"Cậu muốn chọn như nào?" Kỷ Hành cho ví dụ xong thì hỏi lại cậu.
Tô Nhĩ tận lực tránh nhìn thẳng mặt: "Xem ý anh đi."
Vệ Tuấn đã lấy lại tinh thần sau nỗi đau khổ từ sự đối lập, chỉ đơn giản nói tới mấu chốt vấn đề: "Âm mưu tử vong, có điều cầu phú quý thì phải chấp nhận nguy hiểm."
Trong trò chơi đạt được cái gì cũng đều sẽ phải trả giá, quỷ quái chủ động đưa đồ vật thường có thể mang đến cho người chơi chỗ tốt cực lớn, nhưng cũng là chí mạng.
Tô Nhĩ hiểu rõ ý tứ mà hắn muốn biểu đạt, mấp máy môi không lên tiếng.
Bởi vì tình bạn cùng lớp, cậu ngược lại tình nguyện tin tưởng là Chúc Vân có đồ vật gì đó muốn giao cho mình, nhưng quy tắc bức bách, chỉ có thể đưa nó với điều kiện giết người.
Loại phân tích này có lẽ là ngu xuẩn, nhưng có thể mang đến niềm an ủi không nhỏ về mặt tâm lý.
Kỷ Hành nhìn ra sự mong đợi trong mắt Tô Nhĩ, giải quyết dứt khoát: "Vậy đi nhìn một chút."
Lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, ba người cùng nhau lên đường.
Dựa theo kế hoạch của Tô Nhĩ, cố gắng bắt kịp trò chơi, vận khí tốt nói không chừng vừa có thể lấy được bảo bối, vừa có thể bắt được chuyến xe cuối của Thần Toán Tử.
Vệ Tuấn nghe xong bật cười: "May mắn là tôi với Kỷ Hành đều đi cùng cậu."
Nếu không loại tính tình này, có thể bị quỷ hại chết hay không lại là chuyện khác, nhất định sẽ bị người chơi tâm lý suy sụp đánh cho gần chết.
Tô Nhĩ cười cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời tối tăm mờ mịt, giờ phút này ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, dường như đang giãy giụa lần cuối trước khi mặt trời mọc, không khỏi nói: "Tào Nhạc Đạo với những người chơi sắp tới thời gian tử vong khác, không biết có thể chống đỡ nổi không."
"Khả năng rất nhỏ." Vệ Tuấn ăn ngay nói thật: "Trừ phi bọn họ chủ động xuất kích, đi tìm kiếm manh mối mới có thể có một tia xoay chuyển."
Theo ý của hắn, trong số người chơi còn lại có đủ loại tư chất này chỉ có Tống Giai Nguyệt.
Tô Nhĩ cũng không nhiều lời, lúc trong trò chơi nếu đủ khả năng thì giúp đỡ một chút, thời gian khác, mạng là dựa vào chính mình.
Vệ Tuấn dừng bước: "Tôi đại khái hiểu được lí do Kỷ Hành chọn cậu vào Quy Phần."
Tô Nhĩ nhướng mày.
Vệ Tuấn chỉ vào trước quỷ trạch sắp đi tới, nói khẽ: "Biết rõ núi có hổ, mà vẫn chọn lên núi."
Kỷ Hành đi đằng trước cũng không có phủ nhận, tiến lên gõ tượng trưng một cái rồi đẩy cửa ra.
Quỷ trạch vẫn là một mảnh hoang vu như trước, cỏ dại mọc um tùm.
Tô Nhĩ rất hy vọng được gặp quỷ đánh tường lần nữa, như vậy thì sau khi tìm được giếng có thể danh chính ngôn thuận mà dò xét một phen.
Đáng tiếc là Thiên Nhất Quái không cho cơ hội này, lão giả ngồi trên bàn đá, nấu dịch thi thể, thấy con rắn đằng sau bọn họ không có lớn được bao nhiêu, ngoài ý muốn nheo mắt lại.
Ánh mắt quét đến Tô Nhĩ, sự bất mãn này gần như đạt tới đỉnh điểm.
"Ngươi đã làm gì với con rắn này?"
Vảy rắn bị thương thì cũng thôi, hai con mắt băng lãnh của nó bây giờ chỉ còn vẻ đờ đẫn.
Tô Nhĩ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng bị bộ dạng thảm hề hề này làm cho giật mình, trấn định lại, một mực khẳng định: "Nó đang giả vờ để ăn vạ thôi."
Nghĩ lại mình đúng là chả hay đối phó gì con rắn hoa, chỉ để đứa bé "xoa xoa" nó chút, rồi giật điện vài cái, thường ngày cơ bản là không cho ăn máu.
So với rắn hoa nhiều lần muốn giết người, Tô Nhĩ tự cảm thấy có thể coi là lấy ân báo oán.
Tất nhiên Thiên Nhất Quái không hề tán thành loại luận cứ này.
"Ngươi không xứng có được nó."
Lão giả vẫy tay một cái, rắn hoa như được giải thoát bò đến bên cạnh ông.
"Ồ." Vệ Tuấn nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cuối cùng cũng không còn gì có thể uy hiếp cậu."
Tô Nhĩ ngửa đầu nhìn lên trời: "Hôm nay là một ngày tốt lành."
Mạng của cậu sửa hay không sửa đều không sao cả, lúc ấy chọn một con rắn hoa chỉ là muốn đào móc tin tức tiềm ẩn, mượn cái này để rời khỏi phó bản.
Bây giờ biết rõ con rắn rất có thể sẽ ăn thịt người, lại thay thế thân phận của bọn họ mà sống tiếp, tiếp tục lưu lại bên người chính là mối đe dọa.
"..."
Ngay khi rắn hoa trở về, lão giả lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, sau khi uống xong dịch thi thể vừa nấu tâm tình trở nên không tệ.
Tô Nhĩ chân chó mà đi lên trước: "Tôi giúp ngài rót đầy."
Lão giả nhìn cậu một cái thật sâu, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức thành thục như thế.
Tô Nhĩ thăm dò mà đưa bàn tay tới chỗ ấm trà, thấy đối phương không ngăn cản, lại một chút cầm theo lui về phía sau, đúng lúc này, lão giả thình lình ho khan một tiếng, trong mấy hơi thở, Tô Nhĩ đã lùi đến chỗ cách xa mấy mét.
Chạy lùi về sau còn có thể vững vàng như vậy! Nhanh như vậy!
Vệ Tuấn vẻ mặt phức tạp nói ra tiếng lòng của mọi người: "Quả thật là một tuyển thủ tài năng."
Giả bộ không nhìn thấy ánh mắt người khác, Tô Nhĩ tới gần chỗ giếng nước, trước tiên thò nửa cái đầu ra, nhìn chằm chằm vào mặt nước đục ngầu dò xét hồi lâu.
Xác rắn hoa ngày đó bị ném vào còn trôi lềnh bềnh ở phía trên, thần kỳ chính là không có con giòi bọ nào cả.
Nói là giếng thật ra cũng không chính xác lắm, nó không hề lưu thông với nước ngầm, càng giống như một cái vại, đem các loại thi thể ném vào, rồi đổ đầy chất lỏng không biết tên ngâm trong đó.
Tô Nhĩ không có nhìn ra điểm gì đặc biệt.
Lão giả thấy cậu một bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, cười lạnh nói: "Có muốn lão phu tiễn cậu xuống dưới xem một chút không?"
Tô Nhĩ xin khước từ ý tốt này.
Bên cạnh treo cái gáo dài, đại khái là đồ mà hằng ngày lão giả dùng để đựng dịch thi thể.
Tô Nhĩ cầm lấy quấy một cái, lần thứ nhất không phát hiện gì, liền quấy tiếp lần thứ hai.
Ông lão không nhìn nổi nữa, quát lớn: "Dừng tay."
Tô Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của lão ta, có chút khó hiểu.
"Múc từ phía trên cùng." Lão giả lại giống như cũng có vài phần buồn nôn.
Tô Nhĩ giật mình, ngược lại là bạch hồ ly đã chạy tới ngăn cản cậu tiếp tục tìm đường chết: "Hắn là nửa người nửa quỷ, uống những thứ này là vì muốn kéo dài tuổi thọ."
Cái gọi là quá trình nấu, lấy ra bộ trà cụ rồi thưởng thức, nói cho cùng cũng chỉ để lừa gạt bản thân thôi.
Tô Nhĩ không thể giải thích vì sao, làm quỷ rồi tại sao không thể làm cho tốt, Cẩu Bảo Bồ ngày đó còn cả người làm vườn nữa thấy mình dùng thịt quái vật nặn thành thịt viên cũng là bộ dạng này, rõ ràng là quỷ không nên kiêng khem mấy thứ này chứ.
Tô Nhĩ chưa từ bỏ ý định, cuối cùng lại vớt lần nữa, cánh tay ở giữa không trung hơi cứng đờ, cảm giác được mặt ngoài cái gáo dường như chạm vào đồ vật gì đó vừa mềm mềm, vừa trơn trơn.
"Thì ra ngươi là vì vật kia mà đến." Lão giả ánh mắt khẽ động, trực tiếp đi tới.
Lần này Tô Nhĩ không có lùi về sau, chỉ là cố ý đi đến bên kia, bảo trì khoảng cách an toàn.
Ông lão xắn tay áo lên, thò tay vào trong dịch thi thể sền sệt khuấy đều, cuối cùng miệng mím thành một đường thẳng dùng sức kéo một cái, một con mắt to chừng nắm đấm xuất hiện trong tay ông.
Nơi này là địa bàn của Thiên Nhất Quái, trừ phi giết hắn đi, chứ không thì không dối lừa được.
Tô Nhĩ trông thấy con mắt kỳ quái bị lấy đi cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ đợi lão giả mở miệng nói điều kiện.
Ai ngờ một khắc sau đối phương lại trực tiếp đưa con mắt cho cậu.
Tô Nhĩ ngược lại nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
"Ta nhận ủy thác của người khác bảo quản thứ này, đáp ứng sẽ giao nó cho người hữu duyên."
Đối mặt với nụ cười ác liệt của lão giả, Tô Nhĩ hỏi: "Như thế nào mới được coi là người hữu duyên?"
"Theo như lời nàng ta, là loại ta muốn rút da lột gân, chém một vạn lần cũng không đủ."
"..."
Tô Nhĩ cẩn thận từng li từng tí đưa cái gáo dài ra: "Làm phiền ngài bỏ thứ đó vào đây."
Lão giả nheo mắt, một người làm sao có thể tham sống sợ chết đến mức này?
Đúng lúc này, Kỷ Hành ngầm đồng ý toàn bộ hành động của Tô Nhĩ đột nhiên lấy tư thế sét đánh xuất hiện trước mặt cậu, kéo Tô Nhĩ lui về sau vài bước, gần như cùng lúc với con mắt nhảy ra từ trong cái gáo, nhảy lên nhảy xuống trên không trung, tiếp tục lao về phía Tô Nhĩ.
Một màn này hiển nhiên cũng vượt quá dự kiến của lão giả, có chút hơi kinh ngạc.
Con mắt dường như đã tập trung vào Tô Nhĩ, dù cho Kỷ Hành có ngăn cản đằng trước, nó cũng không ngại mà vòng từ phía sau lưng đánh lén.
Một quyền của Kỷ Hành đánh qua, con mắt run rẩy một cái, không có phản ứng quá lớn.
Tô Nhĩ đã từng thấy đối phương đánh chết quỷ, chẳng lẽ con mắt này so với quỷ còn lợi hại hơn?
"Không gian." Kỷ Hành sắc mặt trầm xuống.
Giá trị võ lực đột phá đến điểm giới hạn có thể bóp méo không gian đôi chút làm quỷ quái bị thương, nhưng con mắt này rõ ràng có thể chạy trốn trong không gian khác nhau, nếu là như vậy...
Kỷ Hành đẩy Tô Nhĩ ra, tiếc là đã quá trễ, con mắt rõ ràng vẫn còn cách một thước, lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt Tô Nhĩ, trực tiếp dung nhập vào trán cậu.
"Hai con ngươi?" Tô Nhĩ ngây dại.
Kỷ Hành nhíu mày: "Đây là thực thể, cái chúng ta vừa trông thấy hơn phân nửa là tàn ảnh mà nó để lại lúc lợi dụng không gian chạy trốn."
Tô Nhĩ nghe không hiểu lắm, cậu chỉ biết trong cơ thể mình có nhiều thêm một con mắt, run rẩy mà sờ tới cái trán: "Tôi không phải...!thành Nhị Lang Thần rồi chứ?"
Kỷ Hành không trả lời, từ trong bình nhỏ đổ ra một ít tàn hương, Tô Nhĩ không biết là gì, nhưng thấy Vệ Tuấn từ phía sau đi tới với vẻ mặt đau lòng cộng thêm cả cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm vào tàn hương, đã biết rõ giá trị phi phàm.
"Ăn đi."
Chỉ là tàn hương, Tô Nhĩ có thể tiếp nhận, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Kỷ Hành: "Có cảm giác bị thiêu cháy không?"
Tô Nhĩ lắc đầu: "Có hơi đắng."
Kỷ Hành: "Vậy thì tốt rồi."
Trong ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhĩ, Vệ Tuấn giúp đỡ giải thích một câu: "Điều này chứng tỏ cậu không bị quái vật ký sinh."
Lão giả dường như rất hứng thú với con mắt dung nhập trong cơ thể Tô Nhĩ, bất quá bị ngăn cản bởi huyết thệ lúc trước không được giải phẫu nghiên cứu con người.
"Lấy được đồ rồi thì mau chóng cút đi."
Trong lòng Tô Nhĩ quẩn quanh rất nhiều nghi vấn, một mặt băn khoăn có những người khác ở đây không tiện hỏi, vả lại đáp án Thiên Nhất Quái cung cấp có thể là đã sai, không bằng không đi tìm kiếm nữa, rồi gật gật đầu với Kỷ Hành, tỏ vẻ muốn rời đi.
Vừa mới bước ra cửa, trong đầu truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, giống như có cái gì đang nổ tung ở bên trong, Tô Nhĩ vội vàng ôm đầu dựa vào góc tường ngồi xuống.
Hơi nghỉ một chút, cúi đầu nhìn thấy linh trị giảm xuống không ít.
Kỷ Hành không dìu cậu đứng lên ngay, mà để cậu ngồi tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi nhìn thấy rồi..." Năm ngón tay co lại, để lại dấu móng tay trên mặt đất, sắc mặt Tô Nhĩ cực kỳ khó coi: "Trên đường...!toàn là rắn."
Giống với con rắn tối hôm qua xuất hiện trong phòng bọn họ, mặt người thân rắn, chỉ có điều là chúng trong suốt bám vào trên thể xác con người.
Vệ Tuấn cách cửa gần nhất nhìn ra bên ngoài, nơi này vắng vẻ, người đi đường qua lại không nhiều lắm, nhìn trông rất bình thường.
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: "Chắc là có liên quan tới con mắt kia, nó có lẽ giống với giá trị mị lực, có tác dụng đặc thù."
Tiếc là hai bên vừa mới dung hợp, Tô Nhĩ không thể sử dụng thành thạo.
Vệ Tuấn nghe đến đó biểu cảm không tốt lắm: "Rắc rối rồi đây, cũng không thể khiến cậu ấy cứ mãi nhắm mắt đi đường được."
Tô Nhĩ cười khổ: "Nhắm hai mắt tôi cũng có thể thấy, loại cảm giác này rất kỳ diệu."
Chống tay đứng lên, nhìn về phía lão giả nơi xa: "Ông đã làm gì với dân chúng Thiên Cơ thành?"
Đối mặt với Thiên Nhất Quái, đầu cũng có đau đớn, nhưng không phải rất mãnh liệt, trạng thái của lão giả này tựa hồ khác với những xà nhân bên ngoài...!Tô Nhĩ sờ lên trán, thứ dung nhập vào cơ thể dường như có thể giúp cậu nhìn rõ bản chất của sự vật.
Lão giả lại đang cảm thán: "Con mắt kia quả thật là đồ tốt."
Sớm biết như vậy đã không lập huyết thệ, phải nghĩ biện pháp chiếm làm của riêng mới đúng.
"Ngươi không thấy sao..." Tiếc nuối nói, lão giả dáng vẻ cao cao tại thượng: "Ta đã ban cho họ số tuổi thọ dài hơn."
Tô Nhĩ nghĩ đến cảnh tượng lúc đi trên phố, người thì cò kè mặc cả, người thì hét giá để làm ăn, có yêu quái nào sẽ giả bộ được tốt như vậy, trừ phi bọn họ căn bản không biết mình bị biến thành quái vật.
Bạch hồ ly nghe cuộc đối thoại này thiếu chút nữa đã bất tỉnh, Thiên Cơ thành không phải có rất nhiều cao nhân sao, làm sao lại biến thành quỷ vật được? Quan trọng là cô vậy mà không nhìn ra dị thường.
Tô Nhĩ nhìn lão ta: "Vì sao?"
Lão giả thản nhiên nói: "Giống như miếng ngọc bội các ngươi mang tới lúc trước...!Mặc dù ta đã đưa vật phòng thân, nhưng đứa bé kia vẫn bị chết ở tuổi hai mươi."
Là đầu sỏ gây tội, giờ phút này bạch hồ ly căn bản không dám lên tiếng.
"Loại yêu quỷ tà ma này đều có thể sống mấy trăm năm, mà nhân loại chỉ có mấy chục năm." Ngữ khí ông lão không hề nặng nề, rất bình thản nói: "Rõ ràng nhân loại mới là vạn linh chi chủ."
Sử dụng sự mê hoặc của danh vọng lừa gạt tín nhiệm, dễ dàng cải tạo từng chút một dân chúng nơi này, hắn đã thành công, cũng không hối hận.
"Những người này còn bảo trì ý thức ban đầu, cho rằng mình là người bình thường.
Chỉ là ban đêm ngẫu nhiên sẽ không khống chế được, cũng chả phải việc gì lớn."
Tiếc là nghiên cứu còn chưa được hoàn thiện cho lắm, lấy loại dáng vẻ này mà sống, nhiều nhất cũng chỉ được bảy mươi tuổi.
Tô Nhĩ căn bản không có ý định cùng tên điên giảng đạo lý, cậu suy nghĩ cách đi ra ngoài.
Phía trước người đi đường qua lại trên chợ ngày càng nhiều, con mắt ẩn giấu trong người không chịu khống chế mà tự động triển khai quan sát, sớm muộn cũng hao hết sạch giá trị linh lực của cậu.
Trong nhà chỉ có một mình Thiên Nhất Quái, còn lại chủ yếu là rắn hoa, ảnh hưởng có thể không đáng kể.
Nhìn ra ý định của Tô Nhĩ, vẻ mặt lão giả có chút hả hê: "Ngươi cũng có thể lưu lại chỗ của ta, nhưng mà chỉ có thể để một người ở lại."
Nói xong lại nhìn về phía Vệ Tuấn và Kỷ Hành: "Trước khi lão phu uống xong chén trà này, các ngươi không mà không rời đi, ta sẽ đuổi ngươi đi."
Lưu lại rất nguy hiểm, nhưng đi ra ngoài lắc lư càng không phải là quyết định sáng suốt.
Dù có trốn đi thì lúc trời tối ai biết trên đường sẽ xuất hiện cái gì.
Cân nhắc lợi hại*, Tô Nhĩ thấp giọng nói: "Tôi ở lại."
*câu gốc两害相权取其轻: lưỡng hại quyền thủ kỳ khinh, giữa hai lựa chọn tồi tệ, phải chọn cái ít ảnh hưởng xấu hơn.
Kỷ Hành đưa cậu cái bình đựng tàn hương lúc trước, thấp giọng nói: "Mau chóng khống chế được cách sử dụng con mắt trong cơ thể."
Tô Nhĩ gật đầu.
Chỉ trong chốc lát: Trong nhà chỉ còn lại lão giả với Tô Nhĩ.
"Lưu lại thì phải làm việc." Ác ý của hắn với Tô Nhĩ không phải lớn bình thường: "Ngươi đi theo ta."
Mỗi lần tới đây phạm vi hoạt động đều bị giới hạn ở bên ngoài ngôi nhà, đây là lần đầu tiên Tô Nhĩ tiến vào trong.
Phòng chính cũng không bày đặt gì, lão giả nhấc mấy khối gạch màu xanh lên, lộ ra một cánh cửa sắt nhỏ.
Phía dưới có càn khôn (?), là một cái hầm ẩn náu.
Bước xuống những bậc thang dài bằng đá, không khí vừa ướt vừa lạnh, còn có mùi tanh tanh.
Khi bó đuốc hai bên bị đốt cháy, mọi thứ bên trong rốt cuộc cũng hiện ra rõ ràng.
Thạch bích trên bốn phía được chạm khắc rất nhiều hình vẽ về thần, có Nữ Oa, có Phục Hi, còn có cả một số vị thần không có tên.
Từng người đều là mặt người thân rắn, chỉ là khắc ở chỗ này, thiếu đi vẻ uy nghiêm, trái lại hiện lên sự tà dị.
Ở phía trước có cỗ thi thể của một lão nhân được đông lạnh trong khối băng, không nhìn thấy thi ban, có lẽ là mới chết không lâu.
Toàn bộ làn da từ cổ trở xuống đều biến thành hoa văn da rắn, thoạt nhìn giống như một tấm lưới rậm rạp chằng chịt.
Lão giả đưa cho Tô Nhĩ một con dao: "Đi lấy trứng rắn trong cơ thể hắn ra, ngâm chúng trong dịch thi thể, về phần lục phủ ngũ tạng thì phải chia ra, để trong bình."
Giao phó xong nhiệm vụ, lão giả liền quay người đi lên: "Lúc ánh trăng chiếu xuống, nếu như ngươi không giao ra được thành phẩm..."
Câu nói kế tiếp bị một tiếng cười lạnh thay thế, chuyển sang nhắc nhở ——
"Nhớ kỹ, có ít nhất hơn trăm trứng rắn, trong đầu cũng có, một cái cũng không thể thiếu."
Tô Nhĩ có thể chắc chắn thằng cha này là đang cố ý làm mình buồn nôn để trả thù mình.
Cùng sống chung với thi thể trong hầm không thể nào là một trải nghiệm vui sướng, trên kệ có không ít bình, phía trên dán nhãn, bên trong chứa các loại chất lỏng màu sắc khác nhau.
Phía dưới cùng còn có mấy cái lọ, Tô Nhĩ miễn cưỡng phân biệt ra vài cái: Tim lợn, còn giống như có ruột vịt, đuôi chuột...
Hít một hơi rồi đi đến bên cạnh thi thể.
Trong cái bụng khô quắt của người chết tựa hồ có cái gì đó đang ngọ nguậy, giống như chỉ một khắc sau sẽ phá bụng đi ra.
Tô Nhĩ suy đoán là trứng rắn, một khi chúng nó đi ra, mình tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.
May mà Thiên Nhất Quái cũng không nói rõ phải là vật sống, nên có thể lợi dụng sơ hở này.
Vì để an toàn, biện pháp tốt nhất chính là cứ giết chết trứng rắn trước đã.
Tô Nhĩ bất chấp tất cả, đổ chất lỏng kì quái xuống khoang miệng, lo lắng trứng rắn không chết, còn bỏ thêm một chút tàn hương mà Kỷ Hành để lại trước khi đi.
...
Sắc trời từng chút tối đen, lão giả dựa vào gốc cây nhìn qua bầu trời đen kịt, duỗi bàn tay khô gầy ra: "Đời người chỉ dài trăm năm, quá ngắn, ta không cam tâm..."
Ánh trăng rốt cuộc cũng xuất hiện.
Thiên Nhất Quái mấy năm nay tâm tính đại biến, hắn một lòng muốn sống, thậm chí còn muốn cho tất cả mọi người đều có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được mà đi giết người, giết chóc có thể mang lại cho hắn một loại khoái cảm.
Cười một tiếng rồi đứng dậy, đi về một hướng.
Tô Nhĩ đang ngồi im trên cửa sắt của hầm, thấy lão giả, ánh mắt chợt lóe, hơi lui về sau một chút.
Lão giả nở nụ cười: "Đã thất bại rồi sao? Xem ra ta chỉ đành mời ngươi rời khỏi nơi này."
Ban đêm ở Thiên Cơ thành cũng không an toàn, nhân loại một khi đi ra ngoài hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lão giả từng bước tới gần, đã không thể chờ đợi được mà muốn nhìn cảnh cậu bị xé xác ra ăn.
"Ngài lúc trước nói nhân loại nên có tuổi thọ mấy trăm năm, tôi cho rằng điều này không đúng," Tô Nhĩ không cầu xin tha thứ, ngược lại lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Nên thọ cùng trời đất mới đúng."
Chỉ khi cậu sợ chết mới cố ý nói ra mấy câu hùa theo, lão giả ngoắc ngoắc khóe miệng, đang muốn nói gì đó ——
Đông!
Dưới cửa sắt phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như có cái gì đó đang liều mạng đụng vào.
Ông lão nhíu mày, theo tốc độ bình thường, trứng rắn sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.
Tô Nhĩ thẳng thắn nói ra tất cả hành động: "Tôi đổ hết những chất lỏng kia vào trong thi thể, còn bỏ thêm một chút đồ vật khác."
Nghe vậy lão giả lộ ra một tia hứng thú: "Có thể xúc tiến sự phân hóa của trứng rắn trong thi thể sao?"
Đây cũng là thu hoạch ngoài ý liệu.
Tô Nhĩ lắc đầu, gắt gao chặn cửa, có chút mệt lả nói: "Có một loại sinh vật, tuổi thọ so với xà nhân còn dài hơn..."
Rầm rầm rầm! Tiếng va đập càng thêm mãnh liệt, cửa sắt cơ hồ cũng bị đụng đến biến dạng!
Sắc mặt Tô Nhĩ trắng bệch: "...!Nó gọi là tang thi!"
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thiên Nhất Quái hào khí muôn phần: Ta muốn mượn trời năm trăm năm nữa!
Tô Nhĩ:...!Có thể cho ngươi mượn một ngàn năm, có điều phải đổi tên phó bản này thành khủng hoảng sinh học!.
Danh Sách Chương: