Sáng hôm sau.
Anh đã dậy từ sớm.
Còn nàng chắc trong trạng thái lo lắng nên ngủ trể giờ vẫn chưa dậy.
Anh đã thay y phục đích thân xuống bếp nấu vài món ăn sáng cho bản thân cũng như một phần cho nàng.
-Bạch Tử Khiêm: Ngồi chóng cằm nhìn nàng đang say giấc /Phải lúc nào nàng cũng hòa nhã với tôi như lúc này thì hay biết mấy./ Thấy nàng khẻ động mi.
Thì anh chợt hoàn tỉnh.
-Triệu Đinh Yên: Nhìn thấy anh thì bật dậy nhìn xung quanh thân thể mình.
-Bạch Tử Khiêm: “Thức rồi thì tôi kêu người đến sửa sang lại cho cô.” Đứng dậy đi ra khỏi phòng.
/Ngồi nhìn hồi là bị ăn chửi./
Sao một lúc anh bảo người đế giúp nàng thay đổi sim y, đánh một chút phấn hồng, búi tóc cài trâm cho nàng.
-Bạch Tử Khiêm: Lú đầu vô “Đã xong chưa?”
-…: “Dạ… Quận chúa đã xong rồi thưa Quận mã.”
-Bạch Tử Khiêm: Đi vào “Vậy ăn sáng nè rồi bái phỏng thân phụ.” Anh ngồi xuống ghế thì gia đinh cũng bưng thức ăn đặt lên bàn.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Sao không đi, rồi ăn cùng họ?”
-Bạch Tử Khiêm: “Do tôi đói.”
-Triệu Đinh Yên: “Mặc kệ người, đừng để người khác phải đợi.” Định quay rót bước đi.
-Bạch Tử Khiêm: Bĩu môi, nói nhỏ “Vậy sao cô hỏng nghĩ tôi cũng đợi cô nè.” Nhìn nàng, rồi cúi xuống m*t ra chén cháo.
-Triệu Đinh Yên: Đứng đối diện anh “Nói cho ta nghe lý do phải ngồi đây cùng ăn với ngươi.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười “Ừ! Vì bữa sáng của cô được đặt tại đây chớ không phải cùng với mọi người.
Vậy đã đủ lý do chưa?”
Anh dậy rất sớm do bụng rỗng réo vang.
Lý do từ hôm qua đến đến giờ anh chưa để gì vào bụng, còn lo tiếp rượu.
Không muốn phiền ai nên anh đã tự nấu cho bản thân một phần ăn và nghĩ nàng có thể hôm qua cũng vậy, sẵn nấu cho nàng.
Và bảo nhà bếp không cần nấu cho hai người họ.
-Triệu Đinh Yên: Bất đắc dĩ ngồi xuống ăn cùng anh /Tên thúi tha.
Hôm qua chỉ ăn lót dạ giờ không thể không dùng./ Cầm đũa lên “Ừ vậy cùng ăn.”
Cả hai ăn sáng trong bầu không khí im lặng.
Và sau khi dùng xong thì đi đến sảnh chính.
-Bạch Tử Khiêm/Triệu Đinh Yên: Cúi người dâng trà “ Phụ Thân, Mẫu Thân mời dùng trà.”
-Ngọc Tiêu Vân: Nhận chung trà và nhìn nàng và anh “Đinh Yên mới về, nên các việc trong phủ không biết thì cứ hỏi ta hoặc là Thanh Di.
Có bất cứ uẩn khuất nào thì cứ nói với ta.
Ta cùng lão gia làm chủ cho.”
-Triệu Đinh Yên: Cúi người “Yên Nhi đã rõ thưa mẫu thân.”
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): Nhìn nàng rồi nhìn anh “Khanh nhi là nhớ lời đã nói với nhạc gia.
Suy nghĩ kỉ trước khi làm.
Giờ đã có nương tử dù muốn dù không, giờ không còn một mình.
Nên là biết suy nghĩ thấu đáo hơn.” Giọng ông rất trầm.
Người bên ngoài không biết thì lại hiểu ông đang răng đe anh.
Còn anh lại biết ông đang nói là giờ anh còn có nương tử nên bảo vệ và phải đối mặt với những thứ ở phía trước.
-Bạch Tử Khiêm: Anh bất ngờ quỳ xuống đầu chạm chân ông “Phụ thân tin tưởng, Khanh nhi không làm người thất vọng.” Tất cả điều bất ngờ không hiểu gì.
Anh sao lại quỳ rạp thế kia.
--------------------
-Liễu Thanh Di: Nắm tay nàng “Đinh Yên muội.
Muội và đệ ấy như nào? Đệ ấy có cuồng ép muội điều chi không?"
-Triệu Đinh Yên: Cười “Hắn không ép muội gì cả.
Hắn rất biết phận mà tự ngủ riêng.”
-Liễu Thanh Di: “Ừ, vậy là tốt rồi.
Tỷ sợ muội chịu quất ức.” Nàng lắc đầu “Muội và Liêu Phó Tướng sao rồi?”
-Triệu Đinh Yên: Cúi mặt “Thẳng thắn những gì cần nói, những gì ở quá khứ điều cho qua.
Khó cưỡng cầu.
Xem như có duyên không phận.”
-Liễu Thanh Di: Thở dài “Trước đó tỷ còn nói muốn đệ ấy sống ích kỉ cho bản thân mình hơn một chút.
Không ngờ đệ ấy lại nhẫn nhịn mà lâp mưu cướp đoạt muội.
Ta giờ không hiểu được đệ ấy muốn gì và làm gì nữa rồi.”
-Triệu Đinh Yên: Mắt câm phẩng “Hắn quá khó lường rồi.
Muội là còn muốn cho hắn cơ hội làm bằng hữu nhưng hắn là người tước đoạt đi điều đó.
Muội chắc rằng sẽ không nể tình bất kì một ai.”
-Liễu Thanh Di: “Tỷ cũng không mong chuyện này xảy ra.
Nhưng tùy muội quyết định cuộc đời mình.”.
Danh Sách Chương: