Editor: tan_hye
Không ngờ lật qua lật lại lại làm cho hắn nghĩ ra một biện pháp, thuật □!
Thì ra là, loại chuyện như vậy không chỉ có thể dùng ở trên người nữ nhân, thậm chí là nam nhân cũng có thể. Hắn từ từ cởi áo của mình ra, trừ cái gương mặt này không thể đổi, nhưng thân thể này vẫn là nguyên trạng. Nếu để cho nàng nhìn, có lẽ sẽ có chút cảm tưởng đi!
Đây cũng là biện pháp trong không có biện pháp, chỉ có thể thử một lần.
Hắn khép sách lại, sau đó bắt đầu tính toán đi quyến rũ nữ nhân như thế nào.
Hắn vừa nghĩ vừa rối rắm, chính mình chưa từng đi làm chuyện lấy lòng người khác, thật sự là cảnh ngộ kỳ quái! Chỉ là, thậm chí ngay cả hối hận cũng không muốn suy nghĩ, đáy lòng còn có cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, mình thật sự là điên rồi.
Xoa đầu, nếu muốn ngủ cũng không ngủ được.
Đảo mắt cũng đến năm mới, qua năm mới rất nhanh sẽ tới mùa xuân.
Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn công việc, sáng sớm Thẩm Tử An đã bị Xảo nhi xách đi từ trên giường, sau đó thay đổi y phục, nghe nói muốn quét bụi. Công việc quét bụi này, thế nào lại ăn mặc thành như vậy. Xảo nhi vừa dọn dẹp, vừa đáp lại: qua hôm nay thì không thể mặc y phục tươi đẹp nữa, lại phải một thân y phục màu trắng, giữ đạo hiếu cho Đại thiếu gia.
Được rồi! Thẩm Tử An ngược lại thích cái chuyện giữ đạo hiếu này, bởi vì cũng chỉ cần một cái áo tơ trắng, không cần ăn mặc trong trong ngoài ngoài như vậy.
Chỉ là ăn mặc như vậy, còn phải quét dọn bụi bẩn, đây không phải là chịu tội sao?
Vốn là nàng là không cần động thủ dọn dẹp, nhưng mà bởi vì Tuần Lễ đã đi gặp công chúa và Thượng Thư rồi. Bởi vì muốn ở lại hai ngày, cho nên cầm sách cũng nhiều, hai thô sử ma ma lại giúp mang sách qua. Như vậy, cả Phong Trần Hiên chỉ có ba người, nàng không thu thập thì nhiều gian phòng bẩn như vậy lúc nào mới có thể quét xong.
Vì vậy bao lấy tóc, nàng cầm chổi long quét bụi chung quanh. Xảo nhi phụ trách lầu dưới, nàng phụ trách trên lầu. Vừa đi lên đã thấy tiểu thư Đồng cũng ở đây, đang ngồi ở trên giường trúc bên cửa sổ, tư thế ưu nhã tựa hồ đang nghĩ cái gì.
Ngày bận rộn như vậy, hắn lại vẫn có thể ngồi chơi giả người trầm tư.
"Này, chẳng lẽ ngươi định để cho phòng vẽ tranh của đại thiếu gia ngươi đầy tro bụi đón lễ mừng năm mới?" Nhẹ nhàng gõ mấy cái lên bàn, phát hiện thế nhưng không có chút bụi gì, có lẽ hắn thường xuyên quét dọn nơi này!
"Tử An tới đây, nơi này ta đã quét dọn xong." Tiếu thư đồng xoay người lại, sau đó ngoắc ngoắc.
Thẩm Tử An thiếu chút nữa không đi lên, mới vừa vào trong hắn đang nghiêng người cho nên không có phát hiện, nhưng mà bây giờ nhìn thấy lại không nhịn được rút rút khóe miệng rút rút cả người ngay cả ngón chân cũng rút rút. Thật may người đàn ông này là chỉ có khuôn mặt bình thường, nếu như đẹp hơn một chút chút, lấy thân thể lại thêm động tác này, hắn nhất định chính là yêu nghiệt sống lại!
Chỉ nhìn vạt áo hắn dần dần hiểu, một bên áo trợt ở dưới giường, bên kia như có như không khoác lên trước ngực của hắn, vừa đúng chặn lại hai nơi điểm đỏ. Mà những địa phương khác, cả cơ bụng kia cũng lộ hết ra không thể nghi ngờ.
Mặc dù Thẩm Tử An từng thấy qua, nhưng trạng thái nửa ẩn nữa hiện thật làm cho trong lòng người ngứa ngáy. Nàng quay đầu đi chỗ khác, nói: "Vậy ta đi quét dọn lầu dưới."
Tiếu thư đồng nhìn ra nàng ngượng ngùng, vì vậy đứng lên ngăn ở trước người của nàng. Thẩm Tử An nhìn thẳng, vừa hay nhìn thấy ngay trước hai điểm màu đỏ mắt hoảng, nàng hoảng đến lộn xộn. Vì vậy nói: "Tại sao không mặc y phục."
Tiếu thư đồng có rất tốt lấy cớ nói: "Mới vừa thời điểm quét dọn bị bẩn."
Thẩm Tử An nói: "Vậy ngươi cũng không cần quét dọn." Hắn nghỉ ngơi tốt, kia hắn cũng nên buông tha cho mình, địa phương nhỏ như vậy, nếu như nàng muốn đi thì người chịu thương thân thể là hắn. Mặc dù, là rất có lực hút. Nhưng là. . . . . .
Nàng đang suy nghĩ, Tiếu thư đồng cũng đã bắt được tay nhỏ bé của Thẩm Tử An, nói: "Ngươi biết vì sao sáng sớm ta đã thu thập sạch sẽ chỗ này hay không."
"Không biết. . . . . ." Hắn hỏi như vậy, làm sao nàng có thể không biết.
"Đương nhiên là muốn có thêm thời gian ở bên cạnh ngươi, chỉ là một một lát." Nói xong nhẹ nhàng lôi kéo nàng đến bên cạnh giường, ngồi xuống.
Tâm Thẩm Tử An loạn như ma, mắt càng thêm không biết nên nhìn về phía nào.
Tiếu thư đồng nhân thừa cơ hội này cởi khăn của nàng ra, sau đó cười nói: "Hôm nay ngươi thật đáng yêu. . . . . ."
"Không phải buồn cười sao?" Thẩm Tử An chỉ cảm giác bộ dáng chính mình buộc khăn như vậy nhất định rất buồn cười. Tiếu thư đồng nghe nàng nói như vậy cười, nói: "Tuyệt không buồn cười. . . . . ." Nói xong lại hônn ở trên trán nàng.
Thẩm Tử An ngẩn ra, sau đó đưa tay đẩy hắn ra nói: "Không cần đột nhiên hôn ta. . . . . ." Ách, địa phương đẩy ra hình như có chút không đúng, nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó nghe được một tiếng rên rỉ thoải mái nhàn nhạt!
Nàng xấu hổ rút lại móng vuốt trước ngực hắn nói: "Nhất thời lỡ tay, ngươi đừng để ý."
Tiếu thư đồng thiếu chút nữa kích động áp đảo người, nhưng nhìn dáng vẻ nàng muốn tránh né liền kéo cánh tay nàng đang thu hồi tay đặt trở lại trước ngực mình nói: "Hôm nay nơi này thuộc về ngươi. . . . . ."
Thẩm Tử An đỏ mặt, tâm cũng nhảy. Nghe hắn trần trụi quyến rũ như vậy, mình nên làm cái gì?
Trước mắt, để một khối thịt béo thượng hạng, ăn vào có thể sẽ không tiêu hóa tốt, không ăn có thể sẽ thương tổn trái tim. Rối rắm một lát, Thẩm Tử An phát huy ý tưởng không ăn có thể sẽ bị mất, lại nhẹ nhàng bóp bóp ngực Tiếu thư đồng. Sau đó, rất xấu hổ, len lén nhìn phản ứng của hắn.
Tiếu thư đồng cứng rắn áp chế tâm tình của mình, nha đầu này là cố ý, một cái tay nhỏ xoa đông xoa tây một chút, sau đó lại không động. Nhưng là, nàng vuốt ve như vậy ngược lại hết sức thoải mái, hắn cắn răng, nhìn nàng thu tay lại thế nào.
Thẩm Tử An nhìn đến ánh mắt của hắn, nuốt nước miếng một cái, cho là nam nhân này vẫn là không nên tiếp tục sờ nữa thì tốt hơn. Vì vậy từ từ thu tay lại, nói: "Ta còn có chuyện. . . . . ."
"Tử An. . . . . ." Một thanh âm mê muội vang lên ở bên tai, Thẩm Tử An còn chưa hiểu rõ, người đã bị ngã vào trên giường.
Sau đó hai cái tay của người nam nhân kia chống tại hai bên trên đầu nàng, sau đó che môi của nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó lại là bú mút thật sâu, dò xét thử.
Mới đầu Thẩm Tử An không muốn, thế nhưng một lúc sau, cũng không biết là bởi vì thiếu hụt không khí nên không cung dưỡng đủ cho đại não, hay là bị nụ hôn của đối phương hấp dẫn. Nàng thế nhưng đình chỉ giãy thoát, mặc cho đối phương làm xằng làm bậy. Kế tiếp trong phòng, chỉ còn dư lại tiếng thở dốc thật thấp của hai người.
Gian kế của Tiếu thư đồng được như ý nhưng lại bất chấp vui mừng, một cái tay khác đặt ở bánh bao nhỏ của người nào đó đang tỉ mỉ vuốt ve. Đúng lúc ấy thì, một chân còn trên mặt đất đột nhiên đau nhói, hắn nâng người lên nhìn, thấy một con mèo đang ôm chân của hắn cắn mạnh.
Nhận ra, nó chính là con mèo Kỳ Kỳ bên cạnh Nhị phu nhân. Hắn vừa dùng lực, Kỳ Kỳ bay đi, trên không vẽ thành một đường thẳng rồi dừng lại.
Người phía trên đột nhiên ngừng động tác, bên này Thẩm Tử An đang tràn đầy kích tình cũng tỉnh táo lại, nàng lôi kéo y phục chính mình đã sắp thoát hết, sau đó nhìn con mèo một bên đang nghiến răng, lại nam nhân bên cạnh xích lõa nửa người! Sau đó mặt đỏ thẫm, nói: "Ta đi, các ngươi từ từ tranh. . . . . ."
Tiếu thư đồng vừa định kéo nàng, nhưng con mèo kia đã nhảy dựng lên liên tục công kích hắn. Hắn ngược lại không để ý một con mèo, hắn để ý hơn là lời nói thời điểm Thẩm Tử An chạy đi, đây là để cho hắn và con mèo này tranh cái gì?
Hắn đương nhiên là nghe không hiểu, nhưng Thẩm Tử An lại nghe hiểu, mới vừa Kỳ Kỳ cào hắn sau đó lại kêu to rõ ràng: "Không nên đụng muội muội của ta. . . . . ."
Vì vậy, ý của nàng là để cho hai sinh vật giống đực bọn họ tranh giành muội tử!
Xem thêm...