• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trò chơi thứ ba-【 Vừa lòng cô dâu 】

Quy tắc: Trong thời gian hai phút, dùng cách miệng đối miệng truyền quả đào trên bàn cho nam bạn ăn hết, nhớ kĩ, tuyệt đối không được sử dụng hai tay, cũng không được làm quả đào rơi xuống. Khi thời gian chấm dứt, đội nào còn số lượng đào trên bàn ít nhất sẽ thắng.

Này lại là trò quái gì nữa?! Rốt cuộc nháo đủ chưa? Cách này bọn họ cũng có thể nghĩ ra? Anh Húc Kì thật lòng muốn bắt tên thiết kế trò chơi này ra hỏi hắn rốt cuộc đầu có vấn đề không?

“Tin tưởng tất cả mọi người đều khẩn trương đi? Trong khi thực hiện trò chơi, nếu các bạn muốn thuận tiện hôn nam bạn cũng có thể nha, dù sao quy tắc cũng không nói không thể đụng tới môi phải không? Lại tiếp, nhắc nhở mọi người, chúng ta muốn lấy hai đội cuối cùng tiến vào trận chung kết, cho nên các đội cần phải cố ~ gắng ~ thật ~ nhiều ~ nha ~~” người chủ trì dùng giọng không đứng đắn nói, dưới đài không cần phải nói lại một trận một trận reo hò.

Anh Húc Kì rất muốn cùng Trình Dực Hạo câu thông, nói với hắn muốn bỏ cuộc, nhưng Trình Dực Hạo đã cắn một quả đào ở miệng, đúng lúc tiếng chuông bắt đầu vang lên, cậu còn chưa kịp nói cái gì, hắn đã  cố định chặt đầu của cậu, rồi hướng miệng cậu đưa tới quả đào.

Anh Húc Kì lại sống chết ngậm chặt miệng không cho hắn đút vào bên trong, Trình Dực Hạo lại dùng sức bóp hàm dưới của cậu, buộc cậu không thể không làm miệng mở ra, để hắn thuận tiện nhét quả đào vào.

Cậu nguyên bản muốn nhả quả đào ra,Trình Dực Hạo cũng nhận ra ý đồ của cậu, hắn ghé vào tai Anh Húc Kì nói.

“Nếu cậu không cắn quả đào, đến lượt tiếp tôi liền cắn môi cậu.”

Cậu sợ tới mức đem quả đào trong miệng nuốt luôn.

Trình Dực Hạo tiếp theo lại không ngừng đưa tới từng quả, cậu cũng một quả tiếp một quả ăn sạch.

Sau đó thì sao, bọn họ thẳng tiến vào trận chung kết!

Anh Húc Kì thật muốn chửi mấy câu thô tục, cậu không nghĩ muốn vào chung kết làm gì nha!!!

“Cuối chúng ta cũng đi vào chung kết, hiện tại chúng ta chỉ còn hai đội, sẽ có một đội ôm được giải thưởng lớn nha! Các đội đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Người chủ trì đem microphone nhắm ngay thính phòng, quả nhiên nghe được âm thanh rất lớn – đã chuẩn bị tốt!

Là các ngươi chuẩn bị tốt cũng không phải ta chuẩn bị tốt, Anh Húc Kì tiếp tục uể oải.

Chung kết -【 Nụ hôn nóng bỏng】

Quy tắc: Thỉnh thay phục trang đã chuẩn bị sẵn, sau đó hôn nam bạn, trong vòng ba phút hãy dùng hết sức, sau khi hết giờ, khán giả sẽ là người bỏ phiếu, đội nào hôn tới quên mình, nhiều phiếu nhất sẽ là người thắng.

“Oa! Này đúng là khoảng khắc nóng bỏng nha! Khán giả nhớ chú ý theo dõi để giúp chúng ta chấm điểm đấy, hơn nữa hai đội thoạt nhìn đối nhau rất xứng, nói vậy hình ảnh hẳn sẽ thực ~ tình ~ sắc, hơn nữa lại mặc ~ trang ~ phục ~ cho ~ nhau......” Người chủ trì cười đến đen tối, càng làm khán giả dưới đài hứng thú.

Tình thế hiện tại, làm Anh Húc Kì hết nói nổi! Muốn cậu cùng một người xa lạ ở trên đài hôn nồng nhiệt? Hơn nữa đối phương còn là một nam nhân? Không được, không cần phải lo lắng, cậu phải lập tức rời đi mới là trọng yếu!

Nhưng chuyện không như cậu mong muốn, Trình Dực Hạo đã kéo vào trong màn che thay quần áo, cậu đương nhiên đánh chết cũng không muốn đổi, nhưng Trình Dực Hạo không biết làm sao lại làm được, hai ba lượt lột sạch cậu, còn đem quần áo một bên đã chuẩn bị tốt mặc lại, sau đó kéo cậu ra.

Anh Húc Kì thật muốn đi chết, đây là quần áo gì vậy a? Nữ hầu? Người thiết kế não có vấn đề sao? Tại sao là nam nhân lại phải mặc trang phục nữ hầu?! Hơn nữa dưới đài còn một đống nam nhân đối cậu huýt sáo, cậu thật muốn từng bước từng bước đem bọn họ đâm mù mắt, này không khỏi rất nhục! Cậu hảo muốn khóc...

Rồi đội tiếp theo đi ra, cậu đột nhiên cảm giác oán hận toàn bộ tiêu tan.

Họ cư nhiên mặc trang phục nàng thỏ! Trên đầu còn mang lỗ tai thỏ? Kỳ thật... Khi biết bản thân không phải mặc như vậy... Cậu nên may mắn hoàn hảo bị kéo tới màn bên này, bởi vì người mặc trang phục thỏ kia ra, làm cho khán giả dưới đài suýt nữa bạo động.

Oa oa oa..... .( tiếng hét trong lòng).

Anh Húc Kì ngậm chặt miệng, tuyệt không để Trình Dực Hạo có cơ hội tiến thêm một bước xâm nhập miệng cậu, nội tâm chỉ hy vọng có thể thuận lợi kéo dài thời gian đến hết giờ.

Nhưng Trình Dực Hạo xấu xa lại nói với cậu, nếu cậu không mở miệng ra, hắn sẽ trực tiếp ở trên đài đem quần áo cậu lột hết.

Đều đã bị cởi hai lần, cậu làm sao không biết năng lực nhanh tay lẹ mắt của hắn? Đành phải tâm không cam lòng tình không nguyện đem miệng mở khẽ.

Như vậy cũng đủ để cho Trình Dực Hạo xâm lấn, đầu lưỡi lập tức duỗi vào, thuận tiện cạy mở hàm răng, luồn vào nơi sâu nhất.

Từ khi có kí ức tới nay, Anh Húc Kì chưa từng biết cái gì là ủy khuất, đầu tiên là bị bắt mặc trang phục nữ hầu, tiếp theo lại bị một tên nam nhân xa lạ cường hôn, này quả thực là ác mộng không hơn không kém a!! Tại sao cậu lại gặp phải chuyện này...?

Trình Dực Hạo hiển nhiên không biết cậu đang khuất nhục hò hét, hắn cố định đầu Anh Húc Kì, bắt đầu hôn cậu, dùng sức đưa đầu lưỡi rút ra tạo thành một ít nước bọt chảy xuống khóe miệng cậu.

Dần dần, Anh Húc Kì phát hiện cậu giống như bị hôn tới muốn xỉu, cảm giác cũng có chút kỳ quái.

Rõ ràng đối phương là mộnt te nam nhân, nhưng tại sao cùng hắn hôn mọi tại không chán ghét như trong tưởng tượng? Hơn nữa hình như kỹ xảo của hắn rất tốt, luôn biết khi nào nên rời khỏi để cậu suyễn khí, cùng với khi nào nên tiếp tục hôn khiến cậu tê dại?

Anh Húc Kì bất tri bất giác bị hắn hôn đến say mê, tay cũng ôm lấy cổ hắn, thậm chí bắt đầu đáp lại hắn, cùng hắn hôn đến khó khăn chia lìa, nhìn như hai người thật sự chính là một đôi tình nhân.

Kỳ thật này cũng không có thể trách cậu, ai kêu cậu hiếu kỳ, thực dễ dàng bị sự việc bên ngoài hấp dẫn, hơn nữa Trình Dực Hạo hôn rất được, cho nên liền...

Khán giả dưới đài nín thở ngưng thần nhìn hai đội trên đài hôn nồng tình thắm thiết, ngay cả một khắc ánh mắt cũng luyến tiếc rời khỏi, thường thường còn nghe được thanh âm khán giả dưới đài nuốt nước miếng.

Thời gian ba phút cũng trôi rất nhanh.

Anh Húc Kì bị hôn tới mê muội, hoàn toàn không nghe được tiếng chuông, nếu Trình Dực Hạo không buông cậu ra, cậu hoàn toàn không biết đã hết giờ.

Thảm! Cậu rốt cuộc đang làm gì? Cậu sao có thể như vậy?!

_________

Tác giả: Anh gia các tiểu công có thể hơi xấu một chút…( hình như chỉ có Dạ Mạc đệ đệ coi như quân tử?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK