Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: manhmanhđếnđây!!

Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, đáy mắt anh loé lên một tầng ánh sáng nhỏ hòa cùng một chút ôn nhu không dễ phát hiện.

Lữ Nhu kinh ngạc nhìn, cảm giác quanh thân đều không chân thật.

Nghiêm Tư Cửu cũng không phải là một người ôn nhu,đa số mọi lúc, đều là bộ dáng thờ ơ, kiêu căng còn mang theo vài phần xa cách. Đôi mắt đào hoa mang theo thâm tình kia, có lưu luyến có ái muội, nhưng rất ít có ôn nhu.

Nhưng thế gian này, càng hiếm thấy thứ gì đó, lại càng phải coi trọng hơn.

Nghiêm Tư Cửu lơ đãng lộ ra một chút ôn nhu, cũng đủ để cho người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm.

Lữ Nhu cũng không ngoại lệ.

Đêm mưa sau đám tang của mẹ, người đàn ông cầm chiếc ô màu đen, cúi người đưa bàn tay qua, nói với cô ——

"Khóc đi."

Ngữ khí tựa như mệnh lệnh lại giống như dụ dỗ.

Mặc dù lời nói như thế nào, đều rất ôn nhu làm cho người khác không thể cưỡng lại được.

Lữ Nhu vẫn nhớ rõ, màn mưa đêm đó trải dài không thể xác định, phảng phất có thể nuốt chọn hết thẩy, mà chiếc ô trên đỉnh đầu cô lại kiên định bất động, vững vàng ngăn cách mọi thứ, hướng cho cô đến nơi tìm được chốn nương thân.

Ngày đó, lần đầu tiên cô từ trong đôi mắt đào hoa này nhìn thấy tia ôn nhu nhạt nhẽo nhưng đủ để cảm thấy mãn nguyện.

Chẳng qua về sau cô cũng hiểu được, ôn nhu này đại khái là xuất phát từ lòng thương hại mà thôi.

Nó cũng giống như bây giờ.

Bị ngón tay xoa qua hai má, sau đó mới bất giác bắt đầu nóng lên, kéo lại tâm tư hoảng hốt của Lữ Nhu.

Người đàn ông trước mặt vẫn duy trì tư thế cúi người, dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Dày đặc như bóng đêm vô biên này.

Trong lồng ngực "rầm" một tiếng, Lữ Nhu biết rõ chắc chắn đây là tiếng tim đập của mình.

Cô bối rối lui về phía sau nửa bước, sợ bị anh nghe thấy.

Nghiêm Tư Cửu tựa hồ bị hành động đột ngột của cô quấy nhiễu, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, dừng một chút mới chậm rãi đứng thẳng dậy, tầm mắt lại không rời khỏi cô.

Lữ Nhu cảm giác được nhịp tim của mình càng ngày đập càng nhanh, nhanh đến mức cô khó có thể chịu đựng được.

Cô tình nguyện để Nghiêm Tư Cửu ác ý trêu chọc mình, cũng không muốn thừa nhận sự ôn nhu này khiến nhịp tim mình đập dồn dập.

Ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt mơ hồ trong không khí, khiến suy nghĩ của Lữ Nhu dần dần tỉnh táo.

Sữa tắm lưu lại hương quả nhiên rất ngắn, mùi muối biển hoa hồng nhàn nhạt đã sớm biến mất.

Dựa theo việc cúi đầu lau nước mắt, Lữ Nhu tránh né tầm mắt của anh.

Nghiêm Tư Cửu thấy cô dùng tay áo ngủ lau tới lui trên mắt, trong lúc nhất thời phát bệnh sạch sẽ, giơ tay bắt lấy cổ tay cô: "Đừng lau nữa. "

Lòng bàn tay rộng lớn khô ráo, nhiệt độ vượt qua mức nhiệt độ cơ thể của cô, Lữ Nhu không khỏi mềm lại cánh tay.

Nghiêm Tư Cửu răn dạy: "Tay áo sạch sẽ sao lại mang lên lau mắt? Lúc trước bị viêm kết mạc mắt mở không được quên rồi đấy à? "

Giọng nói ôn nhu trước đó trong nháy mắt biến mất như chưa từng phát sinh.

Lữ Nhu không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, tim đập trở lại tần suất bình thường.

Cô vẫn quen với Nghiêm Tư Cửu như vậy, cho dù là đang dạy bảo cô.

Cô mím môi, vài giây sau ngẩng đầu lên, trong mắt viết những lời phản bác ——

[ Rất sạch mà, bộ đồ ngủ của tôi rất sạch sẽ.】

Nghiêm Tư Cửu đọc hiểu, khẽ nhíu mày, siết chặt lòng bàn tay, tăng thêm lực đạo cầm tay, giống như là đang trừng phạt cô dám "cãi lại".

Xương cổ tay tinh tế ở trong tay anh yếu ớt tựa như nhéo một cái liền có thể đứt.

Lữ Nhu đành phải cầu xin tha.

Mắt hạnh trong trẻo chớp vài cái, tỏ vẻ cô không dám nữa.

Nghiêm Tư Cửu lúc này mới hài lòng, buông tay ra, nghiêng người hướng về phía phòng vệ sinh nâng cằm lên: "Đi rửa mặt."

Lữ Nhu lấy lại tự do, xoa cổ tay nghe lời đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi đi vào, cô do dự có nên đóng cửa hay không.

Chỉ cần rửa mặt, chắc không cần thiết phải đóng cửa.

Nghiêm Tư Cửu thấy cô vịn khung cửa vẻ mặt do dự, hiểu lầm cô sợ hãi, liền đi tới: "Đừng sợ, tôi ở đây. "

Lữ Nhu cùng anh tầm mắt đối nhau, loại cảm giác tim đập rộn ràng lại trở về.

Cô vội vàng dời mắt, nhanh chóng đóng cửa lại.

Nhìn bóng dáng người đàn ông bị ánh đèn chiếu lên cửa kính, cô nhất thời không biết là an tâm hơn chút, hay là hoảng hốt hơn chút.

Trái tim giống như bị thứ gì đó khuấy động, lúc lên lúc xuống đầy hỗn loạn, Lữ Nhu cắn môi một cái, rốt cục vẫn không nhịn được lặng lẽ đưa tay chạm lên.

Tấm thủy tinh pha lê toả ra hơi lãnh lẽo, đối lập với nhiệt độ của lòng bàn tay.

Phòng khách dưới lầu, Nghiêm Tư Cửu dựa vào đài Trung Đảo uống nước, chân dài tùy ý bị che lấp, tư thái lười biếng lại đẹp mắt.

Lữ Nhu ngồi trên sô pha xem TV, thỉnh thoảng nhìn trộm.

Nhanh chóng bị anh bắt gặp được.

"Nhìn tôi làm gì?"

Lời vừa nói ra, Nghiêm Tư Cửu quen thuộc hàng ngày trở lại——

Không chút để ý, mang theo ba phần lạnh nhạt.

Lữ Nhu nhéo nhéo ngón tay, muốn hỏi anh tại sao lại trở về sớm như vậy. Hôm nay không phải sinh nhật Đường Sênh Nam sao, cô nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ trong vòng bạn bè.

Thấy vẻ mặt cô chần chờ, Nghiêm Tư Cửu trực tiếp đi tới sau lưng sô pha, chống lưng ghế cúi người, bộ dáng chờ cô dùng điện thoại di động đánh máy.

Bóng người từ đỉnh đầu bao phủ xuống, cùng với đó là cảm giác áp bức của nam nhân từ trên cao nhìn xuống. Lữ Nhu liếm khóe môi khô, đánh chữ với tới tầm mắt của anh: 【Anh sao lại về sớm vậy?】

Nghiêm Tư Cửu chống sau lưng cô,rất thuận tiện nhìn màn hình điện thoại di động của cô, không đợi cô đánh xong dấu chấm hỏi, anh liền hừ lạnh bắt đầu giáo huấn người khác.

"Em còn hỏi tôi? Sợ ở nhà một mình sao không nói sớm? Nếu không phải Từ Xuyên nhìn thấy nói cho tôi biết, em định làm gì? Khóc đến khi bình minh?"

Lữ Nhu ngửa mặt chớp chớp mắt vài cái, nhìn có chút ngây thơ.

Từ Xuyên là trợ lý của Nghiêm Tư Cửu, vừa đưa quần áo của Lữ Nhu tới đây. Anh ta thấy cô khóc ấy à? Không có mà, khi đó cô không có khóc...

À đúng rồi, khi đó đúng lúc cô bị rớt lông mi vào trong mắt, lăn lộn hơn nửa ngày cũng không lấy ra được, sẽ không bị Từ trợ lý hiểu lầm cô đang khóc đấy chứ?

Vậy thì... Vậy thì... Nghiêm Tư Cửu đột nhiên từ tiệc sinh nhật của Đường Sênh Nam trở về nhà, là cho rằng cô đang ở nhà sợ đến mức khóc trộm sao?

Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Nghiêm Tư Cửu ỷ vào ưu thế chiều cao, ngón tay gõ đầu cô.

A.....đau đó nha!

Lữ Nhu che lại chỗ đau, trừng lớn đôi mắt.

Đôi mắt hạnh trong suốt ngập nước, gợn sóng dâng lên điệu bộ ủy khuất, phối hợp với khuôn mặt vô tội này, càng làm cho người ta muốn khi dễ.

Nghiêm Tư Cửu gãi lòng bàn tay ngứa ngáy, khắc chế chính mình.

"Ngẩn người làm gì?"

Lữ Nhu vụng trộm nhìn sắc mặt anh, nội tâm đấu tranh giữa thẳng thắn hay đem điều sai thành đúng.

Nghiêm Tư Cửu vừa ngước mắt lên, gắt gao nhìn đến tầm mắt cô.

Đôi mắt đào hoa của nam nhân hơi nheo lại, đường cong đuôi mắt xinh đẹp lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

Lữ Nhu lập tức quyết định đâm lao phải theo lao.

【 thực xin lỗi......】

Nghiêm Tư Cửu thấy vẻ mặt biết sai của cô, vốn định dạy dỗ cô vài câu, cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò không nặng không nhẹ: "Sau này có chuyện gì thì nói, không cần giấu, biết không? "

Lữ Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

Nghiêm Tư Cửu lúc này mới đứng thẳng dậy, quay lại sô pha, cầm lấy túi giấy vừa mang về để trên tủ, thuận miệng hỏi: "Cơm tối ăn cái gì? "

Lữ Bộc thần sắc dừng một chút, chần chờ một lát mới đánh chữ: 【 Gọi cơm hộp. 】

Ánh mắt Nghiêm Tư Cửu siêu lợi hại, liếc mắt liền nhìn thấu cô.

"Bé câm" Giọng điệu của anh trầm xuống, mang theo ý tứ cảnh cáo.

Sắc mặt Lữ Nhu lập tức đỏ lên, tầm mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào anh.

Nghiêm Tư Cửu híp mắt: "Không ăn? "

Lữ Nhu không dám tiếp tục nói dối, vội vàng lắc đầu, nói với anh: 【 Ăn trái cây. 】

Đó là bát trái cây mà anh đã ăn trước khi đi.

Anh chưa ăn xong, không thể lãng phí.

Nghiêm Tư Cửu nhíu mày hỏi ngược lại: "Hoa quả có thể thay cơm?"

Lữ Nhu mím chặt môi, muốn phản bác lại không dám.

"Còn dám lừa tôi?" Người đàn ông càng thêm khó chịu, cười lạnh một tiếng nói, "Được lắm, Lữ Nhu, em rất có bản lĩnh. "

Lư Nhu tâm nhảy dựng lên, tim đập thình thịch biết anh tức giận

Bình thường Nghiêm Tư Cửu luôn thích gọi cô là "bé câm",nếu vậy khi gọi đầy đủ họ tên của cô, tám chín phần mười là tức giận.

Anh ghét nhất là người khác lừa dối anh.

Lữ Nhu lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không phải cố ý lừa gạt anh.

Lữ Nhu vội vàng đuổi theo: 【 Tôi biết sai rồi. 】

Mí mắt Nghiêm Tư Cửu cũng không nhấc lên, đi tới phòng ăn, đem túi giấy ném lên bàn ăn,môi mím chặt cho thấy anh đang tức giận.

Lữ Nhu giơ điện thoại lên trước mắt anh.

【 Sau này, tôi đều ăn cơm thật tốt, không lừa gạt anh nữa. 】

【 Anh đừng tức giận mà. 】

Cô thậm chí còn gửi một biểu cảm mèo con ngoan ngoãn nhận sai.

Nghiêm Tư Cửu nhếch khoé môi, vẫn là bộ dạng không thèm để ý đến cô.

Lữ Nhu không còn cách nào khác, thật cẩn thận giữ chặt lấy tay áo anh, nhẹ nhàng kéo kéo.

Người đàn ông nhíu mày, cuối cùng cũng giương mắt xuống nhìn cô.

Lữ Nhu trong lòng lo sợ, lại không buông tay, lấy hết dũng khí cùng anh nhìn thẳng vào nhau.

Mái tóc dài đen nhánh của cô gái nhỏ không buộc lên, mềm mại buông xuống trước ngực, đồng thời sự dịu dàng từ trong ánh mắt cô nhìn tới, đôi mắt đen láy rõ ràng tràn ngập sự năn nỉ, thoạt nhìn đáng thương, làm cho người ta rất muốn khi dễ.

Thật muốn khi dễ, lại có chút không nỡ xuống tay được.

Không có biện pháp, quá ngoan.

"Tay áo bị nhăn."

