Nhà họ Triệu đến giờ vẫn chưa thấy rõ, họ có tiền nhưng Cao Ca không thích thú gì, họ có thể dùng tiền để làm khó Cao Ca, làm nhục cô phỉ báng cô đe dọa cô uy hiếp cô, nhưng Cao Ca không sợ. Cao Ca muốn chính nghĩa, muốn câu trả lời hợp lý cho bản thân —— Cao Ca tôi là người bị hại, còn Triệu Bân hắn ta là người làm hại. Có thể tự do đi lại dưới ánh mặt trời là Cao Ca tôi, chứ không phải Triệu Bân anh.
Nên bọn họ luôn làm những chuyện mà họ nghĩ là thông minh, nhưng trong mắt Cao Ca lại chỉ là chuyện vừa đáng ghét vừa vô dụng.
Ví dụ như mua chuộc nhân chứng, ví dụ như mua chuộc người nhà không có lập trường của cô, còn ví dụ như, vào lúc này gọi điện cho cô. Cao Ca nghĩ cũng biết Triệu Thiên Vũ muốn nói gì, đến bây giờ uy hiếp dụ dỗ đã không có tác dụng, vậy thì phải đành chi ra một số tiền lớn hơn thôi. Cô cũng có thể đoán được, chắc hắn vào lúc này Triệu Thiên Vũ rất oan ức, cảm thấy cô đang treo giá để đợi bọn họ bỏ thêm tiền mà thôi.
Cô lau nước mắt, không chút do dự nói, "Không gặp." Rầm một tiếng cúp điện thoại.
Mẹ Cao lo lắng hỏi cô, "Ôi chao, vì sao lại không gặp. Con không sao chứ?" Cao Ca cũng không giấu bà, "Là bố của Triệu Bân muốn gặp con, con không muốn gặp ông ta." Cao Mẹ hiểu ra, bèn khua tay bảo, "Không gặp, tại sao phải gặp chứ."
Đang còn nói thì Cao Vu Thành quấn băng trên đầu đi đến, đầu tiên ông nhìn Cao Ca cùng cùng với mẹ Cao, rồi lại nhìn mẹ ruột mình đang trợn mắt, bước chân bắt đầu do dự. Nếu là bình thường, nhất định ông sẽ chần chừ một lúc rồi đứng về phía mẹ ruột – chuyện này ông đã làm không ít, nhưng hôm nay không giống thế, bởi vì vừa rồi mẹ Cao đã nói rõ với ông, muốn ly hôn.
Cuối cùng hai bên cũng có nặng nhẹ, dù sao cũng đã kết hôn hơn hai mươi năm, dù là chó mèo cũng có cảm tình, huống hồ là người sinh con cho ông nuôi con khôn lớn lo toan cho cả nhà, là người mỗi ngày đều ngủ chung một giường.
Cao Vu Thành suy nghĩ, cuối cùng vào lúc này, đã đi về phía mẹ Cao.
Mẹ Cao nhìn mà nói, "Cả đời này, ông ấy bất chấp mẹ mình mà đi về phía mẹ thì chỉ có mỗi lần này. Con nói xem, lăn lộn cả đời, đến khi gần ly hôn mới được đãi ngộ này thì có ý nghĩa gì chứ."
Cao Vu Thành bước tới, đứng trước mặt mẹ Cao, cú đập của Cao Đại Lâm rất mạnh, ông chảy máu không ít, bây giờ sắc mặt vẫn tái nhợt, đứng không vững. Mẹ Cao nhìn ông, cũng cảm thấy thật đáng thương, có điều... bà không lo được.
Cao Vu Thành nói, "Đang yên ổn thế kia mà, bà suy nghĩ lại chuyện ấy đi."
Cao Ca thật sự rất tức giận, trực tiếp đứng chặn trước mặt mẹ mà nói với ông ấy, "Suy nghĩ gì nữa cơ? Bố à, bố bảo mẹ con suy nghĩ cái gì? Chồng bà ấy ngày ngày đều ở nhà mẹ chồng, không phải trụ cột gia đình mà còn kéo chân sau, không thể nuôi còn mà còn lấy tiền của con kiếm ra, bảo bà phải nghĩ cái gì chứ. Bố có lỗi với mẹ con nhiều năm lắm rồi, trong mắt bố chỉ biết có bà nội, cho đến giờ bố không chịu nhìn kỹ đi, mẹ bị bố ép thành kiểu gì đi. Bố có từng thấy mẹ nổi điên đánh người bao giờ chưa? Bố tha cho hai mẹ con con đi, bố với bà nội về đi, có được không?"
Trước nay Cao Ca chưa từng thể hiện chán ghét thấy rõ với Cao Vu Thành như thế. Cao Vu Thành sững sờ thấy rõ, ông không dám tin nhìn Cao Ca, ông chưa từng nghĩ mình làm bố cũng thất bại như vậy. Ông định nói, "Con..." thì bị bà lão ngắt lời.
Nhất định bà lão không nghe theo rồi, vừa nghe là lập tức muốn đứng lên, nhưng ai ngờ sức chiến đấu của mẹ Cao quá mạnh, bà lảo đảo một hồi mới đứng vững, sau đó quát lên với mẹ Cao, "Ai có lỗi với con cái hả, đời này tôi sinh được ba trai hai gái, nhưng tôi có nuôi lớn đứa nào mặt dày như vậy không hả? Tự mình dạy không tốt còn biết trách ai? Cô còn trách con trai tôi hả? Cô..."
Mẹ Cao không trả lời mà chỉ trợn mắt nhìn Cao Vu Thành hỏi, "Cao Vu Thành, ông nghe xem đi, con gái ông bị tổn thương, ông cứ để mặc chho mẹ ông mắng nó là đồ không biết xấu hổ hả? Mẹ ông sinh ra ông quan trọng, vậy còn ông sinh Cao Ca thì sao, tại sao ông không cho con bé đường sống? Ông muốn kéo chết nó sao? Ông..."
Cao Vu Thành không lên tiếng, lập tức biến thành hai bên mắng nhau, hò hét loạn cào cào ngay trong hành lang hệt như cái chợ vậy, rấ nhanh có người đến nói bọn họ. Họ nhỏ giọng đi nhưng vẫn còn ồn ào, mỗi bên tự nói lý, không có ý dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, "Ly hôn!" Cuối cùng Cao Vu Thành cũng thốt ra lời này.
Bà lão nghe thế thì không muốn, bắt đầu lắc mạnh người Cao Vu Thành, "Ly hôn cái gì mà ly hôn, con cũng hơn bốn mươi rồi, có gì hay mà ly hôn chứ. Con không cần số tiền lớn như thế ư?"
Cao Vu Thành mặc cho họ lắc người, nói với mẹ Cao, "Ngày mai sẽ về làm thủ tục." Rồi ông suy nghĩ, sau đó nói với Cao Ca, "Bồ Câu Nhỏ à, bố không có bản lĩnh gì, nhờ con chăm sóc mẹ."
Trong lòng Cao Ca không có mùi vị gì, cũng không biết nên đối mặt với ông thế nào, bạn nói ông không thương mình, nhưng ông lại lén đi báo tin, đồng ý ly hôn, nhưng bảo ông ấy yêu mình thì cũng chẳng có. Ông là một người quá mâu thuẫn, có lẽ bản chất ông cũng không xấu, nhưng chính xác ông đã làm tổn thương người khác, dùng phương pháp không nên cơm cháo gì mà làm tổn thương người ta.
Cho dù thoạt nhìn ông chỉ là hiếu thuận với mẹ mà thôi.
Lần này sau khi Cao Vu Thành đồng ý liền hạ quyết tâm, ngày hôm sau đưa mẹ Cao về quê làm thủ tục ly hôn. Nghe nói hôm qua bà lão làm ầm cả đêm, như bố cô nhất quyết không chịu rút lời, bà lão không cam lòng cũng về theo, gây gổ rất dữ, vào ngày ly hôn trên mặt bố cô toàn là dấu bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn đã ly hôn rồi.
Cả đời này bố mẹ cô không có cơ nghiệp gì, chỉ có một căn hộ để lại cho mẹ cô, Cao Ca đã lớn nên không tồn tại quyền giám hộ này nọ, ít nhất cô đã tự do về mặt hộ khẩu. Bố cô dọn về nhà, nghe nói bà lão rất tức giận, vẫn muốn khoản tiền kia cho bằng được, ép ông phải đến thành phố Tần, còn về việc có đến hay không thì Cao Ca không biết.
Ngày mở phiên tòa sắp đến, Cao Ca vừa mong đợi vừa đi học như bình thường. Bây giờ không chỉ có Lâm Thiến Thiến theo cô mà có rất nhiều người đã bắt đầu ủng hộ cô, không chỉ có gặp mặt mỉm cười mà là dùng hành động thực tế, có lúc không học chung với Lâm Thiến Thiến, vẫn có người gọi cô đến ngồi cùng.
Có điều Trương Manh vẫn không có phản ứng gì, có thể thấy rõ Lâm Thiến Thiến khuyên không được gì. Dĩ nhiên, người chết cũng không hối cải còn có nhà họ Triệu, ngày hôm nay tại trường học, Cao Ca gặp được Triệu Thiên Vũ muốn gặp cô nhưng bị từ chối.
Ông ta lái xe sang mặc âu phục giày da đứng chờ ở cửa tòa nhà, Cao Ca vừa đi ra thì bị một người chắc là trợ lý cản lại, chỉ vào Triệu Thiên Vũ. Thật ra Cao Ca không muốn gặp lắm, nhưng gặp một chút cũng không sao, dù sao người này cũng rất phiền, nói lời khó nghe thì phải đối diện nhau nói mới đúng.
Cao Ca đồng ý, dẫn theo La Hải đi đến. Dáng của Triệu Thiên Vũ và Triệu Bân đúng là giống hệt nhau, nhưng khí chất lại không giống, nhìn ôn òa rất nhiều, có lẽ là do xã hội đã dựng lên cho ông sắc màu tự vệ. Ông ta còn rất thân thiện, hỏi Cao Ca muốn đi đâu, nhưng Cao Ca không muốn nói nhiều với ông ta, cũng không muốn ở quanh trường để bạn học nghe thấy, bèn đọc tên một quán cà phê ở trung tâm rồi nói, "Ông có biết đường không? Nếu không biết thì chúng tôi sẽ đi trước dẫn đường."
Đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Vũ gặp Cao Ca, cô gái với kiểu tính cách này khiến ông phải đưa mắt nhìn, đúng là có quyết đoán hoạt bát. Ông ta nhìn mà thấy đáng tiếc, xinh xắn biết nhẫn nhịn, tính tình quả quyết, nếu yêu đương với Triệu Bân thật thì tốt biết bao.
Dứt lời Cao Ca liền theo La Hải lái xe rời đi, hai xe một trước một sau chạy trong thành phố, đợi đến lúc ngồi trong quán cà phê, trợ lý và La Hải đều ra bên ngoài cả —— đây là yêu cầu của Triệu Thiên Vũ, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Cao Ca không muốn nói nhiều, trước hết muốn nghe Triệu Thiên Vũ nói.
Sao Triệu Thiên Vũ không biết chứ, ông ta biết rõ Cao Ca thông minh sẽ không kì kèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Chính xác là tôi đến tìm cô muốn nói chuyện, tôi biết khoảng thời gian qua cô đã chịu hàm oan không ít, nhưng cô có biết không? Chính trong thời gian này, đã làm tôi nhìn cô với đôi mắt khác."
Cao Ca chỉ nói, "Tôi không cần các người nhìn với đôi mắt khác. Các người... thì coi là gì chứ." Cô vừa nói vừa cười khẩy, rất khó nghe.
Triệu Thiên Vũ đã quên đi cảm giác bị người ta bỡn cợt ngay trước mặt là thế nào. Chính xác là phải dằn dữ lắm mới nhịn được. Ông vẫn duy trì phong độ như cũ, "Chúng ta không nói đến việc này, dù sao nếu cô đồng ý đề nghị tiếp theo đây thì những việc kia không thành vấn đề gì, cô sẽ có được nhiều hơn là so với mất đi." Ông ta cũng không nói một lời nào phỉ báng Cao Ca, đúng là gian xảo, Cao Ca muốn tìm chuyện cũng không được.
Cao Ca đành phải nói, "Tôi biết ông muốn hòa giải với tôi, ngay từ đầu đã vậy rồi. Nhưng tôi cũng nói cho ông biết, tôi sẽ không hòa giải, ngay từ đầu cũng đã thế."
Triệu Thiên Vũ nói, "Đó là vì cô chưa nghe điều kiện của tôi?"
Cao Ca cười, "Một triệu hay là hai triệu? Không cần."
Triệu Thiên Vũ nói, "Hai mươi ba tuổi tôi gây nghiệp từ tay trắng, những năm qua đưa một công ty nhỏ bé trở thành một tập đoàn, bây giờ công ty chi nhánh của tôi trải rộng khắp đất nước, giá trị của tôi đã sớm hơn trăm triệu, mà tôi chỉ có một đứa con trai là Triệu Bân." Ông ta chậm rãi nói, "Cả đời này tôi đều dốc hết lòng nên chỉ có một vợ một con, hay nói cách khác, gia sản này đều thuộc về Triệu Bân."
Cao Ca nhìn ông ta, thật sự không rõ ý ông ta lắm, chắng lẽ Triệu Bân phải kế thừa gia sản thì phải tha cho hắn ta sao, đúng là nực cười.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Triệu Thiên Vũ nói, "Nếu cô làm con dâu của tôi, thì như thế, những thứ này đều là của cô cả."
Cao Ca đang nhấp một ngụm cà phê, vừa nghe thế liền phun thẳng ra ngoài, trúng phải mặt của Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũ nhất thời dừng thuyết phục, vội tìm giấy lau mặt. Mới đầu Cao Ca còn theo bản năng tìm giấy cho người bị mình phun trúng, nhưng rất nhanh phản ứng lại đây là Triệu Thiên Vũ, thế là dừng tay, lại còn bật cười.
Cô không dám tin nói, "Ông điên rồi ư? Hay là tôi điên rồi? Con trai ông cưỡng hiếp tôi, ông lại bảo tôi làm con dâu ông ư? Ông không sợ trong đêm tân hôn tôi sẽ thiến hắn sao? Triệu Thiên Vũ à, ông đúng là không hổ danh người làm ăn, đến cái cách này mà cũng dùng được. Ông muốn đậy nắp che giấu sao? Nhưng tôi nói cho ông biết, đừng hòng, gia sản trăm triệu của ông rất chướng mắt đấy, ông có biết không hả? Cho dù là gia sản trăm triệu đi chăng nữa thì cũng không che đậy được sự thật Triệu Bân là tên khốn kiếp. Chuyện này không có cửa đâu. Chúng ta cứ gặp nhau trên tòa đi."