• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 41: LÃO CHÂU RA TAY, HỒ LY TỨC GIẬN BỎ ĐI
“Điền Tĩnh, mình phải chuyển nhà, tối nay đến giúp mình nhé.”
Đậu Đậu nằm bò trên bàn làm việc gọi điện cho Điền Tĩnh, Điền Tĩnh ở bên kia yên ắng, ‘ồ’ lên một tiếng chẳng động tĩnh gì, Đậu Đậu nghĩ lại, hai ngươi đã rất lâu chưa nói chuyện điện thoại với nhau, lần trước là Điền Tĩnh muốn mình đi cầu xin thầy giáo Văn, hỏng rồi, quên mất chuyện này rồi!
Đậu Đậu hoảng hốt trong lòng vội vàng hỏi Điền Tĩnh “Tĩnh à, cậu và thầy giáo Văn thế nào rồi, hôm đó mình…”
Điền Tĩnh trả lời một câu cứng đơ đơ “Mình với Văn Minh chia tay rồi.”
“Sao! !”
Đậu Đậu kêu lên kinh ngạc, nhảy phắt lên khỏi ghế “… Chia tay rồi?!”
Những người ở phòng xung quanh: Oa oa, chia tay rồi?!
Đậu Đậu không bao giờ có thể quên được ánh mắt của Điền Tĩnh khi cô nhìn thấy Văn Minh, giống như sói vậy, sáng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, rõ ràng không phải cùng một trường đại học, Điền Tĩnh vẫn trốn giờ học của mình chạy đến trường đại học XX để lên lớp của thầy giáo Văn, lại còn cứ kéo cả Đậu Đậu theo, gọi một cách đẹp đẽ là:… Bạo dạn (toát mồ hôi).
Nhưng ai có thể ngờ rằng một cô Điền đanh đá ăn to nói lớn như vậy khi gặp được thầy giáo Văn, lại có thể trở nên yếu đuối nhẹ nhàng như một chú cừu non vậy, hễ nói một câu là mặt đỏ ửng lên, mời thầy giáo Văn đi ăn cơm còn ngại ngùng, còn nhờ Đậu Đậu mở miệng giúp chứ.
“Điền Tĩnh tại sao lại chia tay, tình cảm của cậu với thầy giáo Văn đã nhiều năm như vậy…”
Đậu Đậu vô cùng ảo não hối hận, mấy ngày đó không phải là vì việc kinh nguyệt phải đi bệnh viện thì lại đến việc bị bắt cóc phải đi bệnh viện, nên quên biến mất việc đại sự của Điền Tĩnh, hoàn toàn không nhớ gì trong đầu cả, Điền Tĩnh nếu không đem dao đuổi giết mình khắp các phố chắc là không thể rồi!
Nhưng đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc lâu, Đậu Đậu lo lắng căng thẳng đợi bị mắng.
“Này…”
Nhưng bên kia đã truyền đến tiếng khóc!
Cô ấy khóc?!
Đầu óc Đậu Đậu lập tức nổ tung, Điền Tĩnh tính tình cứng rắn nóng nảy như vậy, nếu như cô ấy quát mắng chửi rủa thì coi như không sao, nhưng bây giờ cô ấy lại khóc không thành tiếng khiến người ta cảm thấy đau xót trong lòng thì mới thật sự là xảy ra chuyện rồi.
“Tĩnh đừng khóc nữa” Đậu Đậu lo lắng đến mức mồ hôi sắp túa ra “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu mà khóc nữa, mình… mình cũng muốn khóc rồi… ”
Điền Tĩnh khụt khịt mũi, hắng giọng nói tiếp “Không sao đâu Đậu Đậu, không phải là vì cậu, là do bọn mình sớm đã có mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn?”
Điền Tĩnh từ từ ổn định lại tâm trạng “Lão Văn lúc nào cũng rất tự ti, cảm thấy không có năng lực mang lại cho cha mẹ anh ấy một điều kiện dưỡng già tốt, anh ấy tốt với mình, cũng có một phần lớn nguyên nhân là do anh ấy cảm thấy anh ấy không có cách gì để mang đến những điều kiện tốt hơn cho mình, cho nên mới cố gắng hết sức chiều chuộng mình, chia tay cũng được, anh ấy cũng không cần phải mệt như vậy nữa.”
Cặp mắt vô cùng tuyệt vọng đó của Văn Minh, sự không lỡ từ bỏ đó nhưng lại không biết làm sao như vậy.
Quả nhiên, môn không đăng hộ không đối thì không có được hạnh phúc.
Điền Tĩnh kể lể rất nhiều chuyện của Văn Minh, Đậu Đậu im lặng lắng nghe, nói đến chuyện cuối cùng Điền Tĩnh đề cập đến chuyện mình đang quen với một ông chủ, do người trong nhà giới thiệu, là người được thừa kế tài sản nhưng cũng rất có năng lực.
Đậu Đậu hỏi “Cậu có vui không?”
Điền Tĩnh trầm ngâm rất lâu mới nói “Không vui, ngồi trong xe của anh ta, mình vô cùng nhớ đến cảm giác ngồi trên xe đạp của lão Văn.”
Trong tim Đậu Đậu trào lên cảm giác chua xót, ‘ya’ lên một tiếng “Tĩnh, cậu nói đi, một người bình thường giống như mình thế này, nếu như thực sự cầm một cành vàng, sẽ hạnh phúc không?”
Điền Tĩnh không ngờ rằng Đậu Đậu lại đột nhiên hỏi mình câu này, rất lâu chẳng phản ứng được gì “Đậu Đậu, cậu có với người nào vậy?!”
Đậu Đậu:… (xin cậu đó…)
Đậu Đậu ho khan mấy tiếng “Không có, mình chỉ hỏi mà thôi.”
Trước đây Điền Tĩnh đã nghe Đậu Đậu kể qua, Lý Vũ Hiên đối xử với cô có chút hơi khác thường, mà Đậu Đậu khi nói chuyện về Lý Minh Triết dường như cũng có chút vấn đề, Điền Tĩnh ‘hừm’ một tiếng “Thôi đi, tâm sự của cậu chẳng nhẽ mình lại không biết sao, nói đi, cậu có ý với ai, dù gì cũng đều là con cháu nhà họ Lý cả, cậu chọn ai cũng không thích hợp.”
Điền Tĩnh lúc nào cũng mau miệng, từ trước đến giờ không bao giờ nói vòng vo, Đậu Đậu sớm đã biết tính cách này của cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy buồn trong lòng, chỉ là Điền Tĩnh nói sự thật, gia đình gia thế hiển hách như vậy không phải để cho người có hoàn cảnh như cô mong muốn mà được.
“Có phải là Lý Minh Triết không?”
Đậu Đậu vội vàng xua tay phủ nhận “Không phải, không phải, mình chỉ hỏi vui thôi, không có ý gì khác.”
Điền Tĩnh thở dài một cái “Bất luận là ai, mình nghĩ Lý lão gia cũng sẽ không đồng ý đâu, năm đó khi Lý lão gia chọn con dâu đã ầm ĩ như thế nào, cha của Lý Minh Triết bỏ nhà ra đi cũng chẳng có tác dụng, may mà cha anh ta tính tình ngang ngạnh, ở ngoài tức giận sinh ra một cậu con trai mới miễn cưỡng được vào Lý Gia, Đậu Đậu, nếu không cậu cũng đi đường tắt đi?”
Đậu Đậu đỏ mặt tía tai, tim rối bời lưỡi níu lại “Cái gì… mình… mình… không muốn vậy, đúng rồi Tĩnh, tối nay đến giúp mình chuyển đồ dọn nhà nhé.”
“Được” Điền Tĩnh đồng ý, rồi đột ngột chuyển chủ đề “Nhưng mà Đậu Đậu à, nghe nói mấy ngày trước cậu có thai?”
Đậu Đậu:…! !
“Cậu… cậu nghe ai đồn ậy!”
“Trên báo đăng vậy mà, là của Lý Minh Triết, mình chẳng tin chút nào việc tên trai tơ như ngọn núi băng đó có thể làm được chuyện này?”
“…” (Câu này nếu như mà để tổng giám đốc nghe thấy, chắc chắn sẽ có động đất lớn)
Buổi trưa, Đậu Đậu theo như kế hoạch, Châu Long Phát đưa cô đi ăn trưa trước rôi mới đi xem phòng, phòng mà cô thuê là một phòng đơn, rất nhỏ, có mười mét vuông, ngoài một chiếc giường ngủ ra chỉ có một chiếc tủ quần áo, nhưng được cái điều kiện khá hợp lý, mỗi tháng chỉ 800 tệ, có cả dây nối mạng, chỉ là cách công ty hơi xa một chút, ngồi xe bus phải mất hơn một giờ mới đến, trả nửa năm tiền thuê phòng trước, tài khoản của Đậu Đậu vơi đi trông thấy.
Đậu Đậu nghĩ kĩ rồi, buổi sáng có thể ăn sáng ở trên xe, buổi chiều có thể đọc tiểu thuyết.”
Trên đường quay về, Châu Long Phát hỏi cô “Cuối tuần này có thời gian không?”
Đậu Đậu nghiêng đầu nghĩ ngợi “Có lẽ là có.”
Châu Long Phát trầm ngâm một lát, dường như trong câu này có ý khác, Đậu Đậu hồ nghi nhìn anh “Có chuyện gì không?”
“Chúng ta hẹn hò nhé.”
“… Sao?!”
Châu Long Phát dừng xe vào một bên, tắt nhạc trong xe đi, Đậu Đậu có chút ngượng ngùng, ngón tay nắm chặt chiếc túi sách, mắt hướng ra ngoài cửa sổ “Chuyện này… anh Châu…”
“Anh muốn hiểu về em, cũng muốn em hiểu về anh, tiến vào trong cuộc sống của anh.”
Đậu Đậu nhớ lại chuyện tối hôm qua Châu Long Phát hỏi cô có cảm giác như thế nào đối với người khác, mình thật thật thà thà trả lời hết, nhưng hôm nay tại sao anh ấy lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này đối với mình, lòng rối bời quá.
Hẹn hò?… Chưa từng làm qua.
Châu Long Phát lúc này cũng có chút ngượng ngập, nhưng anh đã biết được cô gái này sẽ không lỡ trực tiếp cự tuyệt mình, tối qua nghe thấy cảm giác của cô với anh em nhà họ Lý, trong lòng Châu Long Phát đã hiểu ra, cô gái này chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, đối với vẻ đẹp trai lạnh lùng của Lý Minh Triết có nảy sinh một chút tình cảm chưa nói rõ được, nhưng mà, cô ấy lại chẳng nhận ra, vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Vì vậy lúc này phải tận dụng triệt để cơ hội này, nhân lúc cô ấy còn đang mơ hồ như thế này, có lẽ sẽ đoạt được trái tim cô ấy?
Trong lòng Châu Long Phát thầm nghĩ như vậy, đột nhiên thở dài, thật không ngờ, những thủ đoạn sử dụng trên thương trường này lại có lúc phải sự dụng với cô ấy, thôi mặc kệ, dù sao Lý Minh Triết cũng là một tình địch mạnh, sản nghiệp của một mình anh ta tuy không bì kịp với mình, nhưng sau lưng anh ta là cả một gia tộc lớn hậu thuẫn, chỉ có điều đối với anh ta mà nói, ưu thế của gia tộc rất có khả năng trở thành hòn đá cản đường trên đường theo đuổi hạnh phúc.
Nếu như có thể khiến cho cô ấy ở bên cạnh mình, nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc, tất cả đều đáng giá.
