• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trịnh lão thái thái nghe vậy lập tức lạnh mặt :”Đồ ngỗ nghịch kia sắc mặt không tốt chỗ nào ? Ta xem nó mỗi ngày tinh thần đều tốt mà.

Người có phải là không muốn đem những đồ vật này hiếu kính bà già này hay không ? Ngươi là cái đồ bất hiếu, khó trách dạy ra con gái cũng là đồ bất hiếu, ta thấy lão nhị nên đem ngươi bỏ đi, cả hai đứa trong nhà cũng hư cả rồi.”Vương Ngưng sắc mặt tái nhớt, nàng nghe từ bỏ đi mà thân hình cứng đờ, nàng biết nếu có một ngày lão bà này nói với trượng phu mình, không chừng chồng mình sẽ đồng ý sự an bài vô lý đó.

Nàng cắn môi, lã chã chực khóc.


Gia nghiệp hiện tại rõ ràng đều do con gái mình mang tới, những quà tặng này cũng là tặng con gái mình, chính mình là nên đưa một chút cho nó tẩm bổ, như thế mà là bất hiếu sao ?Trịnh lão thái thái thấy Vương Ngưng cắn môi không nói lời nào, hừ lạnh nói :”Chuyện học hành ta giao cho hai ngươi đi làm đến đâu rồi ?”Vương Ngưng nghĩ đến Chu Quang Tông, hạ tâm đang khó chiu mở lời :”Quang Tông đã làm theo lời mẹ, đi hỏi thăm, nhưng những bằng hữu đều nói Nam Kinh đệ nhất trường đều dành cho tiểu thư thiếu gia nhà có tiền, bọn họ cũng không có phương án gì.

Lớn nhỏ tứ nha đầu nhà anh cả đành phải chờ đợi.”Trịnh thái thái cầm lấy chén trà trong tay ném tới Vương Ngưng :”Đồ phế vật ! Nhị nha cùng tiểu tam sao có thể đi học, tứ nha đầu cũng phải có cách ?Ta xem các ngươi là cố ý, ta nói cho ngươi biết là con cái thằng cả không được đi học thì ta sẽ bắt tiểu tam tử nhường vị trí của nó.”Sau khi được Trần Tố Tố phân tích khuyên bảo, Trịnh lão thái thái cũng hiểu ra hiện giờ trong cái nhà này không thể chọc tới nhị nha đầu, nhưng những người khác lão bà ta có thể mặc sức chửi mắng, đặc biệt là Vương Ngưng và tiểu tam tử.

Hai mẹ con nhận thấy có thể bắt tiểu tam tử nghỉ học để đổi chỗ, nếu không được thì đưa tiểu tam tử về quê học, coi như là bồi thường cho nó.Hai mẹ con tưởng như thế là ổn thoả, nhưng lại không hiểu tiểu tam tử là con trai duy nhất, Vương Ngưng nào can tâm điều đó.

Trước kia chưa từng được đi học thì không nói, hiện giờ Tiểu tam tử học hành vất vả, cơ hội cũng đã trao vào tay nó, nàng không bao giờ để chuyện bất lợi với con trai xảy ra.Vương Ngưng hạ quyết tâm là thà rằng không có chồng, cũng không muốn con trai mình không có tiền đồ.

Nhiều ngày quan sát nàng mới thấy rằng chồng mình chẳng thể dựa vào, chỉ có nhi tử mới là hy vọng tương lai của mình.Nghe được việc đề cập tiểu tam tử phải đổi việc học để nhường chỗ, Vương Ngưng cắn răng nói :” Chỗ học của tiểu tam tử làm gì có chuyện đổi.

Mấy đứa nhà bác cả không phải học ở huyện thành sao ? Sao không để yên cho chúng học, vì cái gì cứ phải nhất nhất lên Nam Kinh thành đi học a ?”Trịnh lão thái thái cả giận :”Phản ! Phản rồi ! Nhà này khi nào tới phiên ngươi quyết định ? Ta nói chỗ tốt để cho tứ nha đầu, tiểu tam tử ta liền đưa về trường trong thôn học.


Nó mới có bao nhiêu tuổi, chỗ nào mà cần trường tốt như vậy ?”Vương Ngưng đôi mắt đều đỏ, tiểu tam tử đâu phải chỉ đi nhặt đồ thừa của kẻ khác ? Mấy đứa nhà anh cả học ở huyện thành đi học thì tiểu tam tử ở nhà đợi, giờ lại bắt cho con anh cả học ở Nam Kinh còn tiểu tam về huyện học, dựa vào cái gì mà tiểu tam tử lại chịu uỷ khuất như thế ? Hiện giờ gia nghiệp này là do chính con gái mình đem lại, chẳng phải kiểu ngu hiếu như Chu Quang Tông, cái gì cũng để mẹ làm chủ.“Mẹ, chuyện học của mấy đứa nhà anh cả Quang Tông sẽ tận lực sắp xếp.

Chuyện học của tiểu tam tử không thể thay đổi.” Vương Ngưng hạ quyết tâm.Trịnh lão thái thái trong lòng hiểu rõ, Chu Quang Tông căn bản không có bản lãnh để an bài việc học hành cho mấy đứa nhỏ, bà ấy chỉ có thể bức bách Chu Quang Tông đi tìm nhị nha, bắt nhị nha lo việc học cho mấy đứa thôi.

Nhưng bà biết nhị nha không nghe lời, căn bản lời của cha nó chắc cũng không để tâm.

Bất đắc dĩ mới đem hạ sách ép Vương Ngưng đổi vị trí tiểu tam tử.


Vương Ngưng luôn luôn nhẫn nhịn chịu đứng, bà cho rằng sẽ ép được con dâu nghe lời, không nghĩ đến giờ con dâu cũng kiên cường như thế, dấm ngỗ nghịch chống lại ý mình.Kỳ thật Vương Ngưng trước giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng đó là bởi vì nàng chỉ có thể dựa vào Chu Quang Tông mà sống, mà Chu Quang Tông bất cứ điều gì cũng chỉ nghe theo mẹ của mình.

Nàng ở nhà này hết mực chịu đựng, chỉ có thể nghe theo Trịnh lão thái thái, cái gì cũng không thể phản kháng làm trái ý.

Nhưng hôm nay đã khác, hiện giờ con gái mình có tiền đồ, gia nghiệp đều do nó lấy về, Chu gia này đang dựa vào nó để sống, chính mình chẳng cần nhún nhường để bị chèn ép mãi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK