Văn Tuyền khẽ nhích người , toàn thân cô đau đớn không thể tả , Văn Tuyền muốn nói gì đó, nhưng khi giọng nói phát ra cô bỗng giật mình. Đó không phải giọng cô mà giống giọng một đứa trẻ con. Văn Tuyền đưa tay ra cô hoảng hốt bàn tay cô thật nhỏ cứ như của một đứa trẻ ba tuổi vậy. Cô gắng gượng bò tới bên dòng suối, nhìn chính mình trong dòng suối, cô mới vỡ lẽ ra. Hóa ra ,cô xuyên không ,cái sự tình cẩu huyết chỉ có trong tiểu thuyết thế nào lại ứng nghiệm trên người cô . Vậy là cô ở thế giới kia đã chết , vậy cũng được , như thế cô tại thế giới này sẽ cố gắng sống tốt, không phụ cơ hội ông trời cho cô làm lại cuộc đời.
Nghĩ xong Văn Tuyền đánh giá “bản thân mình” , xem ra cô bé này con nhà giàu có nhìn vải vóc trên người thì biết. Mà một đứa bé, xem như là ba tuổi đi, thì tại sao ở một mình trong rừng được? Nhìn cách ăn mặc của “mình” Văn Tuyền chắc chắn rằng cô đang ở cổ đại. Như vậy lí do cô bé ở trong rừng chỉ có hai nguyên nhân có thể xảy ra: một là mấy bà mẹ khác muốn giết cô để giành phần chia tài sản cho con mình, hai là bị sơn tặc bắt cóc . Văn Tuyền nghiêng về đáp án đầu hơn. Văn Tuyền vỗ nhẹ đôi tay bé nhỏ của mình thầm hứa sẽ giúp “mình “ trả thù, mà cô có biết ai hại mình đâu mà trả . Haizz !! Thôi sống tốt là trả ơn cho chính bản thân rồi.
Văn Tuyền mò mẫm trong rừng sâu mong có lối ra. Cô nhận ra rằng sức khỏe của thân thể cô thật ốm yếu ,mới đi một đoạn đã phải thở lấy sức , chẳng bù cho cô trước kia , dù có bị xã hội đen đuổi bám vẫn trốn thoát. Sắc trời tối dần , vài cơn mưa rừng lấm tấm , các loài bò sát ở rừng sâu như bừng tỉnh, chúng kêu lên những âm thnh hỗn tạp khiến người nghe phải rùng mình khiếp sợ.
Văn Tuyền tự nói với chính bản thân rằng cô không sợ nhưng trời càng ngày càng tối , ánh măt Văn Tuyền cũng dần mờ nhạt vì mất sức . Chưa bao giờ Văn Tuyền cảm thấy bất lực như vậy! Giờ cô mới hiểu cái cảm giác sợ hãi mà cha cô từng nói, hóa ra cô chưa bao giờ hiểu được sự chết, bây giờ khi cô cảm nhận được sự hiện diện của tử thần Văn Tuyền càng cảm thấy sợ hơn.
Cô té ngã , rồi gắng đứng lên ,bước đi lờ đờ nhưng cô vẫn cố. Nước mắt Văn Tuyền rơi, chưa bao giờ cô sợ chết đến như vậy , bởi vì cô chua bao giờ nếm thử cái cảm giác rợn người này, ngay cả khi rơi máy bay không đáng sợ như vậy. Bao quang Văn Tuyền chỉ một màu đen không phương hướng, không ánh sáng, dù chỉ một chút.
Chợt ánh lửa lóe lên đâu đó, Văn Tuyền như nhìn thấy nguồn sống , cô bất chấp tất cả chạy về phía trước . Đôi chân bé nhỏ chảy máu một vệt dài nhưng Văn Tuyền sớm đã chẳng còn cảm giác , cô cứ lao đi mặc cho áo quần mình rách mướp.
“Sống Rồi!”_ Văn Tuyền chỉ nghĩ được như thế trực tiếp lao đi .Cuối cùng cô kiệt sức té ngã trước cửa hang.