nhu này hàm chứa vô tận quyến luyến cùng sủng ái, còn có một tia bi thương cùng không nỡ.
Vì sao thanh âm này quen tai như thế?
Đột nhiên mở mắt ra, trước mắt hồ nước xanh biếc, con cá tự do tự tại, nhà thủy tạ tinh xảo, hết thảy đều là quen thuộc.
Tuyết trắng, phá viện, giếng cạn, tàn mai, còn có thanh âm bi thương kia, nguyên lai là một giấc mộng!
Một giọt nước mắt theo hai má rơi xuống, Cách Ca nhìn nước mắt trong bàn tay trái, không rõ chính mình vì sao bi thương như thế.
Là ai, ở bên tai của ta thầm thì?
"Ngươi là ai?" Cách Ca nhìn nước mắt trong bàn tay, thì thào tự nói.
Nước mắt nơi bàn tay dần dần biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Tay trái gắt gao nắm, tay phải nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, nhìn mây đen dày đặc trên thiên không, Cách Ca xoay người rời đi nhà thủy tạ.
Mới đi không được vài bước, hạt mưa nhè nhẹ hạ xuống, sau đó mới dần dần chuyển nặng hạt.
Trong mưa, thiếu niên bạch y không nhanh không chậm tiêu sái, không chút nào để ý y phục bị mưa làm ướt, cũng không để ý ngày mai có sinh bệnh hay không.
Cách Ca đắm chìm trong thế giới của chính mình, đã quên hết thảy xung quanh.
Xa xa, một lục y thị nữ mười bảy mười tám tuổi che dù vội vã chạy hướng bên này.
"Điện hạ! Ngài như thế nào không che dù, mưa lớn như vậy, sẽ sinh bệnh!" Thị nữ vội vàng đem tán dù che cho Cách Ca, không chút nào để ý nửa người của mình đã ở ngoài tán.
"Lục Trúc tỷ tỷ!" Cách Ca ngẩng đầu, cười hì hì nhìn thị nữ trước mặt, trên mặt mang theo một nụ cười tỏa dương quang.
"Y phục đều ướt, ngài còn tâm tình cười." Lục Trúc nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, thật là đau lòng.
"Lục Trúc tỷ tỷ! Ta đói bụng!" Cách Ca quệt miệng, đáng thương hề hề nhìn cô gái trước mặt, hai tay nhẹ nhàng lay tay phải Lục Trúc.
Bộ dáng kia, tựa như tiểu hài tử hướng người lớn đòi kẹo đường.
Lục Trúc không nói lời nào, rút ra tay phải bị Cách Ca túm lấy, từ trong lòng lấy ra một cái khăn thêu, cẩn thận lau nước mưa trên mặt Cách Ca.
Cách Ca thấy Lục Trúc tựa hồ thật sự sinh khí, ánh mắt vòng vo, ôm lấy thắt lưng Lục Trúc, đầu chôn ở trước ngực nàng.
"Lục Trúc tỷ tỷ, không cần sinh khí Cách Ca được không? Lần sau cũng không dám nữa!"
Thiếu nữ sớm hình thành thói quen với bộ dáng như vậy của điện hạ nhà mình, bất vi sở động.
Chỉ là bên tai một chút đỏ bừng, thật lâu không lùi.
Trăm Thí Bách Linh biện pháp cư nhiên vô dụng? Cái này thực không có cách!
"Ta cam đoan lần sau không bao giờ dầm mưa nữa!" Cách Ca buông Lục Trúc ra, giơ tay trái lên, một bộ dáng thề son sắt.
"Được rồi được rồi! Không sinh khí với ngài!" Lục Trúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Ca.
Cách Ca thấy Lục Trúc không còn sinh khí, thập phần cao hứng, cười hì hì lôi kéo tay nhỏ bé của nàng.
"Nhưng là, nếu Tình tỷ tỷ thấy bộ dáng của ngài hiện tại, ngài liền thảm." Lục Trúc nhìn Cách Ca, vui sướng khi người gặp họa.
Cách Ca vừa nghe ba chữ "Tình tỷ tỷ", tươi cười trên mặt nhất thời biến mất, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không biết làm sao.
Lục Trúc nhìn bộ dáng của điện hạ nhà mình lúc này, che miệng cười trộm.
Nguyên bản Cách Ca sầu mi khổ kiếm thấy Lục Trúc cười trộm, nhất thời biết chính mình lại bị lừa.
"A a! Lục Trúc tỷ tỷ, ngươi lại gạt ta!"
"Ai bảo ngài lại không nghe lời! Đi, nhanh trở về đổi quần áo sạch sẽ, bằng không bị Tình tỷ tỷ thấy, chúng ta liền thảm!"
Lục Trúc nắm tay Cách Ca, bước nhanh về hướng hậu viện.
- ---****----
Ed: Haizzz, dạo này ta bận quá (cộng với chút xíu lười) *che mặt* nên ra chương hơi chậm, mn thôg cảm.
ít độc giả nhỉ, nhưg thôi ko s, mn đọc thì bình luận vài câu nhận xét cho ta vs đc ko, ta cô đơn quá, híc híc.
Danh Sách Chương: