• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Antoine Peebles tháo đôi găng tay ra và ngồi ngả hẳn ra ghế. Một nụ cười sung sướng đang ngoác ra trên khuôn mặt ranh ma của hắn. Peebles quay sang nhìn Macy đang lái xe. Mặt thằng này vẫn lạnh lùng vô cảm, bao giờ cũng thế.

"Màn biểu diễn tuyệt cú mèo, tao phải tự nhận là thế đấy," Peebles phấn khích thốt lên. "Tao nghĩ tao đã giả đúng giọng và kiểu nói của ông ta đấy chứ. Mà từ trước đến giờ tao có buông một từ ‘đếch’ bao giờ đâu nhỉ? Mày thấy thế nào?

Ông nói không khác gì ông chủ," Macy công nhận.

"Và con mẹ đó chắc sợ vãi đái và giờ thế nào chẳng đang chạy đến chỗ thằng Web London còn bọn cớm cứ việc lùng theo Francis."

"Và có thể là chúng ta cũng nên."

"Không. Tao đã giải thích cho mày rồi còn gì. Mày phải nghĩ ở cả tầm vĩ mô và vi mô chứ, Mace,"

Peebles thao thao bất tuyệt như thể hắn đang giảng bài cho sinh viên. "Về cơ bản là bọn mình đã tách khỏi ông ta rồi. Và quan trọng nhất là lúc này ông ta không còn hàng, và đến một nửa anh em trong băng đã tan tác vì nguyên nhân đó. Dòng tiền của ông ta cũng tầu như chẳng còn gì. Trong lĩnh vực làm ăn này mày chỉ cần có lượng hàng dự trữ cho hai ngày đã là đỉnh lắm rồi. Ông ta vẫn còn giấu chút hàng dự phòng. Phải công nhận là ông ta cáo già ra phết. Nhưng ông ta trắng tay rồi. Và nhất là sau khi ông ta bắn thằng Toona thì ông ta lại mất thêm bốn chiến hữu nữa." Peebles lắc đầu. "Và trước tất cả những chuyện đó ông ta đã làm gì? Lúc nào ông ta cũng chỉ nghĩ đến thằng nhóc. Đêm nào ông ta cũng lùng sục tìm nó, hành hạ mọi người, tự đốt cầu dưới chân mình và không còn tin ai nữa cả."

"Tôi thấy ông ta đã khôn ngoan khi không tin bất kỳ ai." Macy vừa nói vừa liếc nhìn Peebles. "Nhất là tôi với ông."

Peebles làm ra vẻ không nghe thấy gì. "Ông ta có thể viết cả một cuốn sách về những kỹ năng quản lý tồi tệ nhất, giết một đàn em thân tín của mình ngay trước mặt mọi người. Ngay trước mặt một đặc vụ FBI nữa chứ! Ông ta chết chắc rồi."

"Dù thế nào thì vẫn phải duy trì kỷ luật trong băng chứ." Macy lạnh nhạt nói.Ai mà chẳng phải lãnh đạo bằng sức mạnh." Hắn quay sang nhìn Peebles với vẻ mặt như muốn nói thẳng rằng hắn nghĩ thằng bạn mình không có tố chất đó, nhưng Peebles không để ý vì rõ ràng là hắn vẫn đang say sưa với chiến thắng của mình. "Hơn nữa ai có thể trách ông ta vì lo lắng cho con."

Peebles cãi, "Nhưng không thể lẫn lộn chuyện làm ăn với chuyện riêng được. Hơn nữa đằng nào ông ta cũng trắng tay rồi. Tự mình đổ bao nhiêu vốn liếng xuống sông xuống bể, mà vì cái gì chứ? Vì một điều sẽ không bao giờ xảy ra. Thằng nhóc đó sẽ không bao giờ quay về nữa đâu. Dù bọn giữ thằng bé có là ai, thì nó cũng làm mồi cho cá từ lâu rồi, chắc gì đã còn sót lại tí gì. Đến thời điểm này tao đã xây dựng được những đường dây cung cấp hàng mới và những đàn em cũ của ông ta đã quay về làm cho tao." Hắn quay sang Macy. "Có lẽ mày không biết, nhưng thủ đoạn mà tao làm mang đậm phong cách Machiavelli 1 kinh điển. Và trong vòng sáu tháng vừa rồi tao cũng đã tìm thêm được những thằng sừng sỏ nhất của các băng khác. Đã đến lúc bọn ta sẵn sàng rời bỏ Francis và lần này sẽ làm theo cách của tao. Chúng ta sẽ làm ăn thật ra trò. Làm gì cũng phải có kế hoạch, giải trình đâu ra đấy, xét công xét tội đầy đủ, có phần thưởng xứng đáng cho những sáng kiến có tác dụng nâng cao doanh thu và hiệu quả hoạt động của công ty. Chúng ta sẽ đảm nhiệm luôn việc rửa tiền của chính mình và cắt giảm chi phí ở những khâu cần thiết. Không phải thành viên nào trong băng cũng được xài đồ trang sức và chơi loại gái năm vé một đêm. Tao thậm chí còn xây dựng cả một kế hoạch về hưu cho các anh em trong băng thay vì để chúng ném tiền và kim cương vào xe để rồi lại trắng tay khi về già. Tao sẽ áp dụng một quy chế riêng về trang phục dành cho các thành viên ban giám đốc, thay những thứ sặc sỡ rởm đời này. Đã là dân chuyên nghiệp thì vẻ bề ngoài cũng phải chuyên nghiệp. Nhìn mày kìa, bảnh lắm, đó là điều tao muốn.

Macy nhếch mép nở một nụ cười hiếm hoi. "Nhiều thằng sẽ không thích thế đâu."

"Chúng cũng phải trưởng thành chứ." Hắn lại nhìn Macy. "Nói thật với mày, cảm giác cầm khẩu súng đó trên tay thật là kinh tởm."

"Lúc đó ông có dám bắn con mụ đó không?"

"Mày điên à? Tao chỉ dọa nó thôi."

"Hừm, ông phải tập bóp cò súng đi, sẽ có lúc ông phải dùng đến nó đấy", Macy nói.

"Đó là nghề của mày. Mày sẽ phụ trách vấn đề an ninh, Mace. Cánh tay phải của tao. Mày quả là đáng mặt khi nghĩ ra kế hoạch tóm cổ thằng Kevin. Và mày cũng là người phải vất vả làm cái việc huy động các băng khác tham gia vào đường dây mới. Chúng ta sẽ vươn ra rất xa, anh bạn ạ; xa hơn nhiều so với những gì Francis đã làm được, lại còn nhanh hơn nữa chứ. Ông ta thuộc trường phái thủ cựu rồi, những con đường mới bao giờ cũng là đường tốt nhất. Đó là lý do tại sao lũ khủng long đã chết."

Chúng quặt vào một con hẻm và Peebles kiểm tra đồng hồ. "Đây rồi, mày chuẩn bị địa điểm họp mặt ổn thỏa chứ?"

"Chúng đều có mặt cả rồi, đúng như ông muốn."

"Tâm trạng thế nào?"

"Tốt, nhưng vẫn hơi nghi ngờ. Nhưng chắc chắn là ông khiến chúng quan tâm đứt đuôi quá còn gì."

"Đó là điều tao muốn nghe. Đây sẽ là nơi chúng ta khởi đầu lãnh địa mới của mình, Mace, và chúng ta sẽ cho chúng thấy Francis không còn giá trị gì nữa. Đây là thời của chúng ta. Bắt đầu thôi." Hắn chợt ngừng bặt vì nhớ ra điều gì đó.

"Mà con mẹ đó nói cái quái gì ấy nhỉ, có người đánh tráo Kevin bằng thằng bé khác trong con hẻm là sao?"

Macy nhún vai "Không biết."

"Mày đã giữ thằng bé, đúng không."

"An toàn, nguyên vẹn, ít nhất là đến lúc này. Ông có muốn gặp nó không?"

"Tao không muốn xớ rớ đến gần thằng nhóc đó. Nó biết tao, nhỡ may có chuyện gì và nó gặp lại Francis thì…" Nỗi sợ hãi hiện rõ trên nét mặt Peebles.

Xe dừng hẳn lại và Macy bước xuống, quan sát con hẻm từ cả hai phía rồi nhìn lên phía trên. Cuối cùng hắn ra hiệu an toàn với ông chủ mới của mình. Peebles bước ra, chỉnh lại cà vạt và cài cúc chiếc áo vest hai lớp lót của hắn. Macy kéo cánh cửa tòa nhà cho hắn và Peebles oai vệ bước vào. Cả hai bước lên những bậc thang và sau mỗi bước chân Peebles càng thêm vẻ tự tin, oai phong lẫm liệt. Đây là thời khắc của hắn và hắn đã phải chờ đợi suốt bao năm qua. Con hổ già đã bị đá đít nhường khu rừng cho con hổ trẻ.

Hắn dừng lại ở đầu cầu thang và chờ Macy mở cửa cho mình. Trong kia sẽ có bảy tên đang chờ đợi hắn, mỗi tên đại diện cho một phần của mạng lưới phân phối ma túy trong thành phố thủ đô này. Xưa nay chúng chưa bao giờ làm việc cùng nhau; thay vào đó, kẻ nào cũng chỉ chăm chăm giành giật miếng to hơn và khư khư giữ lấy phần mình. Chúng chưa bao giờ biết chia sẻ thông tin và nguồn hàng. Mỗi khi có tranh chấp, chúng giải quyết với nhau bằng súng đạn. Chúng cung cấp tin cho cảnh sát để triệt hạ băng đảng cạnh tranh và thế là bọn cớm chỉ việc đường hoàng bước vào gô cổ từng tên một. Francis cũng chẳng hơn gì, và mặc dù xét về trước mắt thì cách làm như vậy cũng ít nhiều mang lại vài món lợi, nhưng Peebles biết về lâu dài cung cách làm ăn này sẽ gây ra những thảm họa về mặt quản lý thị trường chung. Đã đến lúc Antoine Peebles bước vào và giành quyền kiểm soát mọi chuyện.

Hắn bước qua cánh cửa vừa mở ra và đường hoàng tiến vào trong phòng nơi hắn sẽ bắt đầu huyền thoại của riêng mình.

Peebles tròn mắt nhìn quanh. Chẳng có mống nào trong này cả.

Peebles thậm chí còn không có cơ hội quay lại trước khi khẩu súng lạnh lùng kề sát gáy hắn và một phát súng nổ đanh gọn phá tan óc hắn.

Peebles đổ vật xuống sàn, máu bắt đầu chảy tràn ra chiếc cà vạt sành điệu và bộ trang phục chuyên nghiệp mẫu mực của hắn.

Macy cất súng vào bao rồi cúi xuống cạnh nạn nhân của mình. "Tao đã đọc tác phẩm của Machiavelli rồi, Twan," hắn nói một cách cực kỳ nghiêm túc. Hắn tắt đèn và bước ra cầu thang. Hắn còn phải bắt một chuyến bay vì mọi chuyện bắt đầu diễn ra khẩn trương rồi.

°

Web giục cương cho con Boo tiến lên quả đồi nhỏ trước mặt, chạy sóng đôi bên cạnh Gwen đang cưỡi trên lưng con Baron.

Romano đang bảo vệ Billy dưới khu chuồng ngựa; thật ra lúc Web đi thì hai người đang cùng trầm trồ chiêm ngưỡng chiếc Corvette của Romano. Vì hầu hết các nhân công trong trang trại đã đi bán ngựa ở Kentucky nên đây là lúc Web thấy nơi này càng trở nên đặc biệt nguy hiểm, vậy mà anh đã phải thuyết phục mãi mới được vợ chồng Canfield đồng ý cho anh gọi thêm vài đặc vụ đến tăng cường, giúp làm công việc tuần tra và canh phòng, ít nhất là đến khi những người bán ngựa trở về.

"Thời điểm này trong năm mới tuyệt làm sao." Gwen thốt lên. Cô quay sang nhìn Web. "Tôi đoán là anh đang nghĩ chúng tôi có một cuộc sống dễ dàng ở đây. Nhà cao cửa rộng, vô số người làm, chỉ cưỡi ngựa loăng quăng suốt ngày thưởng ngoạn phong cảnh." Cô mỉm cười, nhưng Web cảm thấy cô đang nói hoàn toàn nghiêm túc. Bất giác anh tự hỏi tại sao một người phụ nữ như Gwen Canfield với tất cả những gì cô đã trải qua, lại có nhu cầu tìm kiếm sự thông cảm từ người khác, nhất là từ một người xa lạ như anh. "Tôi nghĩ cả hai vợ chồng cô đã phải nếm trải quá nhiều rồi, cô và ông ấy đã làm việc vất vả, giờ là lúc hai người tận hưởng thành quả của lao động do mình tạo ra. Đó chẳng phải là một giấc mơ Mỹ điển hình sao?"

"Chắc thế," Gwen trả lời không mấy tin tưởng. Cô lặng lẽ ngẩng lên nhìn mặt trời trên đầu. "Hôm nay nóng thật."

Web có thể thấy cô muốn nói gì đó với anh nhưng vẫn chưa biết bắt đầu như thế nào. "Tôi đã là một đặc vụ FBI suốt bao năm qua rồi, Gwen. Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện và tôi tự đánh giá mình là một người biết lắng nghe."

Cô ném cho anh một cái nhìn sắc lạnh, "thậm chí với những người tôi biết rõ tôi cũng còn không giãi bày lòng mình nữa mà, Web, ít nhất thì cũng đã lâu lắm rồi."

"Tôi không hề yêu cầu cô làm thế. Nhưng nếu cô muốn nói chuyện thì tôi đang ở đây thôi."

Họ thúc ngựa đi thêm một đoạn và đột nhiên cô dừng lại. "Tôi đã nghĩ rất nhiều về phiên tòa ở Richmond. Những kẻ khốn nạn đó thậm chí còn kiện cả FBI, đúng vậy không?"

"Chúng đã cố, nhưng không ăn thua. Tay luật sư, tên là Scott Wingo, người vừa bị giết ấy, chính ông ta đã bày ra trò khỉ đó trong phiên xét xử trên Ernest Free, nhưng chánh án đã nhận ra âm mưu đó và vô hiệu hóa nó. Nhưng có lẽ nó cũng gây ra đủ cảm giác nghi ngờ trong mắt của bồi thẩm đoàn khiến công tố viên chột dạ và quyết định chấp nhận dàn xếp án, Anh ngừng lại một lát rồi nói thêm, "Tất nhiên là giờ thì ông ta đã chết rồi, cả người chánh án trong phiên tòa đó nữa."

Gwen chăm chú nhìn anh với đôi mắt to, phảng phất buồn của cô. "Vậy mà Ernest Free vẫn sống và nhởn nhơ ngoài kia sau tất cả những gì hắn đã gây ra."

"Cuộc đời nhiều lúc cũng thật vô lý, Gwen ạ."

"Billy và tôi đã sống thật hạnh phúc trước khi tất cả những chuyện đó xảy ra. Tôi rất yêu anh ấy. Nhưng sau khi David bị giết, mọi chuyện đã không còn như cũ nữa. Lỗi có lẽ là do tôi nhiều hơn do anh ấy. Chính tôi là người nghĩ đến việc cho David vào học trong trường đó. Tôi muốn thằng bé được hưởng một sự giáo dục hạng nhất. Và cũng chính tôi muốn nó được tiếp xúc với những loại người khác nhau - về ngôn ngữ, văn hóa và màu da. Billy là người tốt, nhưng anh ấy sinh ra và lớn lên ở Richmond, không phải là có xuất thân giàu có hay danh giá gì, nhưng là ở một nơi mà bạn hầu như không gặp bất kỳ ai khác ngoài những người giống hệt mình." Cô vội giải thích thêm, "anh ấy hoàn toàn không phải là người phân biệt chủng tộc hay đại loại như thế. Có đến một nửa những tài xế và công nhân bốc xếp làm việc trong công ty vận tải của chồng tôi trước kia là người da đen và anh ấy đối xử với tất cả như nhau. Nếu anh làm việc chăm chỉ, anh sẽ nhận được đồng lương tương xứng. Tôi thậm chí còn đi cùng anh ấy đến nhà những tài xế gặp tai nạn. Anh ấy mang thức ăn và tiền đến cho gia đình họ, khuyên bảo họ, giúp họ điều trị và thanh toán mọi khoản, giúp họ vượt qua khó khăn và ổn định lại cuộc sống. Và ngay cả khi anh ấy có thể sa thải họ theo đúng những quy định của công đoàn, anh ấy cũng không làm như vậy. Có lần anh ấy bảo tôi rằng sứ mệnh của anh ấy trên đời là trở thành vua của những mảnh đời làm lại, vì bản thân anh ấy cũng phải nếm trải biết bao điều cay đắng mới có được cơ ngơi như thế. Tôi biết nhiều người sẽ nhìn anh ấy và tôi mà chẳng thấy có chút gì là mặn nồng, thắm thiết. Nhưng tôi biết không có gì mà anh ấy không sẵn sàng làm cho tôi, anh ấy đã luôn ở bên tôi cả lúc vui lúc buồn và chúng tôi đã cùng nhau nếm trải đủ mọi điều."

"Gwen này, cô không phải cố thuyết phục tôi làm gì. Nhưng nếu hai người đang có trục trặc, cô đã thử đi tư vấn chưa? Tôi có biết một vài người."

Cô liếc nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng rồi ngẩng đầu lên đăm đăm nhìn mặt trời chói chang và nói "Tôi phải đi bơi mới được."

Họ thúc ngựa quay về chuồng, sau đó Web lái xe đưa Gwen quay vào nhà bằng một trong những chiếc xe của trang trại. Cô thay đồ bơi và gặp Web tại khu vực bể bơi. Anh sẽ không bơi. Web bảo cô, vì anh không muốn bị ướt súng. Cô bật cười vì lý do này và bước đến vặn một chiếc chìa khóa gắn trong một thiết bị được xây sâu vào trong bức tường đá cạnh bể bơi. Mái che tự động màu xám của bể bơi từ từ mở rộng ra hai bên.

"Chúng tôi phải lắp mái che này vì thỉnh thoảng lại bắt gặp nào rùa nào nhái và thậm chí cả rắn trong bể bơi," cô giải thích.

Khi tấm mái che đã mở ra hết cỡ về phía cuối bể. Web ngồi xổm xuống và kiểm tra chiếc máy tạo sóng gắn ở phía đầu sâu của bể bơi. Anh vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Gwen rũ đôi dép ra khỏi chân và trút bó chiếc áo choàng trên người. Cô mặc bộ đồ bơi một mảnh xẻ rất sâu ở ngực, rất cao ở hông và hai bên sườn. Cơ thể cô có một làn da rám nắng rất đẹp, những cơ bắp ở đùi và bắp chân trông rất cân đối và hài hòa với những gì anh đã thấy ở cánh tay và vai cô. Hãy quên những chiếc máy tập hông và tập đùi đi, phụ nữ chỉ cần cưỡi ngựa thường xuyên là quá đủ rồi.

"Chiếc máy này hoạt động thế nào?" Web hỏi.

Gwen cuốn mái tóc dài của mình vào trong một chiếc mũ bơi và bước lại chỗ Web. "Nước được bơm vào từ trong bể và qua đường ống mà anh nhìn thấy kia. Nó sẽ đẩy nước ra với độ cản mạnh hay yếu mà anh có thể điều chỉnh tùy thích. Hồi trước chúng tôi có một chiếc máy tháo ra tháo vào được nhưng chính như thế lại rất bất tiện. Hơn nữa tôi lại bơi rất thường xuyên nên tốt nhất là lắp hẳn vào bể cho xong. Đây là bể bơi nước nóng, nên tôi có thể dùng gần như quanh năm."

"Có lẽ đó là lý do tại sao cô vẫn giữ được cơ thể đẹp như vậy."

"Cám ơn ông, thưa quý ngài lịch thiệp. Có chắc là anh không muốn bơi cùng tôi chứ?"

"Có lẽ tôi chỉ làm vướng chân cô mất thôi."

"Đúng thế. Trên người anh chẳng có tí mỡ nào cả." Cô bước về phía chiếc hộp điều khiển nhỏ được gắn chặt vào bức tường đá bên thành bể bơi gần với ngôi nhà chính, mở nắp hộp và ấn vài chiếc nút.

Web nghe tiếng nước reo ùng ục, anh nhìn xuống bể và trông thấy từng cuộn nước tung bọt trắng xóa trào ra từ miệng ống gắn dưới đáy bể bơi, tạo ra dòng nước ngược mà Gwen sắp bơi vào. Cô đeo kính bơi lên mắt và nhảy xuống bể. Web nhìn cô nổi lên mặt nước và bắt đầu quạt tay. Anh nhìn cô bơi liên tục khoảng mười phút.

Suốt thời gian đó Gwen không hề thay đổi tốc độ và động tác bơi của mình. Cô quạt tay liên tục như một chiếc máy và Web bắt đầu thấy mừng thầm là anh đã từ chối bơi cùng cô trong bể. Tất cả các thành viên HRT đều phải biết bơi và sử dụng thành thạo các thiết bị lặn. Bản thân Web cũng là một người bơi rất khỏe, nhưng anh không chắc liệu anh có theo kịp Gwen không nữa.

Sau khoảng hai mươi phút dòng nước đang tung bọt trắng xóa bỗng nhiên dừng lại và Gwen bơi sát vào thành bể.

"Xong rồi à?" Web hỏi. "Không, tôi đã đặt ở chế độ bốn mươi lăm phút cơ mà. Chắc cầu dao sập xuống rồi."

"Tủ điện đặt ở chỗ nào?"

Cô chỉ tay về phía cánh cửa đôi gắn chặt vào bức tường đá được xây trên một triền đất nhỏ "Trong phòng thiết bị bể bơi."

Với kết cấu đất như ở đây, Web đoán đó phải là một căn phòng hơi chìm dưới đất một chút. Anh bước về phía cánh cửa và vặn tay nắm. "Cửa khóa rồi."

"Lạ thật, chúng tôi có khóa bao giờ đâu nhỉ."

"Cô biết chìa khóa đâu không?"

"Không. Tôi đã bảo là chúng tôi không bao giờ khóa phòng đó mà, tôi cứ đinh ninh là không có chìa khóa. Có lẽ hôm nay tôi phải bỏ dở buổi bơi của mình vậy."

"Không, không cần đâu." Anh mỉm cười. "FBI là một cơ quan phục vụ tất cả các nhu cầu, và tôn chỉ của chúng tôi là luôn làm khách hàng hài lòng nhất."

Anh rút chùm chìa khóa của mình ra, trên đó lúc nào anh cũng mang theo một mảnh kim loại mỏng có thể giúp anh mở đến 90% các loại khóa trên thế giới chỉ trong vòng ba mươi giây. Cánh cửa phòng thiết bị bể bơi được anh mở ra trong khoảng thời gian chỉ bằng một nửa.

Anh bước vào trong, tìm công tắc điện và bật đèn lên. Cũng may là anh cẩn thận làm thế, vì ngay cả khi đã có đèn anh vẫn suýt ngã vì bước hụt chân xuống những bậc thang ngắn ở ngay bên trong ngưỡng cửa. Mẹ khỉ, anh nghĩ bụng, đúng là một vụ lý tưởng cho những tay luật sư làm ăn đây. Trong này rất ồn ào, với tiếng nước chảy, tiếng máy móc hoạt động đến chói tai. Anh bước xuống bậc thang. Có những giá chất đầy những thứ liên quan đến bể bơi, những hộp lớn đựng bột Clor khử trùng, vợt gạn váng bể, bàn chải và cả một con robot cọ bể rất hiện đại; cùng đủ những thứ linh tinh mà chỉ nhìn qua cũng biết chúng không được dùng đến ít nhất là cũng vài năm rồi. Dưới này khá lạnh lẽo và Web đoán anh đang ở sâu dưới mặt đất khoảng ba mét tại vị trí này vì sàn nhà vẫn thoai thoải hạ thấp dần sau khi anh bước hết xuống những bậc thang.

Web tìm thấy chiếc tủ điện và đúng là cầu dao an toàn đã sập xuống.

Vì chiếc máy tạo sóng mới được lắp thêm vào trong khi nhiều khả năng là họ chưa kịp nâng cấp đường dây điện, đó có thể là lý do khiến hệ thống điện bị quá tải. Lẽ ra họ phải cho kiểm tra và khắc phục trước khi mạng điện bị chập và gây hỏa hoạn. Anh thầm ghi nhớ trong đầu là phải nhắc Gwen chuyện này mới được. Anh kéo cầu dao lên và nghe thấy tiếng máy hoạt động trở lại ngay lập tức. Dưới này đúng là nhức hết cả đầu mất.

Trong lúc quay người bước ra ngoài, Web không để ý là còn một cánh cửa nữa ở cuối hành lang ngắn. Anh quay người và bước thẳng ra ngoài; sau khi với tay tắt điện.

Ở phía sau cánh cửa kia cũng là một đoạn hành lang ngắn, cuối hành lang đó lại là một cánh cửa khác, vì dưới này đúng là một mê cung nhỏ. Trong căn phòng đó Kevin Westbrook đang sợ hãi nín thở. Thoạt tiên nó nghe thấy tiếng bước chân rồi sau đó không nghe thấy gì nữa. Nó đã nghe thấy tiếng cỗ máy đó ầm ầm hoạt động, rồi tắt, rồi lại hoạt động trở lại. Và vẫn là mùi Clor hăng hắc, vì ngay từ khi mới vào đây nó đã nhận ra đúng là mùi đó và quen dần. Nhưng tiếng bước chân hướng ra ngoài khiến nó ngạc nhiên. Từ trước đến nay cứ lần nào có người xuống dưới này là y như rằng họ đến để gặp nó. Kevin băn khoăn không hiểu tại sao lần này họ lại không vào.

Chú thích

1. Niccolò Machiavelli (1469-1527): Nhà sử học, chính khách và triết gia, chính trị gia người Italia, nổi tiếng vì sự giảo quyệt và thâm hiểm trong hoạt động chính trị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK