• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【】,



Khi Chú Chung phát hiện ra là không thấy tiểu thiếu gia nhà mình đâu nữa, ông lập tức gọi điện thoại tới cho Tạ Trì Thành.



(*) note : mình gọi chú quản gia là chú Chung cho thuần việt nha, xin lỗi vì sự ngớ ngẩn nhất thời của mình khi mấy chương trước gọi chú là Chung Thúc >.<….



Đều đã tìm khắp nơi trong tổ trạch rồi, nhóm vệ sĩ bảo vệ tiểu thiếu gia trong tổ trạch chỉ thiếu nước chưa đào ba thước đất lên mà thôi.



Nếu tiểu thiếu gia mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, bọn họ đều phải trả giá bằng cả mạng sống!



Sau khi Tạ Trì Thành nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức sa sầm, trực tiếp chạy xe về thẳng bên tổ trạch, một đám người đang đứng chờ nơi đó đều run bần bật, không ai dám hé răng.



Tạ Trì Thành xoa xoa ấn đường rồi nói: “Camera theo dõi đâu? Điều tra được gì không?”



Chú Chung đã lớn tuổi rồi, bởi vì tiểu thiếu gia đột nhiên mất tích, nét mặt càng có vẻ già nua hơn trước, ông hắng giọng rồi nói: “Bẩm thiếu gia, camera theo dõi đều đã bị phá hủy, đường dây bị cắt đứt, bộ nhớ cũng bị xóa sạch, không thể tra ra được gì cả, camera giám sát trong vòng bán kính mười dặm đều như vậy”



“Hệ thống định vị mang theo trên người thằng bé thì sao?”



“Cái này..... Đều đã bị vô hiệu hóa......”



Tạ Trì Thành tức giận đến bật cười.



Không hổ là con trai của anh.



Những kỹ thuật hacker của thằng bé đều được vận dụng cho chuyện này rồi đây.



Thật sự tuyệt lắm!
















“Thằng bé mang theo cái gì đi?”



“Ba lô của Tiểu thiếu gia cùng máy tính đều không thấy đâu, còn có một chút đồ ăn cùng nước uống. ”



“Những vệ sĩ phụ trách trông coi thằng bé đâu? Đều chết hết rồi sao?”



“Tiểu thiếu gia tận dụng thời gian bọn họ đổi ca, nhắm chuẩn kẽ hở trong đó rồi trốn đi, trong hầm để xe cũng thiếu mất một chiếc xe có thể hoạt động bằng hệ thống lái tự động.”



Nghe vậy, khóe miệng Tạ Trì Thành nở nụ cười lạnh, càng lúc càng sâu.



Chú Chung mắt thấy vẻ thù địch trong mắt thiếu gia nhà mình càng lúc càng đậm, vội vàng nói: “Thiếu gia, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đi tìm tiểu thiếu thôi, lỡ như cậu ấy bị người phía lão phu nhân bắt đi thì......”



“Huy động tất cả nhân viên làm việc, mặt khác, thằng bé có thể giấu được định vị của chiếc xe kia một thời gian thôi, nhưng cũng không thể giấu được lần thứ hai, nhanh đi định vị.”



Chú Chung nghe vậy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ ai cũng không có nghĩ đến vấn đề này, quả nhiên không hổ là cha ruột của tiểu thiếu gia, hiểu con chỉ có cha (*) mà thôi.



(*) hiểu con chỉ có cha nguyên văn là知子莫父: Tri tử mạc phụ



« « « «



Phía bên kia căn bản còn không biết bản thân mình sắp bị phát hiện, Tạ An vẫn đang lén lút đi theo phía sau hai mẹ con Diệp Như Hề .



Đầu cậu đội mũ lưỡi trao, mặc chiếc áo hoodie nhỏ, phía sau lưng còn mang theo một cái balo, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn ngó xung quanh một chút, sợ bị phát hiện.



Khoảng thời gian nằm viện trước đó, cậu bé đã lặng lẽ cài máy định vị lên người Diệp Hỉ Nhạc , sau đó căn thời gian để trốn ra như hôm nay.



Cậu bé muốn lấy đi vài sợi tóc của Nhạc Nhạc để làm giám định, nhưng còn chưa kịp ra tay, liền phát hiện Nhạc Nhạc đã được dì xinh đẹp đưa đi.
















Tạ An nhìn nhìn chung quanh, tay nhỏ nắm chặt, cậu bé chưa từng tới công viên giải trí.



Daddy luôn rất bận rộn, không rảnh để có thời gian chơi cùng cậu, có gặp nhau cũng chỉ hỏi về bài tập của cậu thôi.



Mami......



Cậu không thích mami, có lẽ người kia cũng không phải mami của cậu.



Tạ An khá buồn bực, cậu không ngốc, từ nhỏ đã rất thông minh, những ký ức thời còn hai ba tuổi cậu còn nhớ rõ.



Lúc ấy vị ‘ mami ’ kia từng ôm lấy cậu, nhưng suýt chút nữa đã ném cậu bé xuống cầu thang, trong miệng còn rầm rì ‘ Mày không phải con trai tao, mày là nghiệt chủng của con tiện nhân kia thì nên đi chết đi ’.



Tạ An lúc đó chỉ biết khóc, khóc rất to, sau đó mới thu hút sự chú ý của ông Chung nên không bị ngã chết, lúc ấy cậu bắt đầu cảm thấy bài xích khi nhìn thấy người phụ nữ đó, may mắn là daddy cũng không cho phép người kia tới gần cậu.



Câu nói kia Tạ An không hề nói ra với bất cứ ai, bao gồm cả daddy, cậu bé đã chôn giấu sâu trong đáy lòng cậu liều mình học về máy tính như vậy, chính là để có thể tìm được mẹ ruột của chính mình .



Hiện tại lại xuất hiện một cô gái nhỏ có ngoại hình rất giống cậu, trái tim nhỏ bé của Tạ An đập thình thịch, nếu Nhạc Nhạc là con gái của dì xinh đẹp.



Vậy thì...... dì xinh đẹp sẽ là mami của cậu sao?



Cậu bé muốn biết kết quả, nhưng không muốn nói cho daddy, ai bảo daddy vẫn luôn muốn đem cậu tống ra nước ngoài! Sau khi tìm được mami thì cậu sẽ không cần daddy nữa!



Diệp Như Hề không biết, phía sau hai mẹ con cô còn có một cái đuôi nhỏ, cô nắm tay Nhạc Nhạc, đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn.



“Mami! Mami! Con muốn ngồi lên xe bí đỏ!”



【】,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK