Cô cắn môi, đưa tay vén áo anh lên để kiểm tra vết thương.
Lý Đông Phóng né tránh, giữ khoảng cách với cô, đồng thời tung tấm chăn đang đắp trên người mình ra.
Tay Nghiêu Trăn đờ ra trên không trung vài giây, “… Anh tính làm gì?”
“Em muốn làm gì.” Anh xụ mặt.
Cô dùng câu hỏi, còn anh lại dùng câu chất vấn.
Nghiêu Trăn liếc anh, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, Lý Đông Phóng nhìn sang, cô cười càng lâu thì hàng chân mày anh càng cau chặt lại.
Nghiêu Trăn cười hỏi, “Lúc nãy anh giận à?”
Anh thở dài nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt khinh khỉnh, cầm móc khóa ra nghịch trong tay.
Lưu Quốc Yến đứng bên ngoài tằng hắng một tiếng, vén rèm bước vào, không để ý đến vẻ khác thường giữa hai người bọn họ mà đi thẳng đến trước mặt Nghiêu Trăn, “Bọn họ dẫn theo một cô gái đến đây, cô ra xem thử có phải là người mình muốn tìm không?”
Đôi mắt Nghiêu Trăn sáng bừng, không quan tâm chuyện Lý Đông Phóng giận dỗi nữa, cô nhanh chóng vén rèm bước đi ra ngoài.
Lý Đông Phóng không thèm nhúc nhích, cụp mắt ngắm nhìn chiếc chìa khóa trong tay, vẻ mặt nghiêm túc khiến Lưu Quốc Yến cứ tưởng anh đang ngắm nhìn món đồ cổ nào đó quý giá lắm, anh ta nghi ngờ vài giây rồi hỏi Lý Đông Phóng, “Anh không ra xem sao ư?”
“Có gì đáng để xem?”
Anh kéo chăn, thở dài một hơi.
Lưu Quốc Yến đáp, “Không phải anh nghi ngờ em gái của cô ấy có vấn đề hay sao? Khó khăn lắm mới tìm được cô ấy, sao anh không đi xem thử, người ta đang ở ngoài cửa kìa.”
Lý Đông Phóng không ngẩng đầu lên mà nói luôn, “Là tôi suy nghĩ nhiều, sáng nay cô ấy đã cho tôi xem ảnh.”
“Ồ.” Bấy giờ Lưu Quốc Yến mới hiểu ra, thấy anh chống người dậy thì hỏi, “Lý tổng anh đang làm gì thế?”
“Dưỡng thương.”
Lưu Quốc Yến buồn cười, “Vâng, vậy anh cứ tiếp tục dưỡng thương đi.”
Vừa dứt lời, anh ta liền vén rèm bước ra ngoài.
Nghiêu Trăn chạy ra ngoài, nhìn thấy sau lưng người đàn ông giúp cô tìm người có một đôi vợ chồng trẻ, bước chân cô chợt khựng lại, đưa mắt nhìn chăm chú cô gái đang đi về phía mình, suýt nữa cô đã quên mất mình phải tiến về phía trước.
Cô gái trông hao hao giống cô, tuy nhiên cô ấy có mái tóc ngắn đen óng, nước da ngăm ngăm màu lúa mạch, khác hẳn so với năm xưa, lúc ấy cơ thể yếu ớt, da thì trắng bệch, xem ra mấy năm nay cô ấy sống rất tốt. Nhìn cô ấy khỏe mạnh như thế Nghiêu Trăn cũng yên lòng.
Đối phương đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô thì yên lặng nở nụ cười.
Ánh mắt Nghiêu Trăn dần mờ đi, cố gắng kìm nén dòng nước mắt đang chực trào, tiến tới nắm lấy tay cô ấy.
Hai người không nói gì, rưng rưng nước mắt nhìn nhau.
Người đứng bên cạnh hỏi, “Là cô ấy đúng không? Là người mà mọi người muốn tìm đúng không?”
Nghiêu Trăn nhìn người trước mặt không chớp mắt, khàn giọng trả lời, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cô đưa tay vuốt ve gương mặt Nghiêu Thiện, khẽ nói, “Sức khỏe của Tiểu Thiện nhà ta đã tốt lên rồi.” Cô mím môi, không dám nói nhiều, vì cô sợ chỉ cần nói nhiều một chút thôi nước mắt sẽ rơi xuống ngay.
Nghiêu Thiện nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô, “Chị vẫn gầy như xưa, có phải ăn không được, sống cũng không tốt không…”
Nghiêu Trăn lắc đầu phủ nhận, “Không phải, chị khỏe lắm, chỉ là không tiện trở về, lần này….”
Cô dừng lại một chút, ở đây nhiều người không tiện nói chuyện, lúc này cô mới quay lại quan sát người đến cùng Nghiêu Thiện, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
“Chào chị.”
Nghiêu Trăn đáp lại, trong lòng trăm mối ngổn ngang, lúc này cô mới nhận ra rằng, người mà mình luôn bảo vệ hóa ra đã thuộc về người khác.
Hai chị em có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỗ này không phải là chỗ để tâm sự. Lý Đông Phóng chỉ gặp được Nghiêu Thiện vào trước và sau giờ ăn tối. Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp, anh đã biết đây không phải là người mình muốn tìm, cho nên cũng không mong chờ gì nhiều.
Nghiêu Trăn ăn cơm xong liền sang chỗ em gái ngủ, chẳng thèm báo với anh lấy một câu, nếu đem ra so với Nghiêu Thiện thì anh hoàn toàn vô hình.
Anh và Lưu Quốc Yến chen chúc nhau ngủ trong căn phòng lợp bằng tôn, gió đêm quật vào mấy căn lều vải bên cạnh làm nó rung lên, cộng thêm tiếng ngáy khò khè của Lưu Quốc Yến, khiến anh chẳng còn thấy buồn ngủ, chỉ đành gối tay lên đầu rồi ngẩn người.
Nghiêu Trăn và Nghiêu Thiện ở trong lều vải, không biết em rể đã đi đâu, lo lắng hỏi, “Chị ngủ với em có được không, còn cậu ấy thì sao?”
“Anh ấy là đàn ông, chắc chắn sẽ biết tìm chỗ ngủ.” Nghiêu Thiện tung chăn ra, “Điều kiện chỗ này không được tốt, cho nên không dư chăn… Không đổi không sao chứ?”
Nghiêu Trăn lắc đầu, “Dĩ nhiên là không sao rồi.”
“Ngày mai chúng ta về thăm nhà một chút, nghe nói nước đã rút rồi, lúc chạy nạn ngay cả cửa cũng chưa khóa, em sợ có ăn trộm, cơ mà nhà em cũng chẳng có gì đáng tiền.”
Nghiêu Trăn nhìn cô ấy qua ánh đèn mờ mờ, do dự thật lâu mới lên tiếng, “Đừng về nữa, hai đứa đi nơi khác đi.”
“Sao vậy chị?” Nghiêu Thiện sửng sốt.
“Em còn nhớ Chu Tuấn không?”
Nghiêu Thiện nghe thấy thế thì trở nên mất tự nhiên, căng thẳng đáp, “Không phải chị đã về rồi sao? Không lẽ vẫn còn dính dáng đến anh Chu à?”
Nghiêu Trăn nghĩ nghĩ rồi kể lại cho cô ấy nghe, Nghiêu Thiện ngơ ra một lúc, nhất thời không thể nào tiêu hóa nổi. Nghiêu Trăn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hai người nắm chặt tay nhau, “Ngày mai đi liền đi, chị sẽ xin Lý Đông Phóng sắp xếp một nơi an toàn cho bọn em, nếu em không còn nằm trong vòng kiểm soát của Chu Tuấn thì chị mới có thể yên tâm được.”
Nghiêu Thiện thế mới biết những năm qua cô đã làm gì, rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy cô, không biết phải nói sao.
Một lát sau cô ấy mới hỏi, “Người tên Lý Đông Phóng này có tin được không?”
Nghiêu Trăn khựng lại, tin được hay không cô không dám chắc, nhưng cô biết Lý Đông Phóng không phải là Chu Tuấn, ít nhất là ở chỗ cô, một người thì lấy em gái ra uy hiếp cô, muốn cô trao thân, một người mặc kệ vết thương mà cùng cô đến trấn Cửu Thủy tìm em gái, khi cô chủ động nhắc đến chuyện giao dịch thì chả thèm ngó ngàng đến. Nếu đem hai người này ra so sánh thì đã rõ ai hơn ai thua.
“… Lý Đông Phóng là người tốt.” Cô thôi không nghĩ nữa, đáp lại một câu.
“Có phải anh ấy thích chị hay không?” Nghiêu Thiện cười hỏi, “Lúc ăn cơm tối em thấy anh ấy cứ để ý chị suốt, chốc chốc lại quay sang nhìn chị.”
Nghiêu Trăn ngại ngùng cúi đầu đáp, “Mặc kệ có thích chị hay không thì Lý tổng vẫn là một người hiền lành, anh ấy nhất định sẽ đồng ý đưa em ra ngoài… Lần này nếu không phải nhờ anh ấy giúp thì chị cũng không thể đến trấn Cửu Thủy tìm em được.”
Giữa chị em luôn có một sự ăn ý, không cần Nghiêu Trăn nói nhiều, cô ấy đều hiểu hết, đêm tuy ngắn nhưng lại ngỡ như dài dằng dặc, hai người trò chuyện đến nửa đêm mới ngủ.
Nghiêu Trăn cũng mới biết Nghiêu Thiện quen em rể trong công xưởng, làm kế toán, cũng mồ côi cha mẹ Vì thế hai người yêu nhau được nửa năm thì kết hôn. Nhắc đến cuộc điện thoại trước khi kết hôn kia, Nghiêu Trăn không nói với em gái mình đã đến thị trấn nhưng lại bị lôi về, càng không dám nói mình bị đánh.
Tuy cô kể mọi chuyện cho Nghiêu Thiện nghe từ đầu đến cuối, nhưng những nguy hiểm và tủi hờn bên trong thì Nghiêu Trăn lại lựa chọn giấu diếm. Hai người tính cách khác nhau, cô đã quen che chở em gái mình, không muốn em gái vì những chuyện này mà ngày ngày lo lắng cho mình.
Ngày hôm sau.
Trời vẫn còn sớm nên chưa có ai thức dậy, Lý Đông Phóng bảo Lưu Quốc Yến đến gọi các cô.
Nghiêu Trăn đi đến phòng Lý Đông Phóng thì vén rèm nhìn vào, anh đã rửa mặt xong xuôi, đang ngồi ở trên ghế, thấy cô liền nói, “Em tới đây.”
Nghiêu Trăn bước vào.
Cơn giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu tan, nhưng chuyện trước mắt quan trọng hơn, anh lấy súng ra, quen tay tháo lắp.
Nhìn động tác thuần thục của anh, có đánh chết Nghiêu Trăn cũng không tin anh không rành về súng. Sau đó, anh lấy một món linh kiện nhỏ ra đưa cho cô.
Nghiêu Trăn chần chờ một lát mới cầm lên xem thử, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái này, không biết gọi là gì, ắt hẳn là đồ đặc chế, hoa văn trông khá đặt biệt.
Anh nói, “Anh đã nói với Lưu Quốc Yến rồi, cậu ta sẽ đưa em gái em đến Sơn Đông ở tạm thời. Trước khi bọn họ đến Sơn Đông anh sẽ gọi điện thoại cho bạn anh, để em gái em cầm cái này, đến lúc đó sẽ có ích.”
Nghiêu Trăn khó hiểu, “Đây là cái gì thế anh?”
“Khẩu súng này không phải là khẩu súng bình thường, người bạn tặng anh súng khi nhìn thấy cái này sẽ biết em gái em là người anh nhờ cậu ta giúp đỡ, bọn họ là
người cẩn thận, cầm theo tín vật thì dễ nói chuyện hơn.”
“Anh không dùng nó để phòng thân ư, tháo ra rồi thì sao phòng thân được.”
“Em đang quan tâm anh đấy à? Anh còn tưởng trong mắt em chỉ có mỗi em gái em thôi chứ.” Anh gom mấy linh kiện còn lại, không thể lắp ráp lại như ban đầu được, chỉ có thể lắp vào đại.
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Bọn em đã bao năm rồi không gặp nhau, tính ra thì bọn em chưa gặp được một ngày nữa…”
Anh không nói gì.
Không biết Lưu Quốc Yến tìm đâu ra chỗ đổ đầy xăng rồi chạy về, hỏi khi nào lên đường, Lý Đông Phóng đáp, “Tốt nhất là đi ngay bây giờ.”
Nghiêu Trăn cắn môi, lưu luyến bịn rịn.
Nghiêu Thiện cũng chẳng kịp dọn đồ đạc, nhưng cũng biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, Nghiêu Trăn đã lên tiếng, bảo cô ấy nhất định phải rời đi. Cũng may chồng cô ấy đều nghe theo cô ấy, bọn họ cũng không lo lắng chuyện thân thích, nói đi là có thể đi ngay.
Nghiêu Trăn đưa mắt nhìn Lưu Quốc Yến lái xe đưa bọn họ rời đi, mãi cho đến khi xe khuất bóng ở con đường lớn.
Nụ cười bên môi cô đã cứng đờ, vừa nhắm mắt lại nước mắt liền trào ra. Cô sớm đã nghĩ đến chuyện sẽ có lúc biệt ly, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần, dù không muốn nhưng Lý Đông Phóng có thể đưa cô đi tiễn cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hỏi ý anh mà nhào vào lòng anh khóc một hồi.
Lý Đông Phóng vỗ vỗ vai cô, cũng không nói nhiều mấy câu an ủi,
“Tiếp theo thế nào? Chúng ta về làm sao đây?”
Nghiêu Trăn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Đông Phóng cụp mắt nhìn cô vài giây, kéo áo lên lau nước mắt cho cô.
Nghiêu Trăn đứng không vững nên lùi về phía sau một bước, buồn bực hỏi, “Anh làm gì thế?”
“Lau nước mắt cho em, không nhận ra à?”
“Anh… mạnh tay thế làm gì.” Cô cau mày, “Muốn giết em à?”