Người lăn lộn trong thương trường sớm đã bị đồng tiền làm vấy bẩn thân mình, không có kẻ thương nhân nào không gian, không có một thương nhân nào có thể bảo vệ được trái tim trong sạch thuần khiết vốn có, càng mất đi, càng khát vọng, có khi, chỉ cần nhìn thấy hai bát mì kéo đầy trước mặt là đã thấy mãn nguyện rồi, nhưng lòng tham của con người như một cái động không đáy vậy, không bao giờ có thể lấp đầy.
Mong muốn có được trái tim của cô ấy còn cấp thiết hơn cả việc cạnh tranh để có được một khoản tiền lớn, Châu Long Phát thở dài một cái, ngẩng mặt nhắm mắt ngồi im trên ghế ngồi.
Những người con gái bên cạnh nếu như không vì quyền thì cũng vì tiền. mỗi người khi tiếp cận với mình cũng vì mục đích này nọ, bọn họ đều muốn có được thứ gì đó từ mình, những hành động vô ý hay có ý đó đều khiến người ta cảm thấy đáng ghét, mà cô gái này lại chẳng có chút mong muốn gì đối với mình, thậm chí còn không dám tiếp nhận sự chủ động của mình, thật là nổi bật cao quá trong số đám người bị tham vọng làm mờ mắt.
Đậu Đậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nghĩ ra được lời để trả lời Châu Long Phát “Anh Châu, em nghĩ… cuối tuần này em không có thời gian.”
Sự cự tuyệt rõ ràng thế này, anh đương nhiên là nghe hiểu.
Châu Long Phát mở mắt ra, anh biết cô ấy đang cự tuyệt mình, rất uyển chuyển, nhưng Châu Long Phát lại không muốn bỏ qua, hoàn toàn không có ý từ bỏ Đậu Đậu, ép thêm từng bước “Vì sao, em cảm thấy anh không tốt?”
“Không phải đâu” Đậu Đậu khó khăn nói “em chẳng có ưu điểm gì…”
“Cơm em làm rất ngon.”
“Em chẳng biết làm gì cả, không thể giúp gì cho anh…”
“Em chỉ cần làm tốt việc là vợ của anh là được rồi.”
“…! !”
“Hùng tiểu thư, anh luôn hy vọng em là vợ của anh, khi lần đầu tiên anh nhìn thấy em, suy nghĩ này đã hình thành và ăn sâu vào suy nghĩ của anh, hy vọng em có thể cân nhắc cho kĩ.”
“… (lau mồ hôi) Anh Châu… em lo lắng anh bị người khác khinh bỉ…”
Châu Long Phát cười “Trong phạm vi cuộc sống của anh, chắc chắn không có ai dám nghi ngờ sự lựa chọn của anh, cứ coi như có đi chăng nữa, anh cũng sẽ có cách làm cho họ phải tâm phục khẩu phục, còn có câu hỏi gì không?”
Đậu Đậu:… (Quả nhiên là cao thủ đàm phán, mỗi câu đều ép người ta vào đường chết…)
Châu Long Phát thấy Đậu Đậu chẳng có lời nào để phản bác, bèn quyết định luôn cuối tuần này, hai người ra ngoài hẹn hò.
Đậu Đậu vội vàng biện giải “Em thực sự không có thời gian…
Châu Long Phát quay mặt lại, dùng ánh mắt rất sâu nhìn xuyên thẳng vào lòng cô “Có việc gì, anh đi làm cùng em, đây cũng là một bộ phận của hẹn hò.”
Khẩu khí không thể cự tuyệt.
Đậu Đậu ngồi cứng đờ trong xe, trong lòng buồn phiền như đang có cả trăm con chuột nhỏ gặm nhấm trong đó. (Mẹ ơi, hình như con bị bức hôn rồi. oa!…)
Sau khi tan làm buổi chiều Điền Tĩnh lái xe đến, đưa Đậu Đậu về biệt thự của Lý Minh Triết lấy đồ trước, rồi sau đó đến căn phòng mà Đậu Đậu thuê, Điền Tĩnh vừa vào phòng đã gào lớn “Nhỏ như vậy à, còn nhỏ hơn cả nhà vệ sinh nhà mình!”
Đậu Đậu ngồi một bên ho khan, dùng sắc mặt ra hiệu, này, chủ nhà vẫn còn đứng bên cạnh cậu đấy.
Chủ nhà:… (Các cô coi tôi như chết rồi à)
Kỳ thực, Điền Tĩnh đã nghĩ qua đến việc bảo Đậu Đậu đến nhà mình ở, nhưng bố mẹ cô đặc biệt không thích Điền Tĩnh qua lại với những cô gái không phải con nhà giàu có, nói những người đó tiếp xúc với cô là vì tiền, còn nói ở cùng những người đó lâu sẽ ảnh hưởng đến khí chất thục nữ của Điền Tĩnh.
Cho nên, Đậu Đậu hễ nhìn thấy bố mẹ của Điền Tĩnh là liền chạy như bay.
Có bố mẹ có thế lực thế này, nhưng nghĩ lại những ngày gian nan mà Điền Tĩnh với thầy giáo Văn trải qua, bọn họ cuối cùng cũng chia tay rồi, Điền Tĩnh cô ấy… chắc chắn rất đau lòng.
Đậu Đậu thu dọn đồ đạc qua loa một chút rồi mời Điền Tĩnh ra ngoài ăn cơm.
Điền Tĩnh lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại màn hình cảm ứng mới ra đời giá hơn 5 nghìn tệ nhét vào tay Đậu Đậu “Cho cậu, điện thoại của cậu mất rồi, cầm chiếc máy hàng nhái đó thật mất mặt quá đi, dùng cái này trước đi.”
Chiếc điện thoại trước đây mất khi bị bắt cóc, để tiết kiệm tiền dùng thuê nhà, Đậu Đậu liền mua một chiếc máy hàng nhái giá 5 trăm tệ.
Đậu Đậu không muốn, nhét trả Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh trừng mắt lườm, giả bộ tức giận “Nhìn cái gì, mấy ngày không gặp đã xem mình như người ngoài rồi sao!”
Đậu Đậu đành phải nghe lời, dẫn Điền Tĩnh đi nhà hàng ăn cơm, Điền Tĩnh đứng ở cửa tóc dài bay bay, nói rất chắc chắn “Chỗ này mình ăn không dưới trăm lần rồi, chẳng có gì ngon cả, đi thôi Đậu Đâu, đưa mình đi ăn món Tứ Xuyên.”
Món Tứ Xuyên rất rẻ, hai người ăn hết sức cũng chỉ hơn trăm tệ.
Đậu Đậu biết Điền Tĩnh là vì muốn tiết kiệm tiền cho mình, lúc nào cũng như vậy, từ lúc học đại học cho đến bây giờ, mỗi lần Điền Tĩnh mời đi ăn cô ấy đều dẫn cô đến các quán ăn lớn khắp thành phố, nhưng đến khi Đậu Đậu mời thì Điền Tĩnh lúc nào cũng đòi bằng được đi ăn những món ăn vặt ở vỉa hè, đừng có tưởng Điền Tĩnh làm việc không chú ý, thực ra cô ấy rất cẩn thận.
Đậu Đậu lại lần nữa thấy hổ thẹn, Điền Tĩnh đối xử với mình tốt như vậy, nhưng mình lại quên mất chuyện của cô ấy.
Không được, phải đi tìm thầy giáo Văn nói chuyện.
Khi ăn cơm, Đậu Đậu vừa giơ đũa ra, cánh tay lộ ra khỏi tay áo, Điền Tĩnh nhìn thấy vết thương do dây thừng buộc trên tay cô, mặt tức giận hỏi “Tên nào ác độc ức hiếp cậu vậy, hóa ra còn chơi S~M!”
Miếng thịt Đậu Đậu vừa cho vào mồm rơi tọt xuống cổ họng, Đậu Đậu phải ho đến mười phút nói mới từ từ trôi xuống dưới.
“Cái gì chứ, cậu đừng nói linh tinh.”
Điền Tĩnh tâm trạng không tốt nói “Đậu Đậu đáng chết, ở cùng mình nhiều năm như vây, cho xem bao nhiêu băng đúng là uổng công, còn có thể chơi S~M, thật vô dụng, lần sau mình dạy cậu mấy câu, nếu không khiến cậu tức xì khói không được!”
Càng nói càng lạc đề, Đậu Đậu vội bịt miệng Điền Tĩnh lại “Thực sự không phải là chuyện đó.”
Nhìn ngó tứ phía, những người bên cạnh đều không chú ý đến bọn họ, Đậu Đậu ghé sát vào tai Điền Tĩnh “Mình nói cho cậu, cậu nhất định không được nói với người khác đấy.”
Điền Tĩnh hồ nghi gật gật đầu, làm gì vậy, thần bí như vậy chứ.
Đậu Đậu nhỏ tiếng nói “Mấy ngày trước, mình bị bắt cóc.”
Điền Tĩnh vừa nghe, miệng há hốc thành hình chữ O “Này cậu, ai mà lại cận thị nặng độ như vậy đi bắt cóc cậu chứ?!”
Đậu Đậu nhỏ tiếng nói “Nói ra dài lắm, cậu ghé lại đây đi, mình nói cho cậu biết, mấy tháng trước mình quen một người, chính là cái người đàn ông đi xem mặt với cậu tên Châu Long Phát đó…”

Điền Tĩnh bịt miệng, véo một cái vào đùi Đậu Đậu, Đậu Đậu đau quá ré lên một tiếng “Đau quá…”
Điền Tĩnh nói “Mẹ ơi! Đậu Đậu, bị ông chủ Châu bức hôn, cậu đúng là dẵm phải phân chó rồi, vận khí tốt thật đó, cậu không biết à, tiêu chuẩn chọn người của Châu Long Phát cao như vậy, bao nhiêu con nhà danh môn muốn cùng anh ta ăn bữa cơm đều phải nhờ đến quan hệ, vậy mà anh ta lại cùng cậu hẹn hò, còn muốn cậu trở thành… vợ anh ta?!”
Giọng nói của Điền Tĩnh rất to, những người xung quanh lần lượt nhìn cả sang bên chỗ họ.
Đậu Đậu đỏmặt tía tai lôi Điền Tĩnh chạy ra ngoài, sợ những người ở bên trong nghe thấy “Cậu nhỏ tiếng chút được không, mình bây giờ khổ não đến chết đi được đây này, lại chẳng biết phải nói với anh ấy như thế nào, anh ấy là người thông minh như vậy, làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của mình chứ?”
Điền Tĩnh cầm chiếc túi sách đập vào đầu Đậu Đậu “Ngốc nghếch, anh ta giả vờ hồ đồ đó, nói cho cậu biết, khi cạnh tranh, thông thường chỗ mà lão Châu đã nhắm trúng thì chẳng ai có thể tranh được với anh ta.”
“Ý gì vậy?”
Điền Tĩnh hận phát điên “Chính là nói, thứ mà anh ta muốn, chẳng ai có thể tranh được với anh ta, chính là coi như cậu có không muốn đi chăng nữa, anh ta cũng có cách để cậu muốn.”
Đậu Đậu lắc đầu “Cái gì chứ cái gì?”
Điền Tĩnh thở dài, rút chiếc gương nhỏ ra trang điểm lại “Thôi bỏ đi Đậu Đậu, em ở cùng với anh ta, chị đây cũng yên tâm.”
Đậu Đậu:… ! ! (Này!)
Hai người nói chuyện xong lại đi ăn đồ nướng, Điền Tĩnh buồn vì lão Văn, Đậu Đậu buồn vì… rất nhiều người, hai người tôi một bình anh một chai cùng nhau uống, uống rượu xong, Điền Tĩnh đầu nặng trịch chân thì lâng lâng lái xe đưa Đậu Đậu về.
Hai người kề vai dìu nhau đi lên lầu, cánh tay Điền Tĩnh khoác lên vai Đậu Đậu “Đậu à, đều là chị không tốt, năm đó chỉ cho em xem băng mà không tiến hành thực tập, để đến bây giờ kinh nghiệm trên tình trường của em vẫn là con số không, bị cả đám đàn ông xoay như chóng chóng, chị thật sự rất đau lòng…”
Đậu Đậu vỗ vỗ vào mặt điền tĩnh “Cậu đừng đi, cậu lái xe khiến người khác sợ chết khiếp mất.”
Điền Tĩnh giơ một tay lên “Kĩ thuật lái xe của chị đây là tốt nhất!”
Đậu Đậu “Thôi đi cô, vừa rồi nếu không phải tôi kéo cô, chắc giờ cô đã nằm trên ngọn cây rồi!”
Điền Tĩnh ‘hừm’ một tiếng “Ai bảo cái cây đó lại nhỏ như vậy chứ, chị không nhìn thấy.”
Đậu Đậu dẩu môi “Cái cây đó còn to hơn cả người cậu đó.”
Điền tĩnh bực mình “Hừ, Đậu Đậu cậu đúng là đáng chết, dám tranh chỗ của mình, xem mình xử cậu thế nào đây!”
Hai người một trước một sau cười ha ha ha chạy thẳng lên tầng 3, Đậu Đậu rút chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Lý Vũ Hiên mặt hằm hằm ngồi ở phòng khách, không khí xung quanh người bị đè nén đến cực điểm, vô cùng rợn người.
Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, kinh ngạc hỏi “Ý, sao anh lại đến đây?”
Thật không ngờ Lý Vũ Hiên lại đứng lên, tức giận bước nhanh ra cửa, khi đi qua Đậu Đậu, Lý Vũ Hiên đưa tay chỉ vào Đậu Đậu nói, từng câu từng chữ đều mang theo sự oán hận và phẫn nộ “Em lừa anh.”
Đậu Đậu ngây mắt ra “… Sao?”
Lý Vũ Hiên ném ra câu này, hất mạnh cửa đi mất, Điền Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cũng có chút tỉnh rượu, kéo Đậu Đậu vào trong phòng hỏi han tỉ mỉ “Việc gì vậy, cậu đã làm gì anh ta vậy?”
Đậu Đậu lắc đầu “Mình không biết…”
Điền Tĩnh thở dài “Vẫn là lão Văn nhà mình tốt, chưa từng nặng lời bao giờ.”
Đậu Đậu ôm bộ mặt đau khổ ngồi trên giường, Điền Tĩnh thu dọn xong các thứ thì đi rồi, nói là giường nhỏ quá lại không muốn nửa đêm bị Đậu Đậu đạp xuống đất, Đậu Đậu đành phải tiễn Điền Tĩnh xuống lầu, xe của Điền Tĩnh vừa mới rời đi, điện thoại của Đậu Đậu liền vang lên, là Châu Long Phát.
“Ngủ chưa?”
“Vẫn chưa” Đậu Đậu đi lên trên lấy dũng khí muốn nói rõ ràng “anh Châu, em muốn nói với anh…”
Châu Long Phát đột nhiên nói tiếp một câu “Phòng khách đã dọn đi hết rồi, em ở một mình một phòng phải cẩn thận.”
Trong não Đậu Đậu nhất thời ngây ra “Sao?”
Châu Long Phát cười “Căn phòng đó là của anh.”
Đậu Đậu đột nhiên nhớ lại hình ảnh Hồ Ly tức giận xông ra ngoài, lẽ nào mình đã nhầm lẫn thuê phòng của Châu Long Phát, khiến cho Lý Vũ Hiên hiểu nhầm quan hệ của mình và anh Châu, nhưng chủ nhà gặp lúc trưa rõ ràng nói đây là phòng của ông ta mà.
“Anh Châu, phòng này… trở thành của anh từ khi nào vậy?”
Châu Long Phát cười “Chiều ngày hôm nay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK