Nam sinh kia không quá khôi ngô anh tuấn, vóc dáng cũng không cường tráng, người ở bên cạnh cô, chỉ cần là một người hiểu tâm ý cô, một người bình thường sẵn sàng lặng lẽ chăm sóc cho cô, là đủ rồi.
Cô bắt đầu cầu khấn cho mình bị ốm, như thế anh sẽ lo lắng, vẻ mặt sốt ruột, càng thêm yêu chiều cô. Nhưng cô lại đau lòng khi thấy bộ dạng tiều tụy của anh vì lo ngược lo xuôi cho mình.
Cũng bắt đầu phát hiện, con đường tối om không một bóng người thật ra chẳng đáng sợ chút nào. Bọn họ nắm tay nhau, cảm nhận sự ấm áp của đối phương, dường như tạo nên dũng khí bước tiếp trên con đường phía trước.
“Anh thích con gái tóc dài à?” Một lần thấy anh nhìn chăm chú nữ sinh tóc dài đi ngang qua, cô rốt cuộc không nhịn được buột miệng hỏi.
Giọng nói rõ ràng mang theo sự ghen tuông và lo âu.
Anh buồn cười nhìn sang cô, “Nếu đúng thì sao?”
Cô nghe xong suýt nữa bật khóc.
Anh lại nói tiếp, “Nhưng mà, em để tóc ngắn còn đẹp hơn con gái để tóc dài.”
“…”
“Là dáng vẻ anh thích nhất.”
Anh không hay cười, nhưng luôn thích cười nhạt trêu chọc cô, sau khi thấy cô thật sự khó chịu, lại đau lòng hơn bất cứ ai.
Đúng là một chàng trai mâu thuẫn.
Khoảng thời gian chờ đợi anh xuất hiện, muốn trả ô cho anh, cô từng mơ mộng vô số cảnh tượng, có nên vô vị tiến lên chào hỏi một câu, hay ngại ngùng mỉm cười để lấy ấn tượng tốt với anh, hoặc là…
Nhưng cuối cùng, cô chỉ bước theo anh, từng bước một, đi tới một tương lai thuộc về bọn họ.
Cô nghĩ, người cô tình cờ gặp trong màn mưa, chính là người cô yêu.
Mà người đó, cũng yêu cô.
Cả hai người, đều từng đứng cách đối phương không xa, chờ đối phương.