Nghiêm Tư Cửu hừ nhẹ, những cũng không tránh cô.

Thấy anh cuối cùng cũng nguyện ý để ý tới mình, Lữ Nhu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không khống chế được vểnh lên, đôi mắt sáng lên vài phần.

Nghiêm Tư Cửu nhìn cô vài giây, thật sự muốn cười, nhịn xuống, khẽ trách móc: "Còn không buông tay? "

Nét mặt căng thẳng, trong giọng nói lại mang theo ý cười mơ hồ.

Lữ Nhu lúc này mới vội vàng buông tay áo anh ra, hai má trong nháy mắt nổi lên một tầng ửng hồng mỏng.

Nghiêm Tư Cửu nghiêm mặt: "Đói không? "

Lữ Nhu vừa định lắc đầu, Nghiêm Tư Cửu lại thêm một câu: "Nghĩ kỹ rồi lại nói. "

Cố ý hạ thấp giọng, hàm ý uy hiếp rõ ràng.

Lữ Nhu đành phải thành thật gật đầu.

Nghiêm Tư Cửu đưa tay gõ trán cô một cái, ngữ khí ác liệt: "Đáng đời. "

Nói xong ném túi giấy bên cạnh cho cô.

Lữ Nhu theo bản năng tiếp nhận ôm vào trong ngực, sau khi mở ra thấy đồ bên trong, ánh mắt sáng ngời.

Là bánh thanh đoàn tử của Lý Ký!

Tịch Cảnh Du thích ăn bánh thanh đoàn, thường xuyên kêu Nghiêm Tư Cửu mang về một ít. Lữ Nhu được ăn ké vài lần, cũng rất thích, cô còn trộm đi đến Lý Ký xếp hàng mua. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy cái cô mua không có hương vị tốt như Nghiêm Tư Cửu mang về.

Lữ Nhu ôm túi giấy, chần chờ hỏi:

【 Đây là cho tôi sao? 】

Nghi vấn này của cô làm cho Nghiêm Tư Cửu có chút khó chịu.

Không phải cho cô thì còn có thể cho ai?

Biết cô không thích quá ngọt, hai hộp này anh còn cố ý dặn người làm giảm nửa phần đường.

Người đàn ông hừ lạnh, tức giận hỏi ngược lại: "Em nói xem? "

Lữ Nhu kinh ngạc vui vẻ không thôi, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, ý cười từ đáy mắt tràn ra ngoài.

Nghiêm Tư Cửu thấy cô cười đôi mắt đều cong lên, càng khó chịu. Buổi chiều vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ cũng không có được khuôn mặt tươi cười thế này, bây giờ chỉ cần hai hộp bánh thanh đoàn liền dễ dàng như vậy.

Ồ.

Cái loại đồ nhão nhão dính dính này rốt cuộc ngon ở chỗ nào?

Cùng lúc đó, Lữ Nhu đã ôm gói bánh đoàn thanh tử đi đến bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, từng miếng từng miếng ăn vào vẻ mặt thỏa mãn, ngay cả hạt đậu dính bên môi cũng không chú ý.

Nghiêm Tư Cửu ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hồi lâu, cô gái nhỏ ngay cả đầu cũng chưa ngẩng lên.

Càng thêm khó chịu.

Chờ Lữ Nhu cầm lấy cái bánh cuối cùng, anh đột nhiên đi tới, hai tay chống lên bàn ăn, không vui trầm giọng: "Ăn hết một mình không giữ cho tôi một cái nào? "

Lữ Nhu giơ bánh lên, ba phần nghi hoặc bảy phần mờ mịt nhìn về phía anh.

Anh không phải không thích ăn mấy loại đồ ăn dính dính thế này sao...

Nghiêm Tư Cửu dường như nhìn thấu tâm tư của cô, nhướng mày cười: "Thế nào, bây giờ tôi thích ăn, không được sao? "

Lữ Nhu đối với sự thay đổi thất thường của anh có chút cạn lời.

Được rồi, anh muốn thế nào thì là thế ấy.

Dưới sự bức bách, cô đưa cái bánh cuối cùng lên hướng về phía anh.

Nghiêm Tư Cửu không rửa tay, trực tiếp chống tay lên bàn cúi thấp người đưa mặt qua, muốn từ tay cô cắn lấy miếng bánh.

Hoi thở nóng bỏng lại một lần nữa phủ lên mu bàn tay, Lữ Nhu đột nhiên thu tay lại.

Nghiêm Tư Cửu cắn không khí, kinh ngạc vài giây sau đó nheo mắt nhìn cô.

Lữ Nhu chống lại ánh mắt áp bức mười phần của anh, đem thanh đoàn đặt trở lại trong gói giấy, đẩy đến trước mặt anh, ý bảo anh tự mình ăn.

Nghiêm Tư Cửu nhìn đoàn thanh dính dính trên giấy, vừa không hiểu sao dâng lên một chút hứng thú muốn ăn đột nhiên biến mất.

"Quên đi, không muốn ăn."

Anh đứng dậy rời đi.

Lữ Nhu im lặng một lát kéo gói giấy trở lại trước mặt mình.

Kỳ lạ, đoàn thanh tử vốn rất ngon đột nhiên mất đi sức hấp dẫn.

Thời gian đã qua mười giờ, ngoài cửa sổ màn đêm bao phủ, tuyết đọng trên ngọn cây lặng lẽ tan chảy.

Nghiêm Tư Cửu nằm tựa nửa người trên ghế sô pha phòng khách xem điện thoại di động, đám người Vệ Lễ liên tục gọi anh qua.

Anh thật ra muốn đi, nhưng mà...

Nghiêm Tư Cửu nhấc mí mắt lên, người đang ngồi an tĩnh ở đầu ghế sô pha, cô gái nhỏ đang uống sữa nóng. Thở dài một hơi, trả lời tin nhắn trong nhóm anh em có việc không đi.

Nghe thấy tiếng anh thở dài, Lữ Nhu quay đầu về phía anh.

Nghiêm Tư Cửu nhìn lướt qua: "Nhìn tôi làm gì? "

Giọng nam nhân biếng nhác, giọng nói lưu loát, lộ ra mập mờ khó hiểu.

Anh luôn có thể đem một câu nói không thể bình thường hơn nói ra giống như cố ý quyến rũ người khác.

lông mi Lữ Nhu run lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống sữa xem TV.

Nghiêm Tư Cửu thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem điện thoại di động. Một lúc lâu sau, anh thật sự nhàm chán, hướng Lữ Nhu búng tay một cái, chờ cô quay đầu nhìn qua, lười biếng nói: "Trẻ con bọn em buổi tối đều làm cái gì?"

Lữ Nhu không hiểu ý của anh.

Nghiêm Tư Cửu chán muốn chết: "Có cái gì thú vị chơi giết thời gian không?"

Lữ Nhu bây giờ mới hiểu hoá ra là anh nhàm chán.

Cũng đúng, một người sống về đêm như anh đương nhiên là khi ở nhà sẽ cảm thấy rất phiền chán rồi.

Cô dò hỏi: 【 Anh có muốn đi ra ngoài chơi với bạn bè không? 】

Nghiêm Tư Cửu nhướng mày hỏi ngược lại: "Tôi đi ra ngoài, em ở nhà một mình không sợ?"

Lữ Nhu chột dạ rũ mắt xuống, không dám nói cô kỳ thật không có sợ hãi.

Cô suy nghĩ một chút, đưa điều khiển từ xa cho anh: 【 Vậy thì... Xem TV? 】

"Không cần."

【 Xem phim? 】

"Không. "

【 Đọc sách? 】

"......"

"Tôi nói này..." Nghiêm Tư Cửu xoay nửa người trên, nghiêng đầu buồn cười nhìn cô, "Bảo bảo ngoan, em không có hoạt động giải trí nào thích hợp cho người lớn à? "

Lữ Nhu:...

Sau đó, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến một hoạt động giải trí cực kỳ thích hợp cho hai người.

......

10 phút sau.

Nghiêm Tư Cửu nhận điện thoại của Vệ Lễ.

Vệ Lễ: "Đang làm gì vậy ông chủ Nghiêm, WeChat cũng không thèm trả lời? "

Nghiêm Tư Cửu giọng nói không có một gợn sóng: "Có việc. "

Vệ Lễ: "Buổi tối thì cậu có thể có chuyện gì chứ? Ra ngoài đánh bài đi a, ba thiếu một, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đó! "

Nghiêm Tư Cửu dừng vài giây, mở miệng: "Nói ra chắc cậu không tin, tôi cũng đang đánh bài. "

Vệ Lễ quả nhiên không tin, dò hỏi đến cùng: "Cậu đánh bài gì? Với ai? "

Nghiêm Tư Cửu trầm mặc, tầm mắt chuyển hướng về phía thẻ bài trước mặt.

"Mau nói đi!" Vệ Lễ thúc giục.

Nghiêm Tư Cửu chậm rãi đè hai cây bài J đỏ đen lên, gom hết tất cả bài, sau đó nhìn cô gái ngồi đối diện mặt mày ủ rủ đáng thương, cười khẽ một tiếng: "Mèo con câu cá, chơi qua chưa? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK