Beta – reader: LK
Kéo đá bao.
Trong cái thú vui nhàm chán này, cứ bốn món đồ ta phải thoát thì Hoàng Thượng chỉ phải thoát duy nhất một món. Nhưng cũng may là trên người ta đã ‘trang bị’ rất đầy đủ, nào là trâm ngọc trên đầu, hàng mấy lớp xiêm y, trang sức trên đai lưng… nhiều vô kể.
Vì vậy, Hoàng Thương đương nhiên thua.
Đem áo khoác ngoài cởi ra, ta nằm dài trên long sàng, nói: “Hoàng Thượng, ngươi thua.”
Tay hắn xấu xa luồn vào bên trong lớp áo ngủ ta đang mặc trên người, nói: “Như vậy, Nhiên nhi muốn Trẫm làm gì?” Nói xong, hắn mở banh vạt áo của ta ra, nhẹ nhàng áp mình lên đó.
Ta nói: “Ta đau thắt lưng, ngươi ấn một chút đi.”
Hoàng Thượng khẽ cười, hai tay mềm nhẹ vuốt ve vòng eo ta.
Sau đó không lâu, ta lại nói: “Hoàng Thượng, ta khát, muốn uống trà.”
Hoàng Thượng vỗ tay hai cái, trong giây lát đã có một cung nữ tiến vào, sau đó hắn lệnh cho nàng đi châm trà.
Uống một ngụm nhỏ, ta nói: “Hoàng Thượng, không hiểu sao ta lại muốn uống trà hoa cúc a.”
Cười nhẹ, Hoàng Thượng lại lệnh cho cung nữ đi pha một bình trà hoa cúc.
Được thể ta lại nói tiếp: “Hoàng Thương, cả lưng ta đau ê ẩm, người giúp ta đấm lưng được chứ?”
Hoàng Thượng vẫn nghe theo.
Ngáp một cái, dưới sự hầu hạ của Hoàng Thượng, trên long sàng êm ấm, ta liền chìm vào giấc ngủ.
Có thể do tối qua ngủ sớm nên sáng nay ta thức dậy khá sớm.
Nghiêng đầu, ta nhìn thấy cung nữ đang đứng một bên thay long bào cho Hoàng Thượng.
Tựa hồ phát giác ta đang nhìn, hắn liền quay lại nhìn ta, rồi đi đến bên giường, tay phải vươn lên sờ trán ta, nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, đừng có mà đi lung tung.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Thương khom người, đặt một nụ hôn trên trán ta rồi rời khỏi Phượng điện.
Ta nhắm mắt lại, tìm về với giấc ngủ thân yêu.
Lần tới mở mắt đã là giữa trưa, cung nữ hầu hạ ta sơ tẩy, chải đầu, lại giúp ta mặc một bộ xiêm y.
Ta chợt phát hiện thấy một vấn đề.
Xiêm y này quả là được làm từ loại gấm vóc thượng hạng, nhưng không hiểu sao nó lại mong manh, đơn giản đến vậy. Mà khi ta bảo cung nữ giúp ta cài trâm, đeo trang sức thì nàng lại nói không dám vì Hoàng Thượng đã có lệnh.
Xiêm y mặc gọn gàng, cung nữa đơn giản chỉ dùng một dải lụa buột gọn tóc ta lại. Ngoài ra, không có thêm thứ gì khác.
Cả buổi ngồi đây chờ Hoàng Thượng khiến lòng ta cảm thấy… rất bất an…
Ảm đạm nếm qua điểm tâm, dưới sự ‘trông nom’ của cung nữ, thái giám, ta chậm rãi đến tàng thư các mượn mấy quyển sách.
Ôm một chồng sách trở về Phượng điện, ta đi ra hậu viện dừng chân ở lãnh đình để đọc sách.
Loáng thoáng đâu đó ta nghe thấy có mấy cung nữ đang nói chuyện thật vui vẻ. Âm thanh tuy khá bé nhưng ta vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Oa, Tô Nhiên Tô công tử thế mà lại được ngủ trên long sàng đó.”
“Đúng vậy, qua bao nhiêu năm, người có thể nằm trên giường của Hoàng Thượng cũng chỉ có duy nhất một mình công tử đó nha.”
“Ta vẫn nghĩ rằng, người Hoàng Thượng thích là Thiên Hương chiêu nghi cơ, thật không nghĩ tới lại là Tô công tử…”
“Nói như thế nào đi nữa, dung mạo của Tô công tử thật không giống phàm nhân. Hoàng Thượng thích cũng là điều đương nhiên, không phải sao?”
“Nhưng mà ta nghe nói, khuôn mặt đó là giả. Ta nghe có người nói, tài năng hóa trang của Tô công tử phải nói là xuất thần nhập hóa, nên khuôn mặt kia chỉ là nhờ trang điểm mà có thôi.”
“Thật sao? Ta lại nghe khác cơ. Ta nghe nói, từ lúc nhập cung, Tô công tử đã dịch dung rồi. Nhưng vì Hoàng Thượng có hỏa nhãn kim tinh nên đã nhìn thấu ngay từ lần đầu. Sau rồi Hoàng Thượng đã tháo bỏ lớp dịch dung đó xuống.”
“….Các ngươi thật sự nghe được như vậy sao? Ta lại tình cờ được biết, là do Hoàng Thượng yêu thích tính cách của Tô công tử. Nhưng khuôn mặt của Tô công tử lại không được ưa nhìn cho lắm, nếu không muốn nói là xấu xí. Vì vậy, Hoàng Thượng liền triệu thái y chỉnh sửa dung nhan cho Tô công tử bằng cách lột bỏ lớp da cũ, sau rồi dùng thuốc trị liệu để tái tạo một lớp da mới non mềm như của tiểu hài tử. Vì thế mà mới có Tô công tử của ngày hôm nay đó.”
Trời mùa thu tuy rằng có ánh mặt trời nhưng phảng phất trong những cơn gió vẫn mang đến cho người ta cảm giác thật lạnh lẽo… Hơn nữa, khi nghe đến ‘sự tích Tô Nhiên’, cũng khiến ta không khỏi rùng mình.
Lại có một cung nữ tiếp lời: “Nếu mà cắt bỏ lớp da cũ để được một làn da như Tô công tử ta cũng nguyện lòng.”
“Đúng vậy, ta cũng muốn…..”
Quả nhiên nữ nhân một khi thích chưng diện thì sẽ như phát cuồng.
Ta cảm thấy trời càng ngày càng lạnh.
Buông sách lên bàn, ta vòng tay xoa xoa hai cánh tay để tìm lại chút hơi ấm.
Bỗng nhiên, có vật gì đó mềm mại phủ lên người ta.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Hoàng Thượng.
Là Hoàng Thượng đã phủ trên người ta một tấm áo choàng. Hơn nữa, trên đó vốn đã có sẵn hơi ấm.
Ta đứng dậy gọi một câu: “Hoàng Thượng”.
Hắn gật đầu, ôm lấy ta rồi ngồi xuống chỗ lúc trước ta ngồi, nói: “Dạo này trời đã chuyển lạnh, cần mặc nhiều xiêm y một chút.”
…Ba cái áo mỏng tanh với một cái tiết khố trên người ta hiện giờ không phải đều là chủ ý của ngươi sao?
Hắn biết trời đã chuyển lạnh vậy sao còn bắt ta mặc mấy cái này chứ?
Trong lòng ta có chút ấm ức.
Hắn nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
Tùy tiện lên tiếng trả lời cho qua, ta lại cầm sách lên đọc tiếp.
Dịch dịch thân mình, ta mới phát hiện ra Hoàng Thượng vẫn còn ôm ta, nhưng lại là ôm ta vào trong phòng ngủ của hắn.
Đem ta đặt trên long sàng, hắn dùng khẩu khí trêu đùa nói: “Nhiên nhi, hôm nay ngươi còn muốn chơi trò gì nữa không?”
Ta nói: “Vẫn là ‘kéo đá bao’, thua làm lão đại, người thắng phải nghe lời người thua.”
Hắn gõ nhẹ lên trán ta một cái, rồi cởi xiêm y mong manh trên người ta xuống, sau đó cả người to lớn phủ lên người ta.
Đôi mỗi của hắn nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên trán ta, kéo dần xuống mắt, mũi, hai bên gò má rồi dừng lại một lúc lâu trên môi ta., rồi mới tiếp tục cuộc tuần hành chạy dọc khắp cơ thể…..
Thời điểm hắn hoàn toàn tiến vào ta, ta còn loáng thoáng nghe thấy hắn thở hắt ra một cách khoan khoái, nhẹ giọng nói: “Nhiên nhi, Trẫm vẫn thích… cảm giác làm với ngươi…”
Ta nghe nói, để làm chuyện này cũng cần phải có cảm giác nha. Có một số người khi làm sẽ không cho người ta cảm giác, còn một số người… là cả phương…. ưm, đều là hưởng thụ khoái cảm.
Vậy ý của Hoàng Thượng là khi làm với ta là rất hưng phấn?
Ngón tay của Hoàng Thượng khẽ mân mê hai cánh môi của ta, cười nói: “Nhiên nhi, đừng cắn môi. Trẫm muốn nghe âm thanh của ngươi.”
Vì thế, ta hé miệng “ư ư a a” kêu loạn mấy tiếng cho xong.
Một hồi dây dưa qua đi, hắn ôm lấy ta, nỉ nôn nói: “Nhiên nhi, ngươi vĩnh viễn phải ở bên cạnh Trẫm.”
‘Vĩnh viễn’, hai chữ này phải nói là hai từ rất xa xỉ. Đó là hứa hẹn, là ép buộc, là cả một quãng thời gian vô cùng dài.
Ta giả bộ mệt mỏi đảo đảo lỗ tai làm ngơ coi như cái gì cũng không nghe thấy, rồi nhắm chặt hai mắt giả bộ ngủ.
Giả thành thật, ta không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nhưng ta biết, Hoàng Thượng thấy ta không thèm để ý mà ngủ mất tiêu nên bực mình quyết lay ta dậy đi dùng bữa.