Nhưng mà hôm nay Lâm Vy dẫn hai đứa con đi ngang qua nhà họ Chu nhưng không nhìn thấy cô ấy, ngược lại lại nhìn thấy tiểu Thạch Đầu con trai của họ đang ngồi xổm ở bên cạnh tường quan sát thứ gì đó, Minh Minh nhìn thấy thế thì lập tức chạy đến hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”Tiểu Thạch Đầu nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba mẹ con họ thì hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Mình đang xem con kiến.
”Nhưng bởi vì giọng nói của thằng bé quá nhỏ, Minh Minh không nghe rõ liền vừa hỏi lại: “Cậu đang nói cái gì vậy, mình không nghe thấy.
” vừa chạy vào sân ngồi xổm bên cạnh tiểu Thạch Đầu, vừa cúi xuống thì thấy một đàn kiến đang bò trên mặt đất, lập tức ngẩng đầu vui vẻ nói: “Thụy Thụy, cậu ấy cũng đang nhìn con kiến này!”Mặc dù ngày hôm qua lúc đi ngang qua nhà họ Chu ba đứa trẻ đã làm quen với nhau rồi, nhưng hiển nhiên Thụy Thụy và tiểu Thạch Đầu cũng không chưa thân thiết đến mức vậy.
Thụy Thụy chỉ trả lời ừ một tiếng, cũng không có ý định chạy đến xem.
Mà tiểu Thạch Đầu cũng dịch người sang bên cạnh một chút, có chút ngại ngùng, nhưng một lát sau lại dán sát đến bên cạnh Minh Minh, thật ra thì thằng bé cũng muốn cùng chơi đùa với những người bạn bằng tuổi.
Minh Minh cũng không nhận ra sự ngại ngùng của tiểu Thạch Đầu, thằng bé nhìn đàn kiến bò trên đất nói: “Trước cửa nhà mình cũng có kiến, với lại con kiến còn to hơn con kiến trước cửa nhà cậu nhiều.
”“Thật sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.
“Tất nhiên, vậy thì con kiến ở nhà chúng tớ nhất định là con kiến bố kiến mẹ.
” Trong lòng Minh Minh rất muốn tìm được gia đình cho những con kiến, nhưng nói xong lại nhớ đến những lời mẹ nói, con kiến không thể tự bò đến đây được, giọng nói rất chắc chắn nói: “Chắc chắn đúng rồi, nhà tớ với nhà cậu ở gần nhau, con kiến có thể bò đến đây được, không cần phải đi tàu hỏa.
”Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Tàu hỏa là cái gì?”Hai mắt Minh Minh trợn tròn hỏi: “Cậu chưa từng đi tàu hỏa bao giờ sao? Vậy cậu đã từng ngồi tàu thủy bao giờ chưa? Còn có xe buýt lớn nữa, cậu từng được đi chưa?”Tiểu Thạch Đầu có chút lúng túng trước những câu hỏi này của thằng bé, lắp bắp nói: “Chưa, mình chưa đi bao giờ.
”“Sao có thể chưa từng đi chứ?” Minh Minh khó hiểu hỏi: “Lúc cậu từ nhà đi đến đây không cần phải ngồi tàu thủy sao?”“Mình vẫn luôn ở đây.
” Tiểu Thạch Đầu nói, cũng không hiểu ý của Minh Minh cho lắm.
Hai mắt Minh Minh mở to, quay đầu nói với Lâm Vy: “Mẹ, cậu ấy vẫn luôn sống ở đây, không phải từ nhà cũ chuyển đến!” Thằng bé giống như phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.
Lâm Vy nói: “Có lẽ tiểu Thạch Đầu được sinh ra trên đảo.
”Quân đội có quy định rằng người nhà của binh lính trên cấp phó doanh có thể đến ở khu người nhà của quân đội, Chu Kiến Hải là cấp chính doanh, người nhà của anh ấy có lẽ đã ở đây rất được vài năm rồi, nên chuyện tiểu Thạch Đầu sinh ra trên đảo cũng không gì là kì lạ.
Minh Minh quay đầu nhìn về phía tiểu Thạch Đầu nói: “Cậu thật tuyệt vời! Mình hôm qua mới dọn đến đây.
”Tiểu Thạch Đầu lại hoàn toàn không hiểu bản thân có gì mà tuyệt vời, gãi đầu nói: “Cậu cũng rất tuyệt vời! Mình cũng chưa bao giờ được đi tàu hỏa.
”Nghe hai đứa trẻ tranh nhau khen đối phương, Lâm Vy có chút không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy cũng muộn rồi, liền nhắc nhở nói: “Minh Minh, chúng ta nên đi thôi, đợi bao giờ về lại đi tìm tiểu Thạch Đầu chơi nhé?”.
Danh Sách Chương: