Mục lục
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng ngồi ở một tiểu đình bàn chính vụ. Vì Lam Vong Cơ lần này trở về chính là muốn cùng Lam Hi Thần chia sẻ sự vụ gia tộc, Lam Hi Thần vui mừng bèn đem một lượt sổ sách ra chỉ bảo đệ đệ, Ngụy Vô Tiện ngồi kế bên, vừa nghe vừa cảm thán tại sao Lam gia này gia quy đã nhiều mà công việc gia chủ còn nhiều hơn ? Hắn thầm cảm phục không biết tại sao trước đây Lam Hi Thần có thể gánh vác nổi ?

Bất chợt Lam Tư Truy xuất hiện, cúi người đưa một tấm thiệp trước mặt Lam Hi Thần nói "Trạch Vu Quân, Thanh Hà Nhiếp thị gửi thư mời tham dự Thanh Đàm đại hội" .

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm vào tấm thiệp, lặng thinh không nói. Ngụy Vô Tiện thấy vậy đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, y lên tiếng "Sao không đưa cho tiên sinh?".

Lam Tư Truy nói "Dạ thưa, lúc nãy đã đưa cho tiên sinh nhưng tiên sinh lại nói đưa cho Trạch Vu Quân. Tiên sinh nói mấy năm nay đều là tiên sinh đi dự hội, nay Trạch Vu Quân đã xuất quan, nên tiên sinh muốn người đi thay".


Ngụy Vô Tiện trong lòng âm thầm mắng một câu, chỗ khác thì không nói, đây là tổ chức ở Thanh Hà. Lam Khải Nhân này bộ còn không biết chỗ Thanh Hà kia với Lam Hi Thần quan hệ như thế nào hay sao mà còn bảo y đi? Làm như thế khác nào đem Lam Hi Thần đặt vào thế khó?

Lam Hi Thần khẽ nhướn mi, cầm lấy tấm thiệp hướng Lam Tư Truy nói "Kêu người chuẩn bị, ngày mai xuất phát".

Sắc mặt Lam Tư Truy có chút kinh ngạc nhưng không bộc lộ quá mức, cúi đầu thi lễ lui ra, không hổ do Hàm Quang Quân nuôi dưỡng!

Đợi cậu ta đi rồi, Lam Vong Cơ mới hỏi "Huynh trưởng đã nghĩ thông suốt?".

Lam Hi Thần cười gượng "Nhiều năm như vậy, có lẽ cũng nên ra ngoài rồi, ta cũng không thể trốn tránh cả đời. Trước sau gì gặp thì cũng phải gặp thôi", rồi đứng dậy nói "Ta đi trước, hai ngươi cứ ngồi đây từ từ bàn luận công việc sắp tới".


Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cúi đầu thi lễ, nhìn tấm lưng đơn bạc của y dần biến mất, Ngụy Vô Tiện cảm thán "Ta là thấy, quả nhiên huynh trưởng bị Kim Quang Dao làm cho tâm tình u uất lắm rồi".

Lam Vong Cơ khẽ nói "Không hẳn".

Ngụy Vô Tiện hơi ngạc nhiên nhìn y, đây là lần đầu tiên hai người họ không đồng một suy nghĩ.

Thoáng chốc đảo mắt đã đến Thanh Đàm đại hội. Năm nay hội này có vẻ huyên náo hơn năm ngoái. Phần vì Nhiếp gia từ chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu đã trở thành thế gia hưng thịnh nhất chỉ xếp sau Vân Mộng Giang thị, thứ hai là vì hôm nay có sự xuất hiện của Trạch Vu Quân, người mà mấy năm qua không hề xuất hiện và còn có cặp đôi đang gây xôn xao khắp tu chân giới Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần bước vào trong điện liền thu hút mọi ánh mắt, Nhiếp Hoài Tang trông thấy y, lúc đầu còn sững cả người ra không biết phản ứng thế nào, liền sau đó là sự vui mừng. Nhưng sự vui mừng không lâu, Lam Hi Thần chỉ nhẹ mỉm cười thi lễ rồi vào chỗ ngồi. Nhiếp Hoài Tang cũng bận tiếp khách nên không tiện bắt chuyện cùng y.


Mọi người chuẩn bị khai tiệc thì giọng gia nhân hô "Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim Thị tới".

Mọi người nhìn hai thân ảnh một tím một vàng bước vào. Ngụy Vô Tiện có hơi sững người lại có chút bùi ngùi. Xa cách bao năm, Giang Trừng vẫn cái vẻ kiêu ngạo ấy, mắt hạnh vẫn nheo lại nghiêm nghị. Còn Kim Lăng, trông đã trưởng thành hơn lần cuối hắn thấy. Cậu đã cao lớn hơn nhiều, bộc lộ cái khí chất nam tử hảo hán. Nghe nói vài năm nay tuy hắn đã dần lãnh đạo được Kim thị nhưng chung quy vẫn phải nhờ cậu hắn ngày ngày xách Tử điện ra đe dọa mấy thế lực muốn làm phản, hắn mới ngồi vững tới bây giờ. Khi ánh mắt của bọn họ chạm nhau, rất nhiều cảm xúc đan xen.

Bữa tiệc diễn sôi nổi, Nhiếp Hoài Tang chủ trì rất ra dáng tông chủ, dù hắn trước đây từ chối chức vị Tiên Đốc nhưng các thế gia đều ngầm hiểu nếu hắn thực sự muốn thì cũng không ai ngăn được. Tài trí của hắn, ai cũng nghe qua. Thâm tàng bất lộ, Nhiếp thị dưới sự lãnh đạo của hắn, dù không vẻ vang như phụ thân hắn và Nhiếp Minh Quyết nhưng vẫn không thể xem nhẹ.
Lam Hi Thần vẫn ngồi im, lặng lẽ nhìn chén trà trước mắt, chốc chốc nhìn thoáng qua Nhiếp Hoài Tang. Ngụy Vô Tiện để ý, thầm nói với Lam Vong Cơ, y chỉ gật đầu rồi nhìn Lam Hi Thần.

Phải, ánh mắt ấy ẩn chứa sự hoài niệm lẫn nghi ngờ. Dù đã qua nhiều năm nhưng Lam Hi Thần đối với những sự kiện năm đó quả thực không thể chấp nhận nổi những cú sốc như vậy, tuy trên mặt vẫn là nét ôn nhu ấm áp nhưng trong lòng y đang nổi lên từng gợn sóng. Đợi đến khi tàn tiệc, y nói vài câu với đệ đệ và Ngụy Vô Tiện rồi rời đi.

Tràng lọng tung bay trong gió, nến trắng cháy bập bùng, khói hương bay nghi ngút bay, gió thổi vào từng đợt lạnh lẽo gợi không khí thê lương đến đáng sợ.

Lam Hi Thần đến trước cửa, mấy đệ tử canh gác thấy y liền cúi đầu thi lễ. Y chần chừ ngoài cửa hồi lâu, vẫn là nhẹ nhàng bước vào.
Giữa Phục Linh đường, đằng sau hương án là cỗ quan tài to lớn được vẽ đầy phù chú do Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân cùng nhau phong ấn. Tuy nói có tác dụng trăm năm nhưng ai cũng có cảm giác một ngày nào đó phong ấn sẽ bị phá vỡ.

Bước đến trước cỗ quan tài, Lam Hi Thần khẽ đặt tay lên, đáy mắt u buồn, dường như y đang rơi vào suy nghĩ đến nỗi có người bước vào từ lúc nào cũng không hay.

"Lâu lắm rồi không gặp nhau, ngươi vẫn khỏe chứ? Hi Thần ca, ta cứ ngỡ ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa".

Một giọng nói quen thuộc cất lên, Nhiếp Hoài Tang đã theo sau y đến đây. Y có hơi ngạc nhiên khi hắn không gọi mình là "Nhị ca" mà dùng cách gọi trước kia, lúc bọn họ bắt đầu quen biết từ khi còn nhỏ.

Không có tiếng trả lời, Nhiếp Hoài Tang bình thản tiến về phía trước nói "Ta biết bao lâu nay ngươi vẫn còn hận ta, hận ta đã lừa ngươi một kiếm đâm chết Kim Quang Dao".
Rồi thở dài, nói "Nhưng ta cũng có lý do của ta. Ngươi có hận ta, là lẽ dĩ nhiên".

Lam Hi Thần buồn bã hỏi "Ngươi hận hắn lắm phải không? Nên năm đó mới lừa ta gϊếŧ hắn?".

Nhiếp Hoài Tang hơi lạc giọng "Ngươi nếu cho rằng như vậy, thì cứ nghĩ như vậy đi. Dù sao bây giờ ta có nói gì, ngươi cũng chưa chắc đã tin".

Đoạn xoay lưng đối diện với Lam Hi Thần, khẽ phe phẩy chiếc quạt, trầm giọng "Thật ra ta cũng không phải kẻ máu lạnh vô tâm. Trước nay không phải ta không thật lòng kính trọng Kim Quang Dao, cũng chưa từng coi thường xuất thân của hắn. Cho đến khi điều tra cái chết của đại ca. Lòng kính trọng đó đã tan theo mây khói. Nhưng trước hết...."

Nhiếp Hoài Tang xoay người nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần, y có chút kinh ngạc, vị tiểu đệ này chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế với y.
"Ta hận ngươi".

Lam Hi Thần sững người, không biết phải nói gì, y bất động nhìn hắn, Nhiếp Hoài Tang lại tiếp "Ta hận ngươi vì hắn mà không tin đại ca, hận ngươi vì hắn mà gián tiếp gϊếŧ đại ca, hận ngươi đến lúc cuối vẫn thương xót hắn".

Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, lắc đầu nói "Hoài Tang, ta xin ngươi đừng nhắc nữa".

Nhiếp Hoài Tang tiếp tục chất vấn, tựa hồ như đem ấm ức nói ra "Ngươi cho rằng hắn là kẻ đáng thương hơn đáng trách? Cho rằng vì số phận đưa đẩy nên hắn mới làm bao chuyện ác? Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến, mục đích của hắn, hậu quả việc hắn làm đã gây bao đau khổ cho người khác không? Ngươi có từng nghĩ cho đại ca không? Hai người là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau lớn lên, cùng trông thấy ta và Hàm Quang Quân lớn lên bên cạnh hai người, cùng chứng kiến nhiều biến cố. Nhưng rốt cuộc thì sao? Ngươi vẫn lựa chọn Kim Quang Dao, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của ca ca ta sẽ thế nào hay không?".
"Hoài Tang... đừng nói nữa".

Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, kịch liệt lắc đầu, một dòng nước mắt chảy xuống gò má thanh tú. Nhưng dường như Nhiếp Hoài Tang vẫn chưa hài lòng.

"Ca ca ta không phải chưa từng coi trọng hắn, thậm chí có khi hơn cả ngươi, vậy mà chỉ vì một câu nói, hắn lại tiểu nhân đến mức phân thây thi thể ca ca, lại còn đổ lỗi cho ca ca. Ở miếu Quan Âm năm đó nhìn thấy hắn bấu víu vào ngươi xin tha thứ, lại nhìn thấy ngươi đến tột cùng lại còn rũ lòng thương cảm, hắn, ta thật sự muốn hét vào mặt hai người "CHẢ LẼ TÍNH MẠNG CỦA CA CA Ta KHÔNG ĐÁNG GIÁ SAO ?"".

Những từ cuối Nhiếp Hoài Tang cơ hồ gào lên, hai tròng mắt đỏ ngầu chứa đựng bi thương cùng căm phẫn. Lam Hi Thần lại càng thống khổ hơn, liên tục lắc đầu, nước mắt cũng trào ra nhiều hơn, y không biết phải nói gì. Tựa như giống như năm đó trong Quan Âm miếu y cũng chỉ biết đờ người ra.
"Ca ca từng bảo bọc hắn thế nào, giúp đỡ hắn thế nào đổi lại chính là sự vô ơn tiểu nhân của hắn. Hắn nói gϊếŧ ca ca vì ca ca coi thường hắn, vì bất đắc dĩ, vậy sao hắn không nghĩ lại xem bản thân đã làm ra việc gì khiến ca ca ghét hắn đến vậy? Hay đúng hơn là hắn có bao giờ tìm hiểu xem ca ca có thực sự xem thường hắn như vậy không?".

"Hắn nói chưa từng hại ngươi. Đúng! Nhưng chỉ vì ngươi chân thành với hắn sao? Vậy còn ta? Ta đã bao giờ coi khinh hắn? Kể cả khi hắn bị ca ca trục xuất khỏi Nhiếp thị, ta vẫn rất kính trọng hắn, nhưng đổi lại ta nhận được gì? Cái chết của ca ca, trọng trách gánh vác gia tộc, khoảng trời tự do, kể cả tình bạn tốt đẹp của ta với Ngụy Vô Tiện thuở trước cũng bị hắn làm cho mất hết. Ngươi có biết khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện nhìn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ, tuy không nói ra nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu xem ta là một kẻ cần phải đề phòng, một kẻ nhiều tâm kế, ngươi có biết... lúc đó, ta đau lòng đến mức nào không? Người bạn mà ta tâm tâm niệm niệm đem về từ cõi chết, âm thầm giúp hắn rửa sạch hàm oan, vậy mà cuối cùng thì sao? Hắn nào hiểu được tâm tình của đệ. Ngươi có biết sau khi ta tra ra sự thật về cái chết của ca ca mà không thể làm gì để trả thù, phải ngày ngày nhìn mặt kẻ thù của mình ung dung ngồi ở vị trí tiên đốc, ngươi có biết ta khó chịu đến mức nào không ? Những ngày tháng đó, quả thực rất khó sống. Tám năm.... tám năm ta phải chịu đựng, nằm gai nếm mật bày mưu tính kế, ngươi có biết mỗi một đêm đối với ta là một cực hình không? Mỗi khi chợp mắt, ta đều nhìn thấy ca ca một thân đầy máu mà nhìn ta, ánh mắt hắn khi ấy vô cùng đau khổ, ngươi có hiểu không?".
Nhiếp Hoài Tang tâm tình bi thương đến cực hạn, khóe mắt hắn cũng đỏ ngầu, ầng ậng nước nhưng lại tuyệt nhiên không rơi một giọt, hắn luôn hít thật sâu để giữ bình tĩnh, cơ hồ không muốn rơi nước mắt, ngữ khí vẫn lạnh lùng mà bi phẫn nói "Quên mất. Ngươi làm sao mà hiểu được? Ca ca đối với ngươi đâu có quan trọng gì đâu, chẳng qua chỉ là một người bạn, một người anh kết nghĩa, làm sao mà bằng tên Kim Quang Dao kia chứ?".

Lam Hi Thần sắc mặt bi ai, hai tay ôm lấy thái dương, không dám nhìn hắn, thê lương nói "Không.... Hoài Tang, không phải vậy. Không phải như ngươi nghĩ đâu. Không phải đâu".

Nhiếp Hoài Tang thê lương cười nhưng lại mỉa mai nói "Vậy sao? Cơ mà ta không cho là vậy đấy! Ngươi xem..... Năm đó ta lừa ngươi đâm Kim Quang Dao một nhát chính là vì thù của ca ca, ấy thế mà từ đó đến giờ ngươi đều luôn tránh né ta, có phải hay không ngươi cho rằng ta chính là kẻ tâm cơ khó lường? Mà cũng nhắc cho ngươi nhớ: tâm cơ khó lường, không phải chỉ có mình đệ. Phải, ta lợi dụng ngươi là sai, nhưng ta là muốn gϊếŧ một mạng đền một mạng. Ta mượn lưỡi kiếm của ngươi để trả thù, chính là muốn Kim Quang Dao cũng phải nhận lấy nỗi đau bị người mình xem trọng phản bội, hệt như hắn đã làm với ca ca ta vậy. Ngươi có thể hận ta đã lừa ngươi, nhưng ta cũng có quyền hận cả ngươi lẫn Kim Quang Dao".
Giọng của hắn càng nói càng thêm phẫn hận, Lam Hi Thần vẫn im lặng. Không khí trong miếu một mảnh tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng nến cháy tí tách.

Mãi một lúc, Lam Hi Thần mới cất tiếng "Nhưng hắn cũng không làm hại ngươi mà?".

Nhiếp Hoài Tang cười lạnh " Không làm hại? Ngươi sai rồi. Chẳng qua hắn tính kế cả thiên hạ lại bỏ sót ta mà thôi".

Không khí lại rơi vào im lặng, một lúc sau Nhiếp Hoài Tang hít sâu một ngụm, nhàn nhạt nói "Bất quá bay giờ nói tiếp cũng đâu được gì. Hi Thần ca ca, dù sao ta vẫn rất vui khi nhìn thấy ngươi sau bao nhiêu năm qua. Đa tạ ngươi hôm nay đã đến đây, dù không biết ngươi đến để thăm mỗi Kim Quang Dao hay là cả hắn và ca ca ta. Còn một lời ta muốn nói: Đừng trách ta! Tất cả đều là định mệnh, nhân quả cả thôi. Xin cáo từ!".

Nhiếp Hoài Tang cúi người hành lễ, đang chuẩn bị bước ra thì hắn nghe thấy Lam Hi Thần khẽ nói "Thực ra... ta cũng không phải hận gì ngươi. Ta chỉ hận bản thân mình".
Nhiếp Hoài Tang không nói, chỉ im lặng rời đi.

Rời khỏi linh đường, hắn bắt gặp một thân ảnh đang đợi hắn, người đó có chút e ngại mà hỏi " Ngươi thật sự muốn làm tới nước này?".

Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc "Giang huynh...Sao ngươi lại ở đây?".

Người kia một thân tử y, tay cầm kiếm vô cùng khí thế chính là tông chủ Vân Mộng, Giang Trừng. Hắn nhìn Nhiếp Hoài Tang có chút bối rối "Ta là.... không biết nên nói thêm gì với Ngụy Vô Tiện, tìm đại một chỗ tránh đi, cũng muốn tìm ngươi tâm sự một chút. Lại nhớ tới ngươi là theo Lam Hi Thần đến đây nên ta đành ở ngoài đây chờ các ngươi nói chuyện xong. Thôi. Đừng nhắc tới ta, ngược lại là ngươi, lúc nãy ngươi như thế với Lam Hi Thần, chính là muốn quyết tuyệt mọi thứ ?".

Nhiếp Hoài Tang thần tình vô cảm, có chút cay đắng nói "Ta biết làm thế là không đúng, nhưng.... có nhiều chuyện đã không thể vãn hồi nữa rồi. Nhưng hôm nay, tiếng "Hi Thần ca ca" có lẽ là lần cuối cùng ta gọi. Dù sau bốn năm không gặp, hắn vẫn bình ổn là tốt rồi. Sau này, sự thể phát sinh như thế nào.... chính ta cũng không đoán trước được. Chỉ biết, ta và hắn, sẽ mãi mãi không thể hòa thuận như trước đây ".
Thân ảnh kia khẽ thở dài, tiến đến vỗ vỗ vai hắn an ủi "Ta biết cảm giác của ngươi. Lúc trước ta cũng như vậy, có nhiều chuyện không thể nói ra, chỉ có thể tự mình giữ kín".

Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn, cười khổ nói "Đi thôi".

Sau Thanh Đàm Đại hội ở Bất Tịnh Thế vài ngày là lễ thành thân của Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ban đầu chỉ muốn làm một cái lễ nho nhỏ, Lam gia tuy không phát thiệp mời nhưng toàn bộ Tu Chân giới đều không ngừng nghe ngóng về họ nên chuyện này chẳng bao lâu liền rầm rộ như một cơn bão. Từ một cái lễ nhỏ đã trở thành một đại hôn.

Ngày hôn lễ diễn ra, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn luôn là màu trắng thuần khiết đã đổi sang sắc đỏ rực rỡ. Các thế gia nườm nượp đem theo quà tới chúc mừng cho đôi đạo lữ này. Đây là hôn lễ của hai nam nhân đầu tiên từ khi Tu Chân giới thành lập, không dù không xa hoa phô trương nhưng thật khiến người ta tò mò ngưỡng mộ, đồng thời làm cho quy định hôn nhân của Tu Chân giới có thêm một sự thay đổi mới, hôn nhân nam phong là hoàn toàn có thể.
Người tới tất nhiên đông, còn chưa nói tới ba trong số Tứ đại gia tộc đến. Kim Lăng ban đầu còn muốn dắt theo tiên tử để xem phản ứng của Ngụy Vô Tiện nhưng ngẫm lại làm vậy là không đúng. Tuy hắn không mường tượng được thành thân có bao nhiêu quan trọng trong đời người nhưng cũng biết đó là ngày mà nhân sinh một kiếp sẽ không bao giờ quên. Món quà cưới Kim Lăng đem tới là hai chiếc gối uyên ương được dát vàng và trân châu, thứ mà hắn đã tìm hiểu từ một vài bằng hữu. Giang Trừng đến với sắc mặt khó coi, có lẽ hắn cũng không nghĩ rằng có ngày Ngụy Vô Tiện lại đường đường chính chính bước vào Lam gia, từ đây Ngụy Vô Tiện là người Lam gia, không còn một chút vương vấn nào của Vân Mộng Giang thị nữa. Tất cả kỷ niệm của bọn họ, sẽ mãi mãi vùi sâu trong ký ức, chính vì vậy, món quà hắn đem tới chính là một bình sen gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, trên một đóa sen còn có hình đôi hồ điệp đậu bên nhau. Giang Trừng dù không muốn lắm nhưng vẫn phải thành tâm chúc mừng người từng là sư huynh của hắn, cùng lớn lên với hắn, bình sen gỗ chính là mong muốn Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng, hãy nhớ về Vân Mộng Giang thị với mấy trăm đầm sen. Tò mò nhất là Nhiếp Hoài Tang, món quà cưới được đặt trong chiếc hộp gỗ, không ai biết trong đó là thứ gì, cũng không ai dám mở ra, chỉ đoán hẳn đó là báu vật quý giá. Trong hôn lễ, Lam Hi Thần có đôi lần chạm mặt với Nhiếp Hoài Tang nhưng hắn hoặc là vờ chào cho có lệ, hoặc vờ như không thấy. Điều đó khiến y cảm thấy thật buồn.
Ngụy Vô Tiện một thân hỉ phục đỏ rực bước vào lễ đường, nơi toàn bộ trưởng bối Lam gia cùng Lam Khải Nhân đang ngồi, mạng đỏ che mặt bay phấp phới, đi bên cạnh Lam Vong Cơ cũng một thân hỉ phục, dù gương mặt y vẫn nghiêm túc lạnh lùng nhưng cả Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện đều nhìn ra, y thực sự đang rất vui và hạnh phúc. Lam Cảnh Nghi nắm lấy tay Lam Tư Truy, vui mừng nói "Tư Truy huynh, ngươi xem hai người họ thật đẹp".

Lam Tư Truy gật đầu, mỉm cười nói "Phải, bọn họ...thực hạnh phúc".

Lam Hi Thần nhìn đệ đệ và đệ tức cùng nhau bái đường, trong lòng rất vui. Sau những năm tháng bên nhau, bọn họ cuối cùng cũng thỏa nguyện, Vong Cơ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc. Chỉ cần là đệ đệ vui, huynh trưởng như y cũng thấy vui lây. Phụ thân, mẫu thân mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Tháng ba hoa gạo nở rộ, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn cứ mây mù quanh năm nhưng dù cỏ cây um tùm vẫn có gió nam lồng lộng thổi lên.

Ngụy Vô Tiện sinh ra ở Liên Hoa Ổ không chịu được thời tiết nóng ẩm như vậy, trực tiếp lôi kéo Lam Vong Cơ đi tránh nóng. Đám hậu bối cũng kéo đi săn đêm. Cả Vân Thâm trở nên vô cùng yên ắng, vắng vẻ. Chỉ có Lam Khải Nhân lão tiên sinh xử lí chính vụ cùng một vài môn sinh mới đến, và còn một người rất yên tĩnh, Lam Hi Thần.

Y bước lên con đường sau núi. Đây là nơi lúc nhỏ y thường cùng Vong Cơ luyện kiếm dưới sự dạy dỗ của thúc phụ. Bản thân y cũng không biết sao mình lại đến đây.

Đã qua biết bao nhiêu năm rồi, nơi này vẫn vậy, khóm trúc xanh vẫn phát triển tốt tươi, gò đất quanh bụi trúc vẫn còn, ngồi xuống tựa lưng nhìn xuống là có thế thấy được tận cánh cổng dưới chân núi Cô Tô.
Lam Hi Thần khẽ mỉm cười nhớ lại, ngày xưa y cùng Vong Cơ rất hay đến đây luyện thuật Vấn Linh, thậm chí là... lén ngủ trưa.

Mới đó mà thời gian đã trôi qua quá nhanh, cũng kéo theo nhiều biến cố.

Đang bước đi y chợt cảm thấy đất dưới chân khác lạ. Cúi xuống quan sát thì phát hiện đó là một tấm ván gỗ được phủ một lớp đất. Một chút tò mò, y đưa tay cạy mở tấm ván lên thì vô cùng kinh ngạc.

Một hố sâu chôn 7, 8 hũ rượu. Lam Hi Thần hơi lắc đầu. Ngụy Vô Tiện thích uống rượu, này có lẽ do Vong Cơ giấu cho hắn đi.

Nhưng sau đó y phải thay đổi suy nghĩ khi liếc nhìn nét chữ đề trên hũ. TRÚC DIỆP THANH.

Nhớ không lầm, rượu mà Ngụy Vô Tiện thích uống cũng chỉ có duy nhất một loại là Thiên Tử Tiếu, ngoài ra không ưng loại nào. Có lần hết rượu, hắn còn nài bằng được Vong Cơ xuống núi mua rượu cho hắn, bỏ bê mớ tấu thư thúc phụ giao cho, hại ông ấy phát hỏa mấy ngày liền.
Vậy... là do ai chôn xuống? Đám hậu bối?

Không thể, nơi này trừ thúc phụ, y và Vong Cơ ra không ai biết.

Lam Hi Thần không nghĩ ra được, khẽ cau mày nhưng sao đó liền xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

Hiện giờ Vân Thâm không có ai, thúc phụ lại đang bận việc. Vậy nên... y cũng thử phạm gia quy 1 lần xem sao!

Lam Hi Thần ôm liền mấy hũ rượu đến bên gốc trúc, thư thái ngồi xuống, mở nắp một hũ ra kề mũi ngửi thử.

Hương thơm tuy nồng nhưng có chút ngọt dịu. Liền nhấp một ngụm. Dòng rượu chảy vào quản căn, ban đầu hơi nóng rát nhưng rất nhanh liền dịu đi, sau đó chính là....ngon. Thế là y tựa lưng vào khóm trúc vừa uống vừa thưởng thức. Nắng trưa xuyên qua kẽ lá chiếu vài vệt lên mặt Lam Hi Thần, gió thổi lất phất mang theo chút nóng. Trời bất chợt đổ vài giọt mưa nhỏ như sương rơi. Cảnh thực không tệ.
Nhưng Lam Hi Thần quên mất bản thân tửu lượng rất kém, dù trong người có tiên đan giải rượu nhưng chung quy kém vẫn là kém, chưa quá một hũ liền say đến chóng mặt. Y nằm ngã lưng vào khóm trúc, từ từ rơi vào cơn mê mờ ảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK