Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 40 ☆
Bất Quy
Quá khứ của Vân Trường Ly
—————
Một lần từ biệt trải qua bao nhiêu năm, lại như cách cả một đời.
Người đi đường còn loáng thoáng như những năm đó, nhưng cách ăn mặc của họ đã thay đổi rất nhiều.
Hai người tìm một cửa hàng may nhỏ bé, xử lí xong mọi thứ thì bắt đầu đi du sơn ngoạn thủy.
Thật sự là du sơn ngoạn thủy.
Bây giờ trần thế đang vào đầu xuân.
Bao nhiêu người già trẻ bước đi trên đường, lách qua non xanh nước biếc. Cố Tam ham vui mà bẻ một cành liễu, hỏi Vân Trường Ly có thích hay không. Y vốn sinh ra đã đẹp, sau khi băng sương của Thanh Hàn Quan tan mất, vẻ đẹp ôn hòa dịu dàng càng lộ rõ hơn, ấm áp đoan chính. Khi cười lên như liễu rủ tháng ba, bịn rịn trên bề mặt nước xuân.
Xa xa trong đình nghỉ có mấy tiểu thư thế gia, dùng khăn che mặt, xấu hổ đỏ gò má.
Vân Trường Ly bình tĩnh đổi vị trí, nghiêm túc che đi ánh mắt từ phía xa, đáp, "Ừm."
Cũng chẳng biết là thích cành liễu, hay là người đang cầm nó nữa.
Vừa đi vừa ngắm, Vân Trường Ly ít nói, nhưng lại biết toàn bộ chuyện xưa đã qua của núi này nước này. Cố Tam một đường nghe, một đường nhìn, nhìn đây nhìn đó, cuối cùng lại trở về trên người bên cạnh.
Nhìn hắn khoác trường y xanh đen, sống lưng thẳng tắp, tuấn tú hơn cả hàn sơn lục thủy.
Cố Tam cười.
Những ngày sau này, tất nhiên là thoải mái ung dung.
Hai người họ phái người đi tìm Trình Chu, tới trông coi xung quanh đan sư tiểu hội.
Cố Tam chẳng lo lắng chút nào.
Trình Chu là nhân vật chính có hào quang quanh người, nếu còn sống thì tất nhiên sẽ vô cùng thuận lợi lấy được vòng nguyệt quế của đan sư tiểu hội, mà Cố Tam cũng hiển nhiên có hạ sách khác.
Nếu hắn lỡ sẩy chân chết trong chính cơ hội của mình, cũng không thể trách Cố Tam được.
Nhưng mà nhìn vẻ bình tĩnh của hệ thống, y khác chắc là Trình Chu sẽ không có vấn đề gì.
Sẽ gặp phải sinh tử quan, nhưng mạng không mất được.
Vì vậy, Cố Tam đi theo Vân Trường Ly nguyên ngày, nhìn núi nhìn nước nhìn nhân gian.
Mỗi ngày tu luyện một chút, bọn họ lại tới thị trấn đi vơ vét đồ ăn. Vào rừng ngắm chim, đi quan sát ánh mặt trời hoàng hôn. Vân Trường Ly hỏi một nhà để mượn thuyền, đi câu cá.
Cố Tam ngồi một bên, ngước mắt chờ cá ăn.
Vân Trường Ly một mình nướng đồ ăn.
Mẹ hắn là một cô gái phàm trần, không được huyền môn thích, nhưng lại để cho con trai mình tài năng nấu nướng rất giỏi.
Người phàm cũng nói quân tử xa phòng bếp, nhưng bây giờ chẳng ai trong họ quan tâm điều này.
Trước giờ Cố Tam chỉ quan tâm đến ăn, từ cháo đến súp, xào nướng hầm luộc.
Từ khi Vân Trường Ly đút cho y miếng đầu tiên, tên này đã bùng cháy ngồi trên người Vân Trường Ly không chịu xuống.
Trong nháy mắt, y như nhỏ đi bao nhiêu tuổi, cười hì hì ngồi trên đùi Vân Trường Ly cắn bánh tổ.
Trên cơ thể người nọ có mùi trà lạnh thoang thoảng.
Người xưa luôn nói trời hình tròn, đất hình vuông.
Cố Tam chợt cảm thấy nó rất có lí.
Bóng đêm trầm lắng, sao sáng đầy trời. Trải dài suốt từ mặt đất tới bầu trời, lại theo dòng sông chảy xuống dưới mạn thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ như vậy, trời đất lớn như thế.
Nhưng mà nhân gian muôn đời cũng chỉ như vậy mà thôi.
Một chiếc thuyền con tạo muôn vạn sóng, còn nơi nào trên hồng trần mà ta không đi được?
Cố Tam dựa vào người Vân Trường Ly, nghe người nọ kể về mẹ mình, nói từng câu từng chữ.
Đây là lần đầu Cố Tam nghe về quá khứ của Vân Trường Ly.
Hắn có một người mẹ hiền lành ấm áp, trước giờ không tranh không đoạt điều gì, khi cười lên tựa gió xuân, tựa trăng thu, lại tựa làn nước trong, chẳng có gợn sóng.
Nhưng bà chỉ là một người phàm.
Một người phàm chẳng chút linh căn.
Có thể bà có muôn vạn điều tốt, nhưng bà sẽ già đi.
Vân Tiêu Tông có hàng ngàn hàng vạn tiên tử, các nàng tóc dài phất phới, dáng người thướt tha. Dung mạo các nàng xinh đẹp, năm tháng cũng chẳng in hằn được dấu vết.
Đó là một khóm hoa không bao giờ tàn, mà mẹ hắn, lại ngày một khô héo.
Vì vậy... Vân Trường Ly bình tĩnh nói, "Bà ấy điên rồi."
Bà trở thành một phụ nhân tuổi đã xế chiều, một kẻ điên mặt đầy nếp nhăn.
Giang sơn chưa già, mỹ nhân đã bạc đầu.
Bà khát vọng muốn giữ được dung mạo của mình, tìm kiếm thu thập đủ loại đan dược trường sinh, dưỡng nhan.
Cuối cùng, bà chết.
Vân Trường Ly trơ mắt nhìn bà đi.
Máu bắn lên gò má, lên y phục của Vân Trường Ly.
Dòng máu ướt sũng chảy xuống dọc theo mặt hắn.
Linh lực bạo thể mà chết.
Bọn họ nói như vậy với Vân Trường Ly.
Cố Tam ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Vân Trường Ly chỉ nhàn nhạt nói, "Bà ấy là một người mẹ rất tốt."
Hắn lặp lại, "Rất tốt đó."
Cố Tam không hỏi tiếp, y không hỏi hắn tại sao một cô gái liều mạng muốn giữ dung nhan cho mình, lại được coi là không tranh không đoạt.
Cũng không hỏi, một giai nhân thất sủng tuổi đã già làm thế nào mà lấy được nhiều đan dược dưỡng nhan như vậy.
Trên người Vân Trường Ly có rất nhiều vết sẹo.
Hoặc có lẽ đó là thứ duy nhất có thể giữ lại mãi mãi, được người mẹ phàm nhân kia của hắn ban cho.
Cố Tam nhìn hắn chằm chằm, nhìn cần cổ thon dài, nhìn đôi môi mỏng sẽ khép mở khi hắn nói chuyện.
Cố Tam đột nhiên hỏi, "Năm đó... sao ngươi lại biết được chuyện của quỷ vực ở Lương Thành?"
Những quân hồn đã chết oan kia, lại mang tâm nguyện được bảo vệ bách tính giang sơn đời đời kiếp kiếp.
Vân Trường Ly ngẩn ra.
Hắn im lặng rất lâu.
Rồi thở dài, nói, "Cảm động lây thôi."
Chỉ là cảm động lây mà thôi.
Huyền môn có rất nhiều bí mật không được ai biết.
Ví dụ như người ta nói Khô Diệp Cốc là ma đạo, thật ra cũng chỉ là khu vực màu xám giữa chính và tà.
Ví dụ như người ta nói Hợp Hoan tôn giả Đồ Mi là tôn giả ma đạo, thật ra vẫn chưa nhập ma, nàng vẫn là cảnh chủ đời tiếp theo của Hoán Hoa Cảnh.
Ví dụ như Song Mộc chân nhân Lâm An Thanh Hàn Quan, tuy nói là đệ tử của chưởng môn, nhưng thực ra ngay cả đệ tử bình thường cũng không phải. Nàng không khoác lên mình tuyết bào hồng mai, quanh năm mặc bộ đồ xanh. Ngay cả chương cuối cùng của Thanh Hàn kiếm quyết cũng là do nàng tự mày mò mà học được.
Lại ví như, người ta nói Vân Trường Ly phản bội Vân Tiêu Tông, thật ra hắn bị oan.
Danh tiếng của Vân Trường Ly quá cao, thiên tư của hắn quá tốt.
Hắn là một người vô cùng xuất sắc trong huyền môn, hơn hẳn Quý Dao vốn là một tuyệt thế thiên tài của tiên gia.
Cứ theo đà này, gia chủ đời tiếp theo của Vân Tiêu Tông... đích tử Vân Trường Sinh của Vân gia, chắc chắn sẽ không trấn áp được Vân Trường Ly.
Cho nên, gia chủ Vân Tiêu Tông đương nhiệm cuối cùng cũng khai đao từ hắn.
Vân Trường Ly, Vân Trường Sinh.
Cùng cha khác mẹ, chỉ kém một chữ.
Đã từng kỳ vọng, trên trời dưới đất.
Bị ép vào Phiến Cốc, nhập ma thành tôn giả. Từ đây, huyền môn không còn Trường Ly nữa, ma đạo lại thêm một Chiết Tiêu.
Ai cũng biết hắn bị oan, nhưng toàn bộ huyền môn chỉ im lặng, chỉ là sau khi hắn trở về, hạ thêm Tuyệt sát lệnh.
Vốn dĩ Tuyệt sát lệnh cũng chỉ là làm dáng, bởi vì sau khi Vân Trường Ly nhập ma cũng không thật sự đại khai sát giới ở tiên môn. Hiện nay tông môn duy nhất còn truy sát hắn, cũng chỉ còn mỗi Vân Tiêu Tông thôi.
"Tại sao lại phong hào là Chiết Tiêu?" Bỗng Cố Tam lên tiếng.
Vân Trường Ly không nói, ánh sáng rọi xuống má hắn, tựa như dung nhan ấy được chạm khắc lên từ sương tuyết.
Cố Tam không cười, "Chiết Tiêu Chiết Tiêu, thứ ngươi chiết là tiêu của mình."
(*) Tiêu trong Chiết Tiêu là một loại nhạc cụ, chiết là bẻ gãy. Vân Tiêu Tông nổi tiếng với y phục mây và tiêu là dụng cụ chiến đấu.
Con trai trưởng của tông chủ Vân Tiêu Tông, kỳ tài có một không hai của Vân Tiêu Tông, người thuần thục âm công của Vân Tiêu Tông, chấp pháp trưởng lão của Vân Tiêu Tông.
Tiếng nhạc ẩn hiện đã từng tung hoành trong nhân gian, từ nay Trường Ly không thổi tiêu nữa.
Hắn vẫn còn yêu Vân gia, thậm chí còn phong hào Chiết Tiêu để tỏ vẻ mình không phải là uy hiếp, tộc y hoàn đạo thử tâm quy xử*.
(*) Y phục của gia tộc còn đây, nhưng lòng đã về đâu?
Chỉ tiếc.
Hắc y vân mây, Chiết Tiêu Bất Quy.
(*) Bất Quy là không về. Bẻ gãy tiêu, ta sẽ không về nữa. Tác giả đặt tên thật sự rất có hàm ý.
Chỉ là cảm động lây, thôi.
Cố Tam cười một tiếng giễu cợt, đời này của Cố Tam đã đi qua quá nhiều con đường bẩn thỉu, từng làm quá nhiều chuyện đen tối, lại vẫn cứ thích một người quá sạch sẽ như vậy.
Trái tim đã bị tổn thương biết bao nhiêu, vậy mà lòng vẫn thẳng thắn vô tư.
Bỗng nhiên đầu ngón tay Cố Tam rục rịch, trực tiếp xé áo ngoài của Vân Trường Ly ra.
Vân Trường Ly không nói, chỉ rũ mắt nhìn y.
Trường bào đen như mực, bên trong lại là lớp áo trắng như tuyết.
Cố Tam cười, "Gì mà hắc y họa mây, hàn tiêu tụng thiên địa. Đừng muốn, cũng đừng mặc nó nữa."
"Ngươi chỉ là Vân Trường Ly, Vân Trường Ly của Cố Tam thôi."
Nghe được lời này, ánh mắt Vân Trường Ly chợt lóe, đáp, "Được."
Cố Tam không nhìn thấy.
Y chỉ dựa vào người Vân Trường Ly.
Nhân gian đúng lúc, trời đất đúng dịp.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cố lỡ miệng rồi... Tại sao truyện sắp hết rồi mà tui còn muốn nội dung phức tạp như vậy nhỉ... hộc máu...