Sở Trì không quá hiểu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, trong nhà có đúng một chậu trồng nha đam và hai cây xương rồng mà thôi, chỉ yếu là dễ nuôi, nếu nhớ thì tưới cho nó chút nước mà không nhớ thì thôi, cư nhiên nếu chăm sóc nhiều chút, thì cây mọc nhanh lại phải đổi thêm mấy lần chậu.
Vườn nhà Độc Cô Lạc đều là mấy thứ tốt, Sở Trì cũng không quá hiểu nhưng cũng không ngăn cậu dành thời gian làm cỏ, nếu nói làm cỏ thì không bằng nói là nhổ cỏ đi, đeo găng tay nhổ từng cây từng cây một, giết thời gian cũng rất tốt.
Tiểu Mãng không biết sao lại bò ra tìm Sở Trì chơi, hơn nữa Sở Trì hiền lành, từ nhỏ đã luôn thu hút mấy con vật rồi, chúng cũng thích lại gần cậu mà không hề sợ hãi chút nào.
Xì---
Tiểu Mãng phát ra tiếng kêu hi vọng Sở Trì nhìn nó một cái, nhưng cũng bất lực vì người ta còn chẳng thèm nhìn nó.
Hết ngẩng đầu lại cúi đầu, đáng ghét, Tiểu Trì thế này thật đáng ghét, đáng ghét y như Lạc Lạc vậy, cái mặt không chút biểu cảm nào!
Sở Trì bị doạ mấy lần cũng không còn sợ Tiểu Mãng nữa, không những thế mà còn hơi thích nó.
Bởi vì sợ bị nó tóm lấy, nên cậu chỉ có thể không ngừng nói với mình là, không thấy nó, bơ nó đi, mặc kệ nó đi.
Mắt thấy Tiểu Mãng đang dựa gần lại, Sở Trì bất động thanh sắc quay mặt đi chỗ khác, Tiểu Mãng thấy cậu động đậy cũng ngốc ngốc bò gần đến.
Tả Khanh và Độc Cô Lạc trong nhà nhìn thấy cảnh này.
Sở Trì và Độc Cô Lạc bảo trì khoảng cách một bước chân, người động ta cũng động, Tô Tần cười đến gập bụng, hô dễ thương quá đi rồi.
Mọi người đều cười, điện thoại của Tả Khanh đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên Sở Duyệt?
"Alo?"
"Tiểu Trì nhà tôi đâu?" Vừa nhấc máy thì đã nghe thấy giọng của Sở Duyệt truyền đến, vừa lo lắng lại có vẻ vội làm Tả Khanh và Độc Cô Lạc nhìn nhau một cái, ai trêu chọc gì làm bà chị này phát hoả nữa rồi.
"Em ấy đang ở với em." Độc Cô Lạc trả lời, bởi vì để loa ngoài nên hắn cũng nghe thấy.
"Thế là tốt, chuyện mấy hôm nay nó có biết không hả?"
Độc Cô Lạc nghĩ, chắc chuyện cô nhắc đến là vụ hotsearch bị phóng viên chụp được "Ừm, đều biết, có chuyện gì sao?"
"Cái gì? Nó biết rồi? Nó có biết nhà của bọn tôi bị phóng viên bao vây rồi, bố mẹ đều không dám ra khỏi cửa?"
"A?" Độc Cô Lạc và Tả Khanh đều ngẩn người, sao họ lại quên béng mất chuyện bố mẹ của Sờ Trì nhỉ, thế này thì tệ rồi đây.
Mấy ngày này họ không có xem tivi, gần như cắt đứt mối liên hệ với bên ngoài, cũng không nghĩ là có chuyện lớn như thế.
"Chị, chị vừa nói gì?" Giọng Sở Trì truyền đến từ chỗ cửa, tay còn cầm đôi găng tay vừa tháo ra, lạnh lùng đứng ở cửa, giọng nói bình đạm không có chút dao động làm tâm Độc Cô Lạc chợt lạnh.
Hắn biết Sở Trì giận rồi, hơn nữa còn rất là giận.
"Ặc...." Sở Duyệt lúc này mới phản ứng lại, toi rồi, thì ra Sở Trì không biết mà cô lại để lộ ra rồi "A!! Chị có chút việc bận, cúp trước đây."
Mấy người yên lặng nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, bất lực nhìn Sở Trì, Sở Duyệt này cũng nghĩa khí quá đi, cư nhiên dám chạy một mình.
"Em muốn trở về, có được không?" Sở Trì bình tĩnh nói, nhưng môi bị cậu cắn đến trắng bệch rồi.
"Chúng ta cùng về." Độc Cô Lạc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, "Xin lỗi."
Xin lỗi vì ích kỷ kéo em xuống nước, xin lỗi vì để người nhà em bị liên luỵ.
Sở Trì không nói chuyện, chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.
Cái này cũng do cậu, không thể trách Độc Cô Lạc, cậu cũng không nghĩ sẽ liên lụy đến bố mẹ.
Một đường trở về thành phố, trước tiên đến nhà Tả Khanh, Sở Duyệt cũng đến đó chờ rồi.
Vừa vào nhà liền thương lượng đối sách, mọi người quyết định sẽ để Độc Cô Lạc ra mặt mở họp báo, như thế mới có thể kéo phóng viên ra khỏi nhà Sở Trì, đương nhiên nhà họ Sở không ảnh hưởng bằng Độc Cô Lạc, hơn nữa việc này mọi người cũng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi.
Họp báo định thời gian vào 9 giờ sáng hôm sau Tả Khanh gọi điện thông báo với cả công ty, Sở Trì một mình ngồi trong thư phòng không biết làm gì, Độc Cô Lạc vốn muốn đi vào lại bị Sở Duyệt gọi lại.
"Chị đại?"
"Chị đại cái gì mà chị đại! Khác nào gọi mấy người bán đồ không hả." Sở Duyệt từng hắn một cái, Độc Cô Lạc bất lực, Sở Duyệt cũng đâu hơn hắn được mấy tuổi, chả nhẽ hắn lại phải học theo mấy nhóc tiểu học gọi Chị ơi hả?
Độc Cô Lạc nghĩ, thế thà rằng để hắn đi chết đi cho rồi.
"Gọi chị giống như Tiểu Trì là được rồi." Sở Duyệt nói, cầm điện thoại gọi, máy nối rồi thì đưa cho Độc Cô Lạc.
Em? Độc Cô lạc mê mang nhìn cô, người trong điện thoại của Sở Duyệt hắn chắc không quen rồi.
"Bố tôi muốn nói chuyện với cậu"
!!!!!!!!!
Độc Cô Lạc suýt chút nữa thì làm rơi cả điện thoại, như thế này thì quá...quá doạ người rồi! Bên đầu dây kia là bố vợ tương lai?
"Nhanh lên, đừng có mà lề mề." Sở Duyệt đẩy hắn vào trong phòng ngủ, đóng cửa để một mình hắn ở trong đó, bố bảo có chuyện muốn nói với hắn, vậy thì cô không thể tham gia vào.
Độc Cô Lạc chưa bao giờ thấy căng thẳng như thế này, còn chưa gặp mặt mà đã cuống đến mức không biết nên để tay chân như thế nào, hít một hơi rồi đưa điện thoại lên nghe, giọng hắn bất giác run run nói: "Alo, con chào bác."
"Haha." Bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của bố Sở, "Là Độc Cô Lạc nhỉ."
"Là con, thưa bác.
Chuyện mấy ngày hôm nay con...!con thật sự rất xin lỗi, Tiểu Trì em ấy thực ra..." Độc Cô Lạc vừa mở miệng đã không biết nên giải thích thế nào, chả nhẽ nói thực ra Sờ Trì không thích hắn, tất cả do người khác nói lung tung hả? Còn chưa kịp nói, trong lòng đã cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng mà bên kia là bố của Sở Trì, hắn không nỡ làm một người già kích động.
"Cậu không cần nói, cũng không có gì, việc này tôi biết sớm muộn cũng đến." Đầu dây bên kia truyền đến giọng của bố Sở, từng chữ vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức Độc Cô Lạc cho rằng mình bị ảo giác.
Sớm biết? Sao lại như thế được? Hắn mới gặp lại Tiểu Trì không lâu mà!
"Lẽ nào Tiểu Trì đã...." Độc Cô Lạc chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất, giọng hắn không chắc chắn hỏi lại.
"Đúng vậy, ba năm trước Tiểu Trì đã tự thú rồi." Bố Sở dừng lại một chút, giọng nói đượm vẻ đau lòng, bởi vì ngày đó ông đã phạm phải sai lầm khiến bản thân hối hận rất rất lâu.
Độc Cô Lạc nói chuyện với bố Sở hơn một tiếng đồng hồ, câu cuối cùng bố Sở nói "Có thời gian thì cùng Tiểu Trì về nhà, mẹ...mẹ nó cũng rất nhớ nó."
"Vâng." Độc Cô Lạc đồng ý ngay lập tức, thực ra hắn biết so với mẹ Tiểu Trì, thì bố cậu mới là người nhớ cậu nhiều hơn, bởi vì đối với cậu có một phần hổ thẹn.
Độc Cô Lạc từ phòng khách đi ra, lại bị Tả Khanh kéo đi, thậm chí còn không kịp nói với Sở Trì một câu.
Sở Duyệt và Tô Tần đều ở lại cũng Sở Trì, cậu vẫn luôn phát ngốc, không ai biết cậu đang nghĩ gì, chỉ dựa vào cửa sổ phòng sách rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Hai tiếng sau, trong giới giải trí tuồn ra một thông tin Độc Cô Lạc lần đầu tiên mở hopwh báo, thông báo cho phóng viên thời gian và địa điểm, không ai muốn bỏ lỡ tin tức nóng hổi này cả.
Cùng lúc đó, người đại diện của Độc Cô Lạc để lộ thông tin hắn có bạn gái, qua nửa tiếng lại có thông báo Độc Cô Lạc chính thức thừa nhận, hoàn toàn không chút liên hệ nào đến DJ kia.
Sở Duyệt và Tô Tần nghe mà tức hộc máu, dù biết chỉ là tin bịa đặt nhưng mà những lúc thế này vẫn làm các cô tức đến điên, không thể nhịn nhìn những người đó hắt nước bẩn lên người Sở Trì.
Tô Tần tức giận gọi điện mắng tả Khanh, cư nhiên dùng đến hắn phương thức làm tổn thương người khác thế này.
Tả Khanh bất hạnh cũng muốn khóc nhưng anh phải kìm lại, Độc Cô Lạc cũng không đồng ý, nhưng cao tầng của công ty đã quyết làm anh cũng không còn cách nào, anh chỉ là người đại diện thôi chứ đâu phải tổng giám đốc đâu!
Ở bên này náo loạn thì Sở Duyệt nhớ ra Sở Trì còn đang phát ngốc, nhìn quanh phòng thì đơ luôn, trống không! Tìm quanh nhà cũng không thấy Sở Trì đâu, hai người cũng bị dọa sợ rồi./
"Cái gì? Không thấy Sở Trì đâu!" Tả Khanh gào vào điện thoại, một người sống sờ sờ sao nói không thấy là không thấy nữa! Hai người này sao không trông nổi thằng nhóc kia vậy!
"Không thấy Tiểu Trì đâu?" Độc Cô Lạc đột nhiên đứng lên, Tả Khanh bị bộ dạng hắn doạ cho một cái.
"Ặc, có thể đi ra ngoài một chút rồi." Tả Khanh vô cùng mệt tâm.
Độc Cô Lạc tính mặc áo rồi nhanh chóng đi ra ngoài, "Tôi đi tìm em ấy."
Hắn biết nhất định có chuyện rồi, mấy lão già kia sống chết bắt hắn phủ nhận sự tồn tại của Tiểu Trì, lại còn buộc một người phụ nữ bên cạnh hắn, thế thì Sở Trì chắc chắn sẽ rời bỏ hắn.
"Này, phóng viên cũng đến rồi cậu còn muốn đi thì làm sao giờ."
"Ha! Làm sao ý hả?" Độc Cô Lạc nhướn mày, "Ai đề xuất ra ý kiến này thì người đó tự đi mà giải quyết, liên quan gì đến tôi." Nói xong liền quay đầu muốn đi, Tả Khanh tức đến giậm chân, trước khi mở họp báo năm phút thì có chuyện.
Sếp anh đi rồi thì anh còn đứng đây làm gì, đứa ngu mới đứng đây chịu trận.
Độc Cô Lạc lái xe đi vòng vòng trong thành phố, hắn đã rời khỏi cuộc sống của Sở Trì ba năm rồi, hắn không biết những lúc này Sở Trì sẽ đi đâu, sẽ làm gì, hắn chỉ biết nếu lần này không tìm thấy cậu thì cả đời này hắn sẽ lỡ mất cậu.
Hắn lái xe đến trường đại học trước kia của Sở Trì, tất cả mọi ngóc ngách đều tìm một lần, sau đó đến chỗ sân bóng rổ, kết quả ở đây không có đến một bóng người.
Độc Cô Lạc cảm thấy suy sụp, rõ ràng nói yêu em ấy, thế mà, em ấy đi đâu hắn cũng không biết.
Chỉ có thể lung tung mà tìm, thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng để một người trốn thì là việc rất đơn giản, nhưng để tìm được một người thì không hề dễ.
Trong một biển người không dễ dàng để có thể gặp được người đó, chứ đừng nói là tìm thấy người duy nhất trong cuộc đời.
Nhưng mà, tại sao lại có thể sai rồi lại sai, không ngừng bỏ lỡ nhau.
Là vì hắn ôm không đủ chặt, hay là vì hắn không xứng đáng có được.
Không! Độc Cô Lạc lắc đầu.
Đến bố Sở cũng chấp nhận hắn rồi! Đến Sở Duyệt cũng nói ủng hộ hắn! Hắn không có lý do để được phép từ bỏ!
Hắn là Độc Cô Lạc chứ không phải siêu nhân, nhưng hắn có quyền nắm thật chặt lấy người hắn yêu!
Đột nhiên Độc Cô Lạc nghĩ đến một nơi! Tiểu Trì nhất định ở đó!
Nhanh chóng chạy về xe, Độc Cô lạc nhanh chóng đi về chỗ đó!.
Danh Sách Chương: