Dọc đường đi, mang theo sự thấp thỏm, sau khi Gia Luật Hoàn Cai đến Tích Tân phủ ở Nam Kinh thì trời đã lạnh tột cùng.
“Năm nay lạnh như vậy, không biết trên đồng cỏ sẽ chết cóng bao nhiêu người cùng gia súc.” Mãn Ca vừa chà xát tay vừa than thở, thở ra luồng khí trắng.
Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ kéo rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một lều nỉ cách đó hai bước trên đường chính, nhưng lại ít người sống trong nhà.
Nhìn cửa hàng hai bên đường, đáng lẽ đã đến khu phồn hoa nhất Nam Kinh, nhưng bây giờ lại cho nàng ảo giác mình vẫn còn đang ở thảo nguyên.
Xe ngựa băng qua đường và đến một ngôi nhà.
“Công chúa, chúng ta đến rồi.” Mãn Ca nhảy xuống xe trước một bước, vén rèm lên đỡ Gia Luật Hoàn Cai từ trong xe đi ra.
Trước cửa chính đã có nô bộc hầu từ trước, thấy Gia Luật Hoàn Cai, tất cả đồng loạt hành lễ với nàng.
Nhìn tình cảnh này, trong lòng nàng nhảy dựng lên, đang không biết nên làm thế nào thì thấy một nô tỳ đi ra từ trong đám người, “Công chúa, vương phi đang chờ ngài ạ.”
Mãn Ca đoán Gia Luật Hoàn Cai vẫn không nhận ra người, vì thế lặng lẽ nhắc nhở, “Đây là người bên cạnh vương phi, Quang Nô.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, cùng Quang Nô dẫn đường ở phía trước, chậm rãi bước vào trong vương phủ.
Dọc đường đi, nàng nghe Mãn Ca nói một chút về vương phủ.
Vương phủ hiện giờ có hai vị nữ chủ nhân có thân phận cao quý, một vị là mẫu thân Tần quốc phi của nàng, vị còn lại là Tề quốc phi. Tập tục cưới hỏi của Liêu Quốc rất loạn, chẳng hạn như nhi tử cưới mẹ nhỏ, hiện tượng cữu cữu cưới cháu gái rất phổ biến, cho nên cho dù Mãn Ca giải thích rất nhiều lần, nhưng Gia Luật Hoàn Cai vẫn không rõ Tề quốc phi có liên quan gì với mình.
Vua Tần Tấn Gia Luật Long Khánh hiện tại có năm nhi tử ba nữ nhi, ông cũng cưới không ít tiểu thiếp, nghe nói nhiều hơn hậu cung của ca ca ông.
Gia Luật Hoàn Cai nghe chuỗi tên khó nhớ lại khó đọc ấy mà cảm thấy da đầu tê dại, nhìn Quang Nô dẫn đường ở phía trước, âm thầm nghĩ tiếp theo nên đối mặt với những nữ nhân đếm không xuể như thế nào.
“Công chúa, mau vào đi.” Quang Nô giúp nàng vén rèm lên, vừa nói, “Vương phi nhớ ngài đấy.”
Gia Luật Hoàn Cai vừa vào phòng, còn chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong, liền nghe thấy phía trước có nữ nhân gọi nàng là “Bồ Đề Nô”.
Cũng may lúc trước Mãn Ca đã từng nói, hầu như mỗi người Khiết Đan đều có hai cái tên, một tên tương đương với tên Trung Quốc, tên còn lại là tên Khiết Đan, mà tên Khiết Đan của nàng chính là Bồ Đề Nô.
Nàng đoán đây là mẫu thân của mình, vì vậy mỉm cười, đi đến bên cạnh nữ nhân, thân mật gọi “Mẫu thân.”
Tần quốc phi trìu mến nhìn nữ nhi của mình, hơn một tháng không gặp, bà đương nhiên là cực kỳ nhớ Gia Luật Hoàn Cai.
Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy không có nhiều nữ nhân líu ríu, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhanh, chào hỏi Tề quốc phi.” Tần quốc phi chỉ chỉ người ngồi ở bên kia, ra hiệu với Gia Luật Hoàn Cai.
Nàng nhìn về phía người được gọi là Tề quốc phi, chỉ thấy người này mặc một bộ tơ tằm thêu cỏ đỏ thẫm, trên trán buộc một cái khăn viền vàng đỏ, trên búi tóc còn tùy ý cắm mấy cái trâm vàng, lúc này đang dựa vào tháp thưởng trà.
Rõ ràng chẳng nói gì, nhưng Gia Luật Hoàn Cai lại nhìn ra chút sắc bén từ trong thần thái lười biếng kiều mị của bà ta.
Nàng âm thầm líu lưỡi, không hổ danh là người sinh ba nhi tử, chắc là một nhân vật có thủ đoạn.
“Thỉnh an Tề quốc phi.” Gia Luật Hoàn Cai hơi khom người, thi lễ một chút.
“Con ngoan, cuối cùng cũng trở về.” Tề quốc phi giọng nói trong vẻo, giọng điệu êm dịu hơn nhiều so với Gia Luật Hoàn Cai tưởng tượng.
Bà ta nắm tay Gia Luật Hoàn Cai, rồi nói một hồi lâu, mới thả nàng trở về chỗ ngồi, xoay người nói chuyện với Tần quốc phi.
Gia Luật Hoàn Cai ở một bên nhìn Tần quốc phi và Tề quốc phi nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười, bầu không khí hài hòa một cách khó hiểu, vì thế cân nhắc nghĩ rằng Tề quốc phi không phải là nhân vật khó hòa hợp.
Đang lúc nàng quyết định làm tiểu trong suốt, yên lặng thưởng trà thì có thị nữ tiến vào thông bẩm “Thị thiếp Trần thị đến thỉnh an hai vị vương phi.”
Tề Quốc Phi đang che miệng cười duyên nghe thấy, lông mày vốn giãn ra đột nhiên nhíu lại, “Nàng ta không ở trong viện mình, mà tới đây góp vui.”
Gia Luật Hoàn Cai hơi buồn cười khi thấy Tề quốc phi như Xuyên kịch[1] thay đổi mặc, lặng lẽ hỏi Mãn Ca bên cạnh, “Tề quốc phi ghét Trần thị kia à?”
[1] Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.
Mãn Ca nghĩ thầm công chúa thậm chí còn không nhận ra cả Quang Nô thì càng không nhớ được ân oán ở hậu viện trong vương phủ lúc trước, vì thế giải thích, “Năm đó Trần thị mang thai, không bao lâu sau Tề quốc phi vừa sinh hạ trưởng tử cũng mang thai, đứa con của Tề quốc phi không được bảo vệ tốt, lúc sinh ra thì khó tránh khỏi trông kém hơn hài tử của Trần thị, hơn nữa Trần thị vốn là người có tâm tư, nhiều năm như vậy mà vẫn không đối phó được Tề quốc phi, Tề quốc phi đương nhiên ghét bà ta.”
Mãn Ca vừa dứt lời, chỉ nghe được một giọng nói đột nhiên xen vào, “A, công chúa đang nói gì với Mãn Ca vậy, cho thiếp đến nghe một tí đi